Chương 15: Vụ án thứ 3 - Ma nữ trong đêm (4)

Do tối qua ngủ muộn dậy sớm nên sau bữa trưa, chúng tôi về khách sạn ngủ một mạch, đến tận trước bữa cơm tối tôi mới bị Lâm Đào gọi dậy: “5 giờ rồi, mau dậy đi, không biết tiến độ điều tra thế nào rồi.”

Tôi cầm điện thoại nhìn giờ, đúng lúc ấy, điện thoại reo lên ầm ĩ, là Phương Tuấn bên phòng bệnh lý học pháp y gọi đến: “Trưởng phòng Tần, những nội tạng mà các anh cho chuyển đến, tôi đã xem rồi. Từ kết cấu nội tạng, có thể chẩn đoán tim của nạn nhân bị hẹp van động mạch phổi.”

“Hẹp van động mạch phổi?” Tôi nói. “Đây là bệnh tim bẩm sinh mà, đã khẳng định được chưa?”

“Có thể khẳng định được rồi.” Phương Tuấn nói. “Bước tiếp theo, tôi cần tiến hành cắt lát để xác nhận, nhưng phải mất hai ngày.”

“Có vẻ như tớ đã đoán đúng.” Tôi nói với Lâm Đào. “Đúng là có khả năng nạn nhân đột tử do bệnh tim bẩm sinh. Chúng ta đến tổ chuyên án báo cáo tình hình.”

Lâm Đào nói: “Cậu đi báo cáo, tớ đến hiện trường khám nghiệm lại lần nữa.”

Bước vào cửa phòng tổ chuyên án, tôi nhận ra người trong phòng đã vắng mặt một nửa. Nếu đoán không nhầm, tổ chuyên án nghe nói nạn nhân có khả năng chết do phát bệnh nên đã giảm bớt một nửa lực lượng.

“Nạn nhân mắc bệnh tim bẩm sinh, hẹp van động mạch phổi, có thể gây đột tử.” Tôi nói. “Kết hợp với kết quả khám nghiệm tử thi, nạn nhân có lẽ đã tử vong do chứng bệnh này.”

“Chúng tôi đã nghe nói.” Giám đốc Cường nói. “Như vậy, có lẽ vụ án này không phải là án mạng?”

“Tôi lại không nghĩ như vậy.” Tôi nói. “Ai nói tử vong do bệnh tật thì không phải là án mạng? Đừng quên cái bóng trắng trong ngõ Mê Cung, lại kết hợp với thời gian tử vong của nạn nhân, tôi nghĩ rằng, có lẽ nạn nhân đã bị hù dọa bởi một thứ gì đó trông giống ma quỷ, khiến cho bệnh tim phát tác dẫn đến tử vong. Nếu chỉ là một trò đùa đơn thuần, vậy sẽ là gϊếŧ người do sơ suất. Nhưng nếu cái bóng trắng kia biết rõ Đào Tử có bệnh tim bẩm sinh mà vẫn cố tình dọa dẫm Đào Tử, vậy thì đây là một vụ gϊếŧ người có âm mưu!”

Giám đốc Cường ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Dùng phương thức này để gϊếŧ người thì thiếu bảo đảm quá.”

“Chưa chắc.” Tôi nói. “Nhìn vào bức ảnh cắt từ video, cái bóng trắng đội tóc giả che kín mặt, cho dù hắn không thể dọa dẫm Đào Tử chết được thì Đào Tử cũng không thể nhận ra hắn. Nên tôi lại cảm thấy, đây là thủ đoạn gϊếŧ người rất an toàn và cao tay.”

“Cuộc sống không phải là tiểu thuyết trinh thám, tôi nghĩ tình hình không đến nỗi phức tạp thế đâu.” Điều tra viên chính nói. “Theo như kết quả điều tra của chúng tôi, buổi tối hôm đó, có hai người bạn học của Đào Tử cũng ra về sau khi Đào Tử rời khỏi quán karaoke không lâu.”

“Đúng thế.” Một điều tra viên khác nói tiếp. “Theo sự phản ánh của những người bạn học, một trong hai người này đang theo đuổi Đào Tử nhưng bị Đào Tử nhiều lần từ chối. Vì thế, tôi cảm thấy hai người này có lẽ là có động cơ hù dọa Đào Tử. Cách dọa dẫm ấu trĩ cấp thấp thế này, chắc chỉ có bọn trẻ nghịch ngợm mới làm ra được.”

Tôi nhất thời không nghĩ ra được lý do gì để phản bác, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy hơi gờn gợn nhưng vẫn đành phải để cho giám đốc Cường quyết định, tiến hành thẩm tra hai cậu học sinh kia.

*

Trở về khách sạn, vừa hay Lâm Đào cũng vừa từ hiện trường quay về.

“Sao buồn thế?” Lâm Đào hỏi.

“Không có gì!” Tôi uể oải đáp. “Tổ chuyên án bước đầu nhận định, có thể là do bạn bè nạn nhân đùa ác dẫn đến tử vong ngoài ý muốn. Tổ chuyên án đang tiến hành thẩm tra hai cậu học sinh ra về sau Đào Tử tối hôm đó.”

“Sao có thể là học sinh được?” Lâm Đào kêu ầm lên. “Thế cậu không phản bác lại họ à?”

Tôi lắc đầu, ngơ ngác nhìn Lâm Đào.

Lâm Đào mở túi, lấy ra một tấm bản đồ hiện trường trải lên bàn trong phòng khách sạn, nói: “Tớ có hai căn cứ phủ nhận đây là do học sinh gây án.”

“Nói xem nào.” Tôi lập tức tỉnh táo trở lại. “Vừa nãy họ phân tích cách thức gây án của hung thủ, nói là rất ấu trĩ, phù hợp với lứa tuổi của học sinh. Tớ cũng định nói ấu trĩ đến cực điểm lại chính là không hề ấu trĩ.”

Lâm Đào gật đầu, nói: “Thứ nhất, cậu quên những dấu vết chúng ta nhìn thấy lần trước rồi à? Dấu vết cho thấy có một người vác nạn nhân trên vai, mệt quá mới dựa vào tường nghỉ lấy sức. Vậy thì vụ án này chắc chắn không phải do hai người gây án!”

Tôi vỗ đầu nói: “Đúng rồi. Sao tớ lại quên mất nhỉ?”

“Thứ hai,” Lâm Đào nói tiếp. “Trong lúc ngủ trưa, tớ đã nghĩ đến vấn đề này, cho nên buổi tối mới tới xem lại hiện trường. Cậu xem đi.”

Lâm Đào cầm bút chì đánh dấu vào bản đồ hiện trường. “Đây là tuyến đường hung thủ vác nạn nhân rời khỏi hiện trường. Hắn dừng nghỉ ở đây, gần đó không có nhà ở, vậy thì chỉ có thể là hắn rời khỏi ngõ Mê Cung qua lối này.”

Tôi gật đầu đồng tình.

“Ra khỏi ngõ Mê Cung qua lối này sẽ tới đường cái.” Lâm Đào nói tiếp. “Cho dù là 12 giờ đêm, thì trên đường cái kiểu gì cũng có người và xe đi lại. Thế thì ăn mặc quái gở, lại vác nguyên một con người trên vai, chẳng lẽ lại không bị ai phát hiện?”

Tôi chau mày: “Ý của cậu là, nếu hung thủ rời khỏi ngõ Mê Cung, vậy thì chắc chắn hắn không sống ở đây. Ngoài ra, hắn còn tự tin không sợ bị người đi đường phát hiện, là vì lối ra chỗ đó rất an toàn?”

“Tại sao lối ra nằm sát đường cái lại an toàn?” Lâm Đào khẽ nhướng mày, cái điệu này của cậu ta không biết đã đốn gục không biết bao nhiêu cô gái trẻ.

“Biết rồi.” Tôi nói. “Bên lối ra không có nhà ở, vậy thì phương thức an toàn duy nhất là có xe đậu sẵn ở đó.”

“Đúng thế.” Lâm Đào gật gù. “Một cậu học sinh trung học chưa đến 16 tuổi vác Đào Tử trên vai, vòng vèo trong con ngõ phức tạp như mê cung, lại thành thạo đi theo những lối không có camera giám sát, sau đó lái xe bỏ đi? Có hợp tình hợp lý không? Một cậu học sinh trung học liệu có đủ khả năng làm được như vậy không?”

“Không!” Tôi vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra. “A lô, giám đốc Cường phải không? Tôi cần hai điều tra viên cùng đến nhà cục trưởng Đào để trao đổi.”

*

“Cuộc đời cô bé Đào Tử đúng là bi kịch.” Trước khi lên đường đến nhà cục trưởng Đào, điều tra viên đã tìm đến khách sạn. Khi chúng tôi đang khám nghiệm tử thi, họ đã đến nhà cục trưởng Đào để điều tra tình hình gia đình.

Điều tra viên nói: “Đào Tử là một đứa trẻ bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng. Mười sáu năm trước, Đào Tử bị bố mẹ đẻ vứt bỏ ở gần nhà cục trưởng Đào. Vợ cục trưởng Đào không có con, thấy đứa bé mập mạp đáng yêu nên quyết định nhận nuôi. Nhưng sau đó không lâu, cục trưởng Đào phát hiện Đào Tử thường bị ngạt thở nên đã đưa bé đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, kết quả phát hiện ra Đào Tử mắc bệnh tim bẩm sinh. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến bố mẹ ruột của Đào Tử vứt bỏ cô bé.”

“Điều tôi quan tâm bây giờ là có bao nhiêu người biết Đào Tử mắc bệnh tim bẩm sinh?” Tôi nôn nóng hỏi.

Điều tra viên nói tiếp: “Có nhiều người biết, hàng xóm, đồng nghiệp năm xưa của cục trưởng Đào, còn có mấy bác sĩ trong bệnh viện nữa. Mấu chốt là trong số bao nhiêu người như vậy, ai có khả năng lợi dụng bệnh tật của Đào Tử để hãm hại cô bé?”

“Phải đấy, phải đấy.” Tôi gật đầu lia lịa.

“Khi chúng tôi hỏi đến vấn đề này, cục trưởng Đào đã phản đối kịch liệt.” Điều tra viên nói. “Nhưng ông ta cứ nhắc đi nhắc lại một câu, tôi làm vậy là để chữa bệnh cho Đào Tử.”

“Chữa bệnh?” Tôi thắc mắc. “Ông ta đã làm gì thế?”

Điều tra viên lắc đầu: “Tôi thấy phản ứng của ông ta bất thường nên cũng không tiện hỏi tiếp.”

Tôi nói: “Nếu như đã né tránh câu hỏi của chúng ta, vậy thì việc làm của ông ta chắc chắn không tốt đẹp gì.”

“Cục trưởng cục thuế,” Lâm Đào nói. “Vậy việc mà ông ta nói, có phải là tham ô hối lộ?”

“Chúng tôi cũng suy đoán như vậy.” Điều tra viên nói. “Thứ nhất không phải là chuyện quang minh chính đại, thứ hai là để trị bệnh cho con, vậy thì hẳn là chuyện tiêu cực có liên quan đến tiền nong, chỉ có thể liên tưởng đến tham ô thôi.”

“Tôi mạn phép suy đoán thế này!” Tôi nhìn lên trần nhà, nói: “Nếu có người nào đó đưa tiền cho cục trưởng Đào để nhờ vả, nhưng sự việc lại không được giải quyết nên đã oán hận rồi sát hại Đào Tử, có hợp lý không?”

“Ừm, rất hợp lý.” Đại Bảo nói.

“Còn một điều kiện nữa.” Lâm Đào nói. “Đối tượng này rất thân thiết với cục trưởng Đào, biết được con gái ông ta mắc bệnh tim.”

“Đúng thế.” Tôi nói. “Chính vì rất thân thiết, cho nên đưa tiền mà không được giúp đỡ mới oán hận đến mức nảy sinh ý định gϊếŧ người. Ngoài ra, thủ đoạn rất thâm độc chứng tỏ kẻ này chắc chắn nham hiểm.”

“Chúng ta vẫn còn một điều kiện sàng lọc nữa,” Lâm Đào bổ sung. “Người này có xe, cao 1,75 mét, hơi gầy, rất thông thuộc ngõ Mê Cung, đặc biệt là sau khi ngõ được lắp camera giám sát, hắn nắm rõ vị trí của từng camera.”

“Còn nữa, hắn từng mua tóc giả!” Tôi nói.

Điều tra viên cười hề hề: “Nhiều manh mối như vậy mà chúng tôi chưa phá án được, đúng là vô dụng thật đấy.”

*

Có thể do buổi trưa ngủ nhiều quá nên cả đêm tôi không tài nào chợp mắt.

Nhớ lại thời đại học, thầy giáo chuyên ngành pháp y dạy chúng tôi vận dụng mười ngón tay của mình như thế nào trong khi khám nghiệm tử thi. Những ngón nào cầm dao, những ngón nào cầm kẹp cầm máu, những ngón nào thăm dò buồng tim, những ngón nào khâu chỉ thắt nút.

Thầy nói: “Khi pháp y chúng ta khám nghiệm tử thi, ngón tay dùng đến nhiều nhất không phải bất cứ ngón nào trên bàn tay mà chính là ngón tay thứ mười một – dao phẫu thuật.”

Thầy giáo ví con dao phẫu thuật giống như ngón tay thứ mười một của chúng tôi, mà hiện giờ chúng tôi lại đang rối tinh rối mù với vụ án ngón tay thứ mười một.

Một ngón tay thừa ra có phải manh mối do hung thủ để lại? Hắn đang cho chúng tôi một bài toán quá tàn nhẫn. Tôi nhất định phải bắt được hắn, nhất định phải bắt được!

Đầu óc tôi chen chúc những hình ảnh về thi thể bị mổ bụng chặt nhỏ, và một ngón tay sạm đen co quắp.

Không biết trời sáng từ khi nào, tôi đánh thức Lâm Đào: “Ngủ giỏi thật đấy, đúng là tuổi trẻ có khác.”

*

“Có tổng cộng một trăm bốn mươi hai người có khả năng biết đến chứng bệnh của Đào Tử.” Điều tra viên giơ tờ danh sách trong tay lên. “Chúng tôi đã tác chiến suốt đêm qua, tiến hành điều tra sàng lọc hơn một trăm người này, đã sàng lọc được bốn đối tượng có đầy đủ điều kiện gây án. À, tất nhiên là tình tiết mua tóc giả chúng tôi chưa thể xác nhận được. Trong bốn người này, có hai người không có mặt ở địa phương trong thời gian xảy ra vụ án, hai người còn lại, tình hình cơ bản như sau.”

Điều tra viên dõng dạc nói tiếp: “Trịnh Hiểu Phong, 40 tuổi, bạn học của cục trưởng Đào, bác sĩ bệnh viện Nhân Dân. Trước đây, chính ông ta đã giới thiệu cục trưởng Đào đến gặp bác sĩ khoa tim mạch, xác thực Đào Tử mắc bệnh tim bẩm sinh. Trịnh Hiểu Phong cao 1,75 mét, nặng 62 cân, nhà ở trong khu đô thị mới bên cạnh ngõ Mê Cung. Điểm duy nhất không phù hợp là người này tính tình cởi mở, thân thiện, thích đùa.”

Tôi khẽ lắc đầu.

Điều tra viên trình bày tiếp: “Hà Hồng, 46 tuổi, là hàng xóm cũ của cục trưởng Đào, từng có thời gian qua lại rất thân thiết. Cao 1,78 mét, nặng 58 cân, tính cách hướng nội, đang kinh doanh một khách sạn.”

“Điểm này rất quan trọng.” Tôi ngắt lời điều tra viên. “Những người có khả năng nảy sinh quan hệ với quyền lực của cục trưởng Đào là đối tượng khả nghi nhất!” Điều kiện của người này rất phù hợp, chênh lệch 3 centimet chiều cao vẫn nằm trong phạm vi sai số của thực nghiệm.”

“Có một điểm không phù hợp.” Điều tra viên nói, “Hà Hồng sống ở phía tây thành phố, cách ngõ Mê Cung rất xa, phạm vi hoạt động chủ yếu ở phía tây. Có lẽ đối tượng này không thông thạo địa hình của ngõ Mê Cung.”

“Thông thạo hiện trường cũng là một điều kiện quan trọng.” Giám đốc Cường nói.

Đại Bảo đẩy cửa bước vào, cầm một bức ảnh vừa mới in, hỏi: “Người này là Hà Hồng phải không?”

Gần đây, Đại Bảo đang nghiên cứu lý thuyết điều tra qua hình ảnh nên tôi bảo anh ta đến phòng hình ảnh theo dõi nội các video trích xuất từ camera giám sát trong ngõ Mê Cung. Ngoài hai mươi mốt hộ sinh sống ở đó, đối tượng xuất hiện nhiều lần trong camera rất có khả năng là hung thủ. Cách làm quen hiện trường từ trước được cảnh sát gọi là “thăm dò hiện trường”. Tôi tin chắc rằng, để thông thạo hiện trường, ngoài sinh sống gần đó, còn có một khả năng khác chính là đã thăm dò địa hình chu đáo.

Người trong ảnh chính là Hà Hồng.

“Người này chỉ xuất hiện một lần trong camera.” Đại Bảo nói. “Nhưng trong tay có cầm một cái hộp. Một đồng nghiệp hói đầu vừa nhìn đã nhận ra, đó là hộp đựng một loại tóc giả cao cấp.”

“Đã bắt người được chưa?” Tôi quay sang nhìn giám đốc Cường đang ngẩn ra kinh ngạc.

*

Hà Hồng và cục trưởng Đào là hàng xóm với nhau đã hơn ba mươi năm, lớn lên và trưởng thành cùng nhau. Khi khách sạn của Hà Hồng còn phải trốn thuế mới cầm cự được thì cục trưởng Đào đã được thăng chức làm cục trưởng cục thuế thành phố.

Hà Hồng như mở cờ trong bụng, lợi dụng mối quan hệ này, cộng thêm khoản hậu tạ hậu hĩnh theo “thông lệ”, khách sạn của Hà Hồng sẽ có cơ hội đổi đời. Nhưng Hà Hồng hoàn toàn không ngờ được rằng, người anh em thân thiết từ nhỏ lại thu thập chứng cứ trốn thuế rồi quay sang uy hϊếp mình, liên tục tống tiền Hà Hồng. Cục trưởng Đào vốn không phải là người như vậy, làm trong cục thuế hai mươi năm, lúc nào ông ta cũng thật thà như đếm. Tại sao vừa ngồi lên cái ghế cục trưởng đã trở mặt với bạn thân? Hà Hồng không tài nào hiểu nỗi.

Đáp án duy nhất chính là thấy mình hiền nên bắt nạt, Hà Hồng nghĩ vậy.

“Ông ta nói vì cần tiền chữa bệnh cho con gái nên mới bất đắc dĩ phải lấy tiền của mình.” Hà Hồng thầm nghĩ. “Bịa đặt! Mười mấy năm nay, chẳng lẽ ông ta không tích cóp nổi hai trăm nghìn đồng chi phí phẫu thuật?”

Thực ra thì cục trưởng Đào không hề nói dối. Phí điều trị thường niên của Đào Tử đã tiêu tốn sạch trơn khoản tiền tích lũy của cục trưởng. Vì vợ không có việc làm, chỉ dựa vào khoản tiền lương ít ỏi thì thực sự khó lòng tích cóp cho đủ chi phí phẫu thuật.

Dùng dao dùng súng để gϊếŧ người, Hà Hồng không dám, nên ông ta phải chuyển sang dùng âm mưu. “Không dọa chết được nó cũng phải để nó sợ đến thành bệnh.” Hà Hồng dự định báo thù cục trưởng Đào như vậy.

Ông ta bám theo Đào Tử, đứng ở dưới tầng quán karaoke đợi cô bé, sau đó nhiệt tình đòi lái xe đưa cô bé về nhà. Ông ta chở Đào Tử đến gần ngõ Mê Cung, nói là vào đi vệ sinh, nhưng thực ra là mang “đạo cụ” đi hóa trang. Khi ông ta lù lù xuất hiện ở trước cửa xe với bộ dạng ma nữ, Đào Tử chưa sợ đến chết ngất mà xô cửa xe bỏ chạy theo phản xạ. Do Đào Tử không chạy qua những chỗ có camera, lại cũng không thông thạo ngõ Mê Cung nên ông ta đã dồn cô bé vào ngõ cụt thành công. Cho đến khi một sinh mệnh đổ gục trước mắt mình, ông ta mới bắt đầu sợ hãi. Kế hoạch ban đầu là chỉ dọa ngất Đào Tử rồi bỏ đi, nhưng vì sợ sự việc bại lộ, ông ta đã vác thi thể của Đào Tử lên taxi, nhanh chóng chạy khỏi ngõ Mê Cung.

Ông ta nghĩ đến các cách thiêu xác, chặt xác, tiêu hủy xác, nghĩ rất nhiều cách nhưng đều không thể làm được. Nên cuối cùng, ông ta đã nhét thi thể của Đào Tử vào vali ném xuống sông Lệ Kiều.

Nhân viên khám nghiệm hiện trường đã tìm được vết máu của Đào Tử trong phòng tắm nhà Hà Hồng, khiến ông ta không còn chối cãi được nữa.

Ủy ban Kỷ luật vào cuộc, tiến hành điều tra hành vi nhận hối lộ của cục trưởng Đào.

Cuối cùng, cả hai người hàng xóm cũ cùng ngồi tù.

*

“Gϊếŧ người bằng phương pháp không xác định thế này thật hiếm gặp.” Đại Bảo nói. “Quay về có thể viết báo cáo được đấy.”

“Tham ô chỉ vì muốn chữa bệnh cho con gái,” Lâm Đào lẩm bẩm, “nhưng lại chính vì tham ô mà hại chết con gái mình.”

“Có vất vả đến mấy, đồng lương bèo bọt đến mấy cũng không thể trở thành lý do để tham nhũng được.” Tôi nhìn Lâm Đào và Đại Bảo, nói. “Cố gắng lên!”