Chương 62: Vụ án thứ 14 - Đứa trẻ trong cát (4)

“Gì cơ?” Đại Bảo kêu lên. “Đừng nói là em bảo cô ta bị sát hại đấy nhé? Gϊếŧ người bằng cách này rất hiếm gặp.”

“Hiếm gặp không có nghĩa là không có.” Tôi nói. “Hiếm gặp là bởi vì kẻ sát nhân không biết được lúc nào nạn nhân sẽ đi lên chỗ cao, không biết làm thế nào mới tìm được cơ hội tốt nhất để ra tay. Nhưng nếu là người rất thân quen sẽ tìm được cớ để lừa nạn nhân đi lên chỗ cao, sau đó sẽ có rất nhiều cơ hội để đẩy nạn nhân từ trên cao xuống thực hiện hành vi gϊếŧ người giấu tay cao siêu.”

“Nhưng,” Đại Bảo nói. “Chúng ta làm gì có căn cứ?”

“Có đấy!” Tôi phán chắc như đinh đóng cột.

“Ngay từ đầu, em đã cảm thấy hiện trường hơi đáng ngờ, cho nên mới tự mình xuống đó để cảm nhận.” Tôi nói. “Đầu tiên, em muốn hỏi, các anh có biết Khương Phương Phương rơi xuống khỏi cầu thang trong tư thế ra sao không?”

“Ờ… em lạ thật đấy!” Đại Bảo nói. “Vừa nãy anh cũng hỏi, em chẳng bảo rơi như thế có thể bị xoay lật trong không trung cơ mà, nên không thể đoán ra vị trí ban đầu được.”

“Em nói là không thể căn cứ vào tư thế tử vong của cô ấy để phán đoán về tư thế khi rơi xuống,” tôi nói, “nhưng chúng ta có cách khác.”

Nói xong, tôi chỉ vào chiếc quần của nạn nhân.

Quần của nạn nhân là loại vải bông màu tím than, trên mông và cạp quần loáng thoáng nhìn thấy một vệt màu trắng.

“Chính là vì nạn nhân nằm ngửa nên sau lưng không bị mưa xối,” tôi nói, “và tảng đá cô ấy rơi xuống cũng không bị chìm trong nước mưa, cho nên dấu vết này vẫn còn nguyên.”

“Hiểu rồi!” Đại Bảo nói. “Quần cô ta đã dính phải lớp vôi trắng trên thành cầu khi dựa vào đó.”

Tôi gật đầu.

“Thôi đừng lạc đề nữa, chúng ta đang thảo luận Khương Phương Phương tự sát hay là bị sát hại cơ mà.” Đại Bảo nói.

“Vị trí rất quan trọng.” Tôi nói. “Anh có còn nhớ khoảng cách từ thi thể tới gầm cầu bên trên không?”

“Nhớ chứ, đến hơn chục mét đấy.” Đại Bảo trả lời.

Tôi giơ ngón tay chấm nước vẽ một đường parabol lên nền nhà, nói: “Nếu một vật rơi tự do thì điểm rơi của vật thể đó sẽ thẳng vuông góc với điểm bắt đầu rơi. Nếu vật thể có vận tốc ban đầu, vậy thì quỹ đạo rơi của vật thể chắc chắn sẽ là một đường parabol, vận tốc ban đầu càng lớn thì điểm rơi càng cách xa với điểm chiếu vuông góc của điểm bắt đầu rơi.”

“Vật lý phổ thông thôi mà,” Đại Bảo cằn nhằn, “có gì mà không hiểu?”

“Vậy thì, chúng ta hãy kết hợp kiến thức vật lý phổ thông với vụ án này xem.” Tôi nói. “Nếu như nạn nhân rơi xuống trong tư thế nằm ngửa, vậy thì tại điểm bắt đầu rơi, vận tốc ban đầu không thể quá nhanh được.”

Đại Bảo bừng tỉnh: “Đúng rồi, tại hiện trường của rất nhiều vụ nhảy từ trên cao xuống tự sát, thường thì điểm rơi sẽ cách xa điểm chiếu vuông góc của điểm bắt đầu rơi, đó là vì nạn nhân đã chạy lấy đà một đoạn sau đó mới nhảy xuống, vận tốc ban đầu khá nhanh. Nếu như ngửa người rơi xuống, vậy thì chắc chắn không thể chạy lấy đà được nên không có vận tốc ban đầu, đấy là chưa kể còn bị lan can chắn đường thì càng không thể nhanh được.”

“Vậy thì điểm rơi trong vụ án này tại sao lại cách điểm chiếu vuông góc của điểm bắt đầu rơi xa thế?” Tôi đặt câu hỏi.

“Bị người khác đẩy!”

Tôi gật đầu, nói: “Vậy, trên thi thể có biểu hiện gì không?”

Đại Bảo cầm kẹp cầm máu chỉ vào vết xuất huyết giữa ngực, nói: “Có!”

Vẻ mặt điều tra viên lại tràn đầy sửng sốt: “Ý các anh muốn nói, không phải cô ấy tự sát à?”

Tôi và Đại Bảo cùng lên tiếng: “Bị gϊếŧ hại.”

“Bị ai… ai gϊếŧ cơ?” Điều tra viên lắp bắp hỏi.

“Anh nói thử xem?” Tôi hỏi. “Còn có thể là ai được nữa? Ngay từ lúc gặp Thân Tuấn, tôi đã cảm thấy biểu hiện của anh ta khá bất thường. Biết tin con trai bị chết mà anh ta chẳng hề bàng hoàng, vợ con bỏ đi mất tích mà chẳng hề sốt ruột, điều này rất không hợp lý.”

“Nếu chính anh ta gϊếŧ người, vậy thì anh ta đã giấu con gái đi đâu? Sao phải giấu?”

“Theo tôi thấy, một đứa bé năm tuổi thì chưa hiểu được chuyện gì, rất có khả năng chính mắt nó đã chứng kiến toàn bộ quá trình vụ án, cho nên Thân Tuấn sợ nó nói ra.” Tôi nói. “Có thể tới nhà một vài người thân của Thân Tuấn tìm thử xem.”

Điều tra viên gật đầu rồi lập tức đi ngay.

*

Đứa bé được tìm thấy ở nhà một nhân viên kế toán trong công ty Thân Tuấn. Khi bị điều tra viên tìm thấy, cô bé vô cùng sợ hãi, co rúm vào đầu giường run lên cầm cập. Để trấn an cô bé, đội trưởng đội cảnh sát hình sự đã tìm một nữ cảnh sát mặc thường phục đi cùng với cô giáo ở nhà trẻ cùng vào hỏi han trò chuyện.

Nếu tìm được cô bé sớm hơn, vụ án hẳn đã không đến nỗi phức tạp đến vậy. Đúng như tôi dự đoán, cô bé đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình vụ án. Nhờ có cô giáo mầm non gợi chuyện, cô bé đã kể ra toàn bộ chân tướng.

Khi bị bắt về, Thân Tuấn chẳng quanh co nhiều, nhanh chóng khai ra toàn bộ sự thực. Cuối cùng, câu chuyện đã được chắp ghép hoàn chỉnh.

Năm 35 tuổi, Thân Tuấn quen biết Khương Phương Phương, hai người gần như yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, sau đó kết hôn, vợ chồng sống hạnh phúc, sinh được một con gái. Thân Tuấn gốc nông thôn, mang nặng quan điểm trọng nam khinh nữ, chỉ muốn có thêm một đứa con trai, đến hơn 40 tuổi, cuối cùng anh ta cũng được toại nguyện.

Sau khi con trai chào đời, Thân Tuấn cưng chiều con như báu vật. Nhưng sau khi đứa bé sinh ra không lâu, Thân Tuấn phát hiện ra Khương Phương Phương có nhiều điểm bất thường. Cô ta thường nửa đêm thức giấc, đi tới bên cạnh gốc cây cổ thụ trước nhà, đấm mạnh vào thân cây, có lúc còn đấm đến tóe máu. Ngoài ra, Khương Phương Phương thường xuyên cáu giận vô cớ, sau đó lại nhất quyết không thừa nhận mình có hành vi như vậy.

Đang yên đang lành, không hiểu tại sao lại ra nông nỗi ấy? Chứng kiến những cơn giận dữ vô cớ và những cơn mộng du kinh hoàng của vợ, Thân Tuấn gần như suy sụp tinh thần, không thể chịu đựng thêm được nữa, bèn quyết định trói Khương Phương Phương lại, đưa đến bệnh viện tâm thần thành phố.

Kết quả đúng như anh ta dự đoán, Khương Phương Phương đã mắc chứng tâm thần phân liệt gián đoạn.

Những cú sốc thi nhau ập đến, trong thời gian Khương Phương Phương nằm viện, Thân Tuấn lại phát hiện ra vợ mình dan díu với người khác.

Tình cảm vợ chồng ngày càng phai nhạt, Khương Phương Phương đã trở thành gánh nặng khiến Thân Tuấn ngột ngạt khó chịu.

Hôm đó, Thân Tuấn từ công ty trở về nhà, phát hiện ra Khương Phương Phương đã dẫn theo con trai và con gái bỏ đi. Anh ta đội mưa đi tìm rất lâu, nhưng vẫn không thấy ba mẹ con đâu. Cho đến chiều ngày 29, mới thấy Khương Phương Phương dẫn theo con gái ướt như chuột lột quay về.

“Con trai đâu?” Thân Tuấn không nhìn thấy con trai thì ruột gan như lửa đốt.

Nhưng Khương Phương Phương cũng vô cùng hốt hoảng, không biết đã lạc mất con trai thế nào. Thân Tuấn thấy con gái rất hoảng sợ, bèn lựa lúc gặng hỏi riêng con gái, mới biết được trong cái đêm ác mộng ấy đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra chiều hôm đó, Khương Phương Phương ngồi nhà mãi buồn chán, thấy mưa đã tạnh, bèn dẫn hai con đi dạo. Đi được một lúc, ba mẹ con bị lạc đường. Lúc đó trời lại đổ mưa khiến Khương Phương Phương lo quýnh lên. Trời dần sập tối, họ càng cuống quýt, lại càng không thể tìm được đường về.

Trong đêm đen mưa gió của vùng ngoại ô, ba mẹ con đi đến bên đống rác ngoài công trường khu đô thị Thịnh Thế, vẫn không tìm được ai để hỏi đường. Giờ đấy thì công nhân xây dựng đều đã ngủ say trong các lán trại nằm sâu trong công trường.

Tìm được một nơi tránh mưa, Khương Phương Phương cho con bú, nhưng đứa bé vẫn khóc ngằn ngặt. Có lẽ do lo lắng, căng thẳng tích tụ đã kích động chứng rối loạn tâm lý lưỡng cực, Khương Phương Phương không nói không rằng, bế con chạy ra ngoài mưa, vùi vào trong đống cát đã bị sạt lở một bên, hai tay bới cát chôn sống đứa bé.

Bé gái đứng cách đó mấy chục mét tận mắt trông thấy việc làm của mẹ thì vô cùng sợ hãi, không cả dám khóc. Trong cơn tâm thần, Khương Phương Phương dẫn con gái đi mãi, đi mãi đến khi trời sáng mới tỉnh lại, phát hiện ra đã mất con.

Đứa bé gái năm tuổi hoảng sợ cùng cực, cũng không thể nhớ được mẹ nó đã vùi em ở đâu, đành theo mẹ về nhà.

Sau khi biết được sự thực, Thân Tuấn giận dữ, đau đớn khôn cùng, cái ý định đã nhen nhóm trong lòng từ rất lâu liền trỗi dậy.

Sẩm tối hôm đó, Thân Tuấn rủ vợ đi tìm thi thể con. Khương Phương Phương đang chìm trong dằn vặt và cắn rứt lương tâm lập tức đồng ý, nhưng đòi dẫn con gái đi cùng, vì có lẽ cô bé sẽ nhớ được đường đi. Thân Tuấn bèn dẫn theo Khương Phương Phương và con gái lên cây cầu đá ấy, nhân lúc Khương Phương Phương không để ý, anh ta đã xô vợ xuống cầu.

Khi được tin cơ quan công an phát hiện ra thi thể một bé trai, Thân Tuấn biết sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm tới nhà mình, để đề phòng con gái nói lộ ra, anh ta đã đem giấu con gái ở nhà cô nhân viên kế toán mà anh ta đã có quan hệ bất chính từ trước đó.

*

“Đáng thương nhất vẫn là cô bé gái, tận mắt chứng kiến cảnh mẹ gϊếŧ em, rồi lại thấy bố gϊếŧ mẹ.” Tôi thở dài. “Sau này, cô bé biết sống thế nào đây?”

Đại Bảo cũng ngẩn ngơ buồn bã: “Xảy ra chuyện thế này, biết phải trách ai bây giờ?”