Chương 23: Vụ án thứ 5 - Trói trong mộ địa (4)

Trong phòng làm việc, trưởng phòng Hồ ngả lưng xuống ghế, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Nếu hung thủ không phải là người to gan lớn mật mà lại chọn cách gây án ở bãi tha ma, thường sẽ chọn nơi nào?”

“Sao anh biết hung thủ không phải là người bạo gan?” Tôi hỏi.

“Tôi chỉ giả thiết thôi mà!” Trưởng phòng Hồ vẫn úp mở.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

Trưởng phòng Hồ nói: “Giả sử tôi là hung thủ, rất thông thạo khu vực hiện trường, nếu tôi gây án ở nghĩa địa, tôi sẽ chọn nơi tôi quen thuộc nhất, ví dụ như mộ của người thân.”

“Từ từ đã,” tôi ngắt lời trưởng phòng Hồ, “nhưng tại sao hung thủ nhất định phải gây án ở nghĩa địa?”

“Chuyện này thì chưa rõ lắm.” Trưởng phòng Hồ nói. “Nhưng cậu vẫn chưa hiểu ý tôi à?”

Tôi gật đầu, nói: “Em biết, thầy đang nghi ngờ người thân của liệt sĩ Lý Hoa Hạ. Nhưng bộ phận điều tra đã nói rồi, ngoài cậu chắt nội của liệt sĩ thì không có ai quay về Long Phiên. Hơn nữa, cậu chắt lại đang học đại học, tại sao lại mê tín đến mức hiến tế người sống cho cụ cố mình? Chắc chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.”

“Cậu nói trùng hợp ngẫu nhiên là thời gian gϊếŧ người trùng với ngày giỗ của liệt sĩ Lý Hoa Hạ,” trưởng phòng Hồ nói, “tôi cũng tán thành. Nhưng ý tôi vừa nói là, nếu như hung thủ là con cháu của liệt sĩ Lý Hoa Hạ, có lẽ sẽ lựa chọn một nơi khiến bản thân cảm thấy không quá đáng sợ ở một nơi đáng sợ. Đây là một tiềm thức tâm lý, ai cũng có phản ứng như vậy cả.”

“Vậy thì phải điều tra hành tung của cậu chắt này thôi.” Tôi nói.

“Không dễ điều tra,” trưởng phòng Hồ nói, “trường học hai ngày trước đã bắt đầu kỳ nghỉ, không thể nào điều tra ra được hành tung.”

“Vậy thì phải tìm cách để đối chiếu ADN.” Tôi nói. “Vừa rồi em có nhắc đến vết tϊиɧ ŧяùиɠ, nhưng kỳ lạ là tại sao nó lại nằm ở ngón chân? Chẳng lẽ phim AV [Adult Video ( ͡° ͜ʖ ͡°)] của Nhật có chiêu trò gì mới à? Nên lại có người bắt chước theo?”

“Chẳng cần điều tra tôi cũng biết là hắn.” Trưởng phòng Hồ nói.

“Ồ?” Tôi phấn khởi ra mặt. “Có căn cứ gì không?”

Trưởng phòng Hồ cười bí hiểm: “Vì cậu chắt của liệt sĩ Lý Kiến Quốc đang học đại học ở Tây An, cao 1,8 mét, vóc dáng khỏe mạnh.”

“Thật sao?” Tôi nhảy bật dậy.

“Đúng thế.” Trưởng phòng Hồ nói, “trên thế gian này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế? Tôi ngờ rằng hung thủ đã mang theo bánh quy từ tỉnh Thiểm Tây về, thẻ điện thoại công cộng cũng do Thiểm Tây phát hành, đối tượng lại đang học đại học ở Thiểm Tây, vừa đúng thời gian nghỉ học. Nạn nhân lại bị trói vào chính bia mộ của cụ cố đối tượng, đặc điểm ngoại hình của đối tượng cũng hoàn toàn trùng khớp. Nhiều sự trùng hợp tập trung lại một chỗ, đó chính là đáp án.”

“Vậy thì bắt người thôi!” Tôi hớn hở reo lên.

“Đã giăng lưới rồi!” Trưởng phòng Hồ nói. “Với thực lực của cảnh sát hình sự Long Phiên chúng tôi, muốn bắt một thằng nhóc thế này chỉ cần một chớp mắt.”

*

Có lẽ quá tự tin về Lý Kiến Quốc nên mãi đến khi phòng Giám định ADN xác nhận ADN trong vết tϊиɧ ŧяùиɠ trên ngón chân tử thi đồng nhất với ADN lấy trên đồ dùng hàng ngày của Lý Kiến Quốc ở trong nhà dì của nghi phạm, tổ chuyên án mới báo tin cho tôi.

Lý Kiến Quốc đã bị cảnh sát hình sự bắt giữ trên chuyến tàu từ Nam Giang đến Tây An.

Tổ chuyên án đã tịch thu toàn bộ giày dép của nghi phạm ở nhà dì và nhà riêng của nghi phạm ở Nam Giang, nhưng không có đôi giày nào trùng khớp với dấu vết ở hiện trường.

“Chắc thằng ranh này đã xử lý đôi giày của hắn rồi.” Sau khi mất cả buổi chiều để kiểm tra hai mươi mấy đôi giày thối hoắc, Lâm Đào chán nản nói.

“Cũng may chúng ta phát hiện ra ADN, không thì không biết lấy gì để xác nhận.” Đại Bảo đắc ý nói.

Lý Kiến Quốc không chỉ rất có ý thức xóa dấu vết mà còn hết sức cứng đầu. Tất cả những gì có thể giảo biện, hắn sẽ cãi cố đến cùng, còn việc gì không thể cãi được, hắn chọn cách im lặng. Sau khi nhiều sách lược thẩm vấn đều thất bại, cuối cùng, tổ chuyên án đã đưa ra con át chủ bài ADN. Trước bằng chứng đanh thép của khoa học kỹ thuật hiện đại, Lý Kiến Quốc đã hết đường chối cãi.

Cậu cháu mới tròn 18 tuổi của liệt sĩ cách mạng cuối cùng đã phải khai nhận hành vi phạm tội.

*

Lý Kiến Quốc từ nhỏ đã lớn lên trong ngôi nhà tổ ở thành phố Long Phiên, năm nào cũng đi cúng lễ cụ cố, cũng nhận được sự giáo dục nghiêm khắc của ông nội. Đến khi ông nội qua đời, bố mẹ do bận kiếm tiền nên đã lơ là giáo dục hắn. Vốn là một thanh niên đầy triển vọng, nhưng cuối cùng lại chỉ thi đỗ được vào một trường đại học hạng ba ở Thiểm Tây.

Sau khi lên đại học, hắn chìm đắm trong các hộp đêm, sau đó qua lại với một nữ tiếp viên quán bar. Hai người nhanh chóng dọn về sống chung.

Gần mực thì đen nên chẳng bao lâu, từ một sinh viên năm nhất đại học non nớt, Lý Kiến Quốc đã nhanh chóng biến thành một con nghiện ma túy.

Dính vào thứ đồ chơi nguy hiểm này cũng đồng nghĩa với việc hủy hoại cả một đời người. Lý Kiến Quốc cũng không ngoại lệ, khoản sinh hoạt phí hàng tháng bố mẹ hắn chu cấp không bằng thu nhập một đêm của cô bạn gái. Vì ma túy, hắn đành chấp nhận để cô gái mình yêu ra ngoài mây mưa với người khác. Hắn từng buồn bã, chán chường, do dự, nhưng sự hành xác đau đớn của những con vật do thiếu thuốc đã vượt xa nỗi đau tinh thần khi bạn gái phải bán da^ʍ.

Hắn biết, xin bố mẹ một khoản tiền lớn để hút chích là không thể. Cách duy nhất chính là đi ăn cướp.

Hắn đặt ra một mục tiêu vĩ đại là phải cướp một khoản tiền lớn đủ để cung ứng ma túy cho bốn năm đại học. Sau khi tốt nghiệp, hắn sẽ đi cai nghiện. Nhưng nghe nói ma túy rất khó cai, đại đa số người cai đều tái nghiện. Tái nghiện thì tái nghiện thôi, không chừng hắn có thể tìm được một công việc tốt, lúc đó không phải lo chuyện tiền nong nữa, hắn tự an ủi mình như vậy.

Kết thúc năm thứ nhất đại học, hắn chật vật vượt qua được kỳ thi cuối kỳ. Trên chuyến tàu về Long Phiên thăm dì, hắn cứ suy nghĩ mãi về kế hoạch đi cướp? Cướp ai? Cướp ngân hàng được không?

Ở Long Phiên hai ngày, hắn đã đến mấy ngân hàng thăm dò, nhận thấy việc cướp tiền qua lớp kính chống đạn dày cộp hoặc từ tay nhân viên áp tải trang bị tận răng là hoàn toàn bất khả thi. Vậy nên hắn từ bỏ ý định cướp ngân hàng, bắt đầu nhắm vào những phụ nữ độc thân. Hai ngày trôi qua, hắn vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp. Cho đến ngày thứ ba, khi vào một quán ăn trưa, hắn nhìn thấy Tào Triết và Thích Tĩnh Tĩnh đang hẹn hò.

Thích Tĩnh Tĩnh thuộc mẫu phụ nữ hắn thích, tóc dài óng ả, dịu dàng, điềm đạm, hướng nội. Đôi má ửng hồng của cô khiến hắn mơ mộng xa xôi. Người đàn ông ngồi ăn với Thích Tĩnh Tĩnh tay đeo đồng hồ hàng hiệu, cổ đeo dây chuyền vàng, vừa nhìn đã biết là đại gia. Một cô gái nhu mì đáng yêu như vậy sao lại đi cặp kè đại gia? Có điều, phụ nữ cặp kè với đại gia thường có tiền.

Lý Kiến Quốc ngồi cách họ không xa, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ liệu có nên chọn cô gái kia làm mục tiêu hay không. Hắn thấy Thích Tĩnh Tĩnh đưa cho Tào Triết một tấm danh thϊếp, thầm nghĩ nếu mình có được tấm danh thϊếp đó thì tốt biết mấy.

Thích Tĩnh Tĩnh đưa xong danh thϊếp thì đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh. Còn Tào Triết vẫn ngồi đó, sắc mặt ngán ngẩm, quay người ném toẹt tấm danh thϊếp vào sọt rác phía sau.

“Đúng là muốn gì được nấy.” Lý Kiến Quốc mừng rỡ nghĩ thầm.

Bữa trưa của Tào Triết và Thích Tĩnh Tĩnh rất đơn giản và chóng vánh. Ăn xong, họ cùng rời khỏi quán.

Lý Kiến Quốc chớp lấy thời cơ, vội vàng chạy lại, nhặt tấm danh thϊếp trong sọt rác lên.

Công ty trang trí nội thất Hải Thiên, giám đốc marketing, Thích Tĩnh Tĩnh, 139*******.

“Đúng là không hoài công.” Lý Kiến Quốc như mở cờ trong bụng, bước ra khỏi quán, dùng thẻ điện thoại công cộng gọi đến số máy của Thích Tĩnh Tĩnh.

“A lô, có phải giám đốc Thích Tĩnh Tĩnh không? Tôi ở công ty phát triển bất động sản Hoa Hạ Thiểm Tây.” Hắn giả giọng Thiểm Tây học được từ cô bạn gái trong một năm qua. “Chúng tôi đang có một dự án lớn ở phía tây thành phố Long Phiên, chuẩn bị xây dựng một tòa nhà cao ốc cao cấp. Sau khi nghiên cứu lựa chọn, chúng tôi thấy dịch vụ của công ty Hải Thiên rất khá, chúng ta có thể đàm phán chuyện hợp tác không?”

Công ty Hải Thiên từ khi khai trương đến nay chưa bao giờ ký được hợp đồng trang trí nội thất cho nguyên một tòa nhà cả. Nhận được cuộc điện thoại này, Thích Tĩnh Tĩnh vui mừng khôn xiết. Biết tên mình, biết tên công ty mình, còn biết cả số điện thoại của mình, chắc chắn không phải là lừa đảo, Thích Tĩnh Tĩnh chỉ nghĩ đơn giản như vậy.

Lý Kiến Quốc hẹn gặp Thích Tĩnh Tĩnh ở ngay trước cửa căn nhà tổ của mình, như vậy hắn có thể dẫn cô vào nhà để cướp bóc. Nhưng nghĩ lại, hắn thấy dẫn vào nhà chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, bắt đầu hối hận vì đã không suy tính kỹ càng về điểm hẹn. Nhưng gần nhà hắn có một lò gạch bỏ hoang, bình thường ít người qua lại, cũng là một địa điểm lý tưởng.

“Xe của tôi đỗ ở đằng kia.” Sau khi gặp Thích Tĩnh Tĩnh, Lý Kiến Quốc đưa tay bắt, rồi chỉ vào chiếc Audi đỗ ở bên cạnh khu dân cư, nói.

Chiếc xe chẳng biết là của ai vô tình đỗ ở đó đã nghiễm nhiên trở thành công cụ lừa đảo của Lý Kiến Quốc.

Ma túy đã tàn phá cơ thể của Lý Kiến Quốc, cho nên tuy là một sinh viên đại học mới 18 tuổi nhưng hắn gầy gò hốc hác trông cứ như ngoài 30.

Thích Tĩnh Tĩnh hơi bất ngờ khi thấy người đàn ông trông khá thông minh lanh lợi kia biết được thông tin của mình, nhưng cũng vì thế mà cô lại càng lơ là mất cảnh giác.

Lý Kiến Quốc khoác lác rằng khu dân cư này và cả nghĩa địa sẽ được san bằng, sau đó, công ty hắn sẽ triển khai dự án, xây dựng một khu đô thị cao cấp, sang trọng tại đây. Sẵn bề dày kinh nghiệm ăn chơi trong hộp đêm, Lý Kiến Quốc tha hồ khoác lác một tấc đến trời. Với vốn diễn xuất đó, bất cứ người nào cũng dễ dàng tin theo.

Lý Kiến Quốc lấy cớ là đi xem địa hình, dẫn Thích Tĩnh Tĩnh tiến về phía con đường nhỏ vắng vẻ. Suốt dọc đường, Thích Tĩnh Tĩnh cứ mải mê nhẩm tính mình có thể nhận được bao nhiêu tiền hoa hồng từ hợp đồng lớn này. Con số đầy hứa hẹn khiến Thích Tĩnh Tĩnh lâng lâng vui sướиɠ.

Cho đến khi một mũi dao sắc nhọn chìa ra giữa thanh thiên bạch nhật, Thích Tĩnh Tĩnh mới choàng tỉnh khỏi giấc mơ đẹp.

Lý Kiến Quốc ép Thích Tĩnh Tĩnh đến lò gạch bỏ hoang, bắt cô đưa hết tiền trong ví. Chỉ có tám trăm đồng và một chiếc nhẫn không đáng giá, bấy nhiêu đó khiến Lý Kiến Quốc vô cùng thất vọng. Để không hoài công lên kế hoạch cướp bóc, hắn lại ép Thích Tĩnh Tĩnh giao ra thẻ ngân hàng.

Lý Kiến Quốc vốn mồm mép lanh lợi, hắn ngồi “đàm phán” với Thích Tĩnh Tĩnh suốt cả buổi chiều và buổi tối trong lò gạch hoang. Hắn đe dọa, dụ dỗ đủ điều, mềm rắn đủ cả, cho đến khi xác nhận mật khẩu Thích Tĩnh Tĩnh nói ra là thật, biết được trong thẻ có hai ba vạn (76.889.000 VNĐ) thì hắn mừng quýnh. Một sinh viên đại học mới 18 tuổi, số tiền nhiều nhất hắn từng cầm được trong tay chỉ là khoản học phí ba nghìn đồng bố mẹ hắn cho.

Xong khoản cướp tiền, hắn bắt đầu nảy ra ý cưỡиɠ ɧϊếp. Nhưng hắn vừa tiến lại gần, Thích Tĩnh Tĩnh đã phản kháng quyết liệt. Hắn dụ dỗ, vui một tí thôi mà, hung dữ thế làm gì? Bao nhiêu tiền như thế còn cho tôi cả, thì cho tôi vui vẻ tí có sao đâu?

“Chết cũng không!” Thích Tĩnh Tĩnh nói.

Lý Kiến Quốc nhìn qua cửa sổ, thấy sao đã mọc đầy trời, bèn lôi từ trong ba lô ra mấy gói bánh quy, ném cho Thích Tĩnh Tĩnh một gói. Hắn không thích cưỡng ép, hắn đã nghĩ ra một cách hay.

“Thôi, tiền cô đã đưa hết cho tôi rồi, tôi sẽ dẫn cô về.” Lý Kiến Quốc nói.

Thích Tĩnh Tĩnh thấy đã thoát nạn liền đứng ngay dậy, quên luôn cả túi xách, đi theo Lý Kiến Quốc. Qua một lối rẽ, bãi tha ma hiện ra. Cô không ngờ hắn lại dẫn mình đến một nơi rùng rợn đến vậy, xung quanh trập trùng mồ mả, thi thoảng lại vọng lên những tiếng cú rúc ghê rợn.

“Tôi lạc đường mất rồi.” Lý Kiến Quốc dẫn Thích Tĩnh Tĩnh đến trước mộ cụ tổ nhà mình, tiếp tục phát huy tài năng diễn xuất siêu đẳng.

“Phải làm thế nào bây giờ?” Thích Tĩnh Tĩnh run rẩy hỏi.

“Cô ngồi đây đợi nhé, tôi đi tìm đường thử xem.” Lý Kiến Quốc nói.

“Không, tôi sợ lắm.” Thích Tĩnh Tĩnh nói. “Hay là chúng ta quay về chỗ cũ?”

“Quay lại thế nào tôi cũng không nhớ nữa.” Lý Kiến Quốc bắt đầu giở trò. “Hay là ngủ ở đây một đêm, sáng ra chúng ta đi tiếp vậy.”

Thích Tĩnh Tĩnh nhìn xung quanh, thấy cỏ dại um tùm, mồ mả san sát. Một cô gái đang khϊếp sợ cực độ không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa. Cô đành gật đầu đồng ý, chỉ cần cô không phải ở đây một mình là được.

“Lỡ tôi ngủ rồi cô lại chạy đi báo cảnh sát thì làm thế nào?” Lý Kiến Quốc nói. “Hay tôi buộc cô lại nhé, được không? Tôi hứa, tôi sẽ ngủ ngay bên cạnh cô, không bỏ đi, không dọa cô, được không? Tôi thề danh dự với cô đấy!”

Thích Tĩnh Tĩnh gật đầu, cô đã sợ hãi đến hoàn toàn mất đi lý trí.

Và thế là, Thích Tĩnh Tĩnh đã bị hắn trói vào bia mộ. Sau đó, hắn lại trói hai chân cô lên cành cây. Xong xuôi, Lý Kiến Quốc mới rút dao ra, cười gan xảo: “Nhưng tôi không hứa sẽ không đυ.ng vào cô đâu nhé!”

Cầm dao trong tay, hắn bắt đầu cắt bỏ quần áo của nạn nhân. Tư thế bị trói của nạn nhân càng khiến hắn bị kí©h thí©ɧ cao độ. Hắn bắt đầu cởϊ qυầи.

Bị uy hϊếp đến mức này, Thích Tĩnh Tĩnh bỗng trở nên tỉnh táo hơn hẳn, cô điềm tĩnh nói: “Có bao không đấy? Tôi bị AIDS.”

Lý Kiến Quốc tay xách chiếc quần đã cởi một nửa, sững lại.

“Không tin hả? Dám thì thử đi!” Thích Tĩnh Tĩnh cố tỏ ra trấn tĩnh.

“Bệnh AIDS!” Lý Kiến Quốc vô cùng thất vọng, miếng ăn đến miệng mà còn hụt mất! Nhưng với chuyện này, thà tin là có còn hơn không tin, cẩn thận không mất mạng như chơi.

Hắn liền đứng nguyên tại chỗ, thủ da^ʍ ngay trước mặt Thích Tĩnh Tĩnh.

“Kinh tởm!” Thích Tĩnh Tĩnh cảm thấy có thứ gì đó bắn vọt vào chân mình thì ghê sợ kêu lên.

“Cô nói ai kinh tởm?” Nghe Thích Tĩnh Tĩnh nói vậy, hắn nổi giận, rút ra một sợi dây thừng từ trong ba lô, siết chặt quanh cổ Thích Tĩnh Tĩnh.

“Vì cô ta đã thấy mặt tôi, trên đùi tôi lại có vết xăm, trăng sáng như thế, kiểu gì cô ta cũng nhìn thấy. Cô ta sẽ báo cảnh sát, cảnh sát sẽ bắt tôi. Cướp xong thì phải diệt khẩu, trong phim người ta đều làm như thế cả mà.”

Lý Kiến Quốc thề thốt hắn không muốn gϊếŧ người, nhưng lúc đó, hắn nghe thấy một giọng nói không ngừng hối thúc hắn, phải gϊếŧ Thích Tĩnh Tĩnh. Cho đến khi nạn nhân bất động, mà thực ra trước đó, nạn nhân cũng chẳng hề phản kháng quá quyết liệt, Lý Kiến Quốc liền mang theo quần áo của Thích Tĩnh Tĩnh trốn khỏi hiện trường, vứt ở ven đường.

“Tôi sợ cô ta chưa chết hẳn, sẽ vùng thoát khỏi dây trói đuổi theo tôi.” Lý Kiến Quốc nói. “Nếu cô ta không mặc quần áo thì sẽ không thể đuổi theo tôi được.”

“Thế anh có cảm thấy oan hồn của nạn nhân vẫn bám sát theo anh không?” Tôi thốt ra một câu sởn tóc gáy.

Lý Kiến Quốc ngẩng đầu, sợ hãi nhìn tôi. Lâm Đào đứng bên cạnh cũng rúm người sởn gai ốc.

*

“Cô ấy không mắc AIDS thật chứ?” Đại Bảo có vẻ lo lắng.

Bác sĩ pháp y sợ nhất là gặp phải tử thi mang bệnh truyền nhiễm nguy hiểm. Lỡ để mắc phải, ai có thể chứng minh đó là tai nạn nghề nghiệp?”

“Không đâu!” Tôi nói. “Đã xét nghiệm rồi, yên tâm đi, cô ấy đã dùng mưu kế để bảo vệ sự trong sạch của bản thân, nhưng cuối cùng lại mất đi tính mạng. Không thể phủ nhận, Thích Tĩnh Tĩnh là một cô gái thông minh. Nhưng chỉ vì một tấm danh thϊếp mà gặp phải thảm kịch.”

“Thảm kịch của cả một gia đình.” Lâm Đào than thở. “Người mẹ mắc bệnh ung thư và người cha lao động chân tay vất vả sau này sẽ phải sống sao đây?”

“Hy vọng chính phủ sẽ có biện pháp giúp đỡ họ.” Đại Bảo ngậm ngùi nói.