Chương 45: Vụ án thứ 11 - Bờ hồ rực cháy (3)

“Cậu đã quên câu chuyện của chúng ta khi xếp hàng ở đài truyền hình rồi à?” Lâm Đào hỏi.

Tôi ngẩng đầu suy nghĩ một lát, nói: “Là cô nàng đang cưa cẩm cậu ấy à?”

Lâm Đào đấm cho tôi một cái, gào lên: “Là VIP với chẳng không VIP ấy.”

“Ồ, phải rồi, đây là một tấm thẻ VIP!” Tôi nói.

Lâm Đào gật đầu: “Nếu tớ đoán không nhầm, đây có lẽ là tấm thẻ VIP của trung tâm thương mại Ngân Phong tại trung tâm thành phố Long Phiên. Vì chỉ có trung tâm thương mại Ngân Phong mới bán loại túi du lịch này.”

“Chắc tấm thẻ ở ngay trong túi hành lý, hay nói cách khác, tấm thẻ được làm vào lúc mua cái túi, nhưng sau đó chưa được dùng đến. Không biết làm thẻ VIP ở đó có phải đăng ký thông tin không nhỉ?” Tôi hấp tấp hỏi.

Lâm Đào nói: “Có chứ!”

“May quá!” Tôi phấn chấn hẳn lên. Bây giờ chúng ta đã có dữ liệu để khoe với tổ chuyên án rồi.”

Khi chúng tôi đến tổ chuyên án, đã là 3 giờ sáng. Tuy vụ án vừa mới xảy ra, vẫn chưa có manh mối để bắt đầu, nhưng hai mươi mấy người trong tổ chuyên án đều chưa ngủ, vẫn mở to những đôi mắt đỏ sọng chờ đợi chúng tôi.

“Nạn nhân bị dao đâm vào ngực, gây mất máu dẫn đến tử vong.” Nói xong, tôi nhìn sang tổ trưởng tổ chuyên án, nhưng anh ta lại có vẻ không mấy hứng thú với nguyên nhân tử vong.

“Chúng tôi đã suy đoán ra nghề nghiệp của nạn nhân, là một bác sĩ, khoảng 30 tuổi.” Tôi nói tiếp.

Vừa dứt lời, các thành viên trong tổ chuyên án bắt đầu mở sổ ghi chép lia lịa.

“Còn nữa, tôi cho rằng có lẽ nạn nhân là hội viên VIP của trung tâm thương mại Ngân Phong trong thành phố.” Tôi nói.

Lâm Đào mở to mắt kêu lên: “Nhưng vẫn chưa xác nhận được chủ nhân của cái túi kéo là ai cơ mà, làm sao biết được hội viên là hung thủ hay nạn nhân?”

“Trên đường đến đây, tôi đã suy nghĩ về chuyện này, và cho rằng chủ nhân của cái túi có lẽ chính là nạn nhân.” Tôi nói. “Trước tiên, chúng ta đã biết thông tin nghề nghiệp của nạn nhân, do đã phát hiện ra mảnh vải áo dưới nách của tử thi. Thường thì bác sĩ sẽ mặc áo blouse trắng vào lúc nào? Lúc đang làm việc! Hay nói cách khác, có lẽ nạn nhân đã bị sát hại khi đang làm việc.”

“Cũng có khả năng là sau khi sát hại nạn nhân, hung thủ đã đưa nạn nhân về nhà mình, hoặc là quay về nhà mình lấy túi để đựng xác nạn nhân?” Đại Bảo nói.

Tôi nói: “Không thể. Nạn nhân ở trong tư thế co gập, cho thấy sau khi tử vong chưa lâu, hiện tượng co cứng tử thi vẫn chưa hình thành thì nạn nhân đã bị hung thủ nhét vào túi. Nếu hiện tượng co cứng tử thi đã hình thành, hung thủ sẽ không thể bỏ thi thể vào trong túi được. Điều này cho thấy, khoảng thời gian từ khi hung thủ gϊếŧ người đến khi cho xác vào trong túi rất ngắn ngủi.”

Tôi ngừng lại, nói tiếp: “Hơn nữa, anh bác sĩ có lẽ khá giàu có.”

“Ồ?”

“Tôi cho rằng, có lẽ anh ta là bác sĩ của phòng khám tư chứ không phải là trong bệnh viện. Gϊếŧ người và cất xác vào túi ngay trong bệnh viện là quá khó khăn.” Tôi nói. “Khả năng lớn nhất là bác sĩ bị sát hại ngay trong phòng khám tư của mình.”

“Có lý!” Giám đốc Trương, tổ trưởng tổ chuyên án nói. “Vậy, bây giờ chúng tôi sẽ cho người điều tra tư liệu hội viên của trung tâm thương mại Ngân Phong xem có bác sĩ nào phù hợp với điều kiện tuổi tác như vậy không.”

“Tôi cho rằng không nhiều đâu.” Tôi nói. “Có lẽ là sáng ngày mai, mà không, sáng hôm nay, sau khi thức dậy, chúng ta sẽ có được tin tốt lành.”

*

Tôi ngủ một mạch đến hơn 9 giờ sáng, khi tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo vang, tôi biết ngay tin tốt lành đã đến.

“Lai lịch thi thể về cơ bản đã xác định được, là một bác sĩ phòng khám tư trong thị trấn Trình Vương phía đông thành phố.” Trưởng phòng Hồ nói. “Giám đốc Trương đã dẫn người đến đó, tôi cũng chuẩn bị đi đây, các cậu cứ đến thẳng đó nhé.”

“Nơi đó cách hiện trường bao xa?” Tôi hỏi.

“Khoảng mười cây số.” Trưởng phòng Hồ đáp.

“Em tới ngay!” Chẳng kịp đợi trưởng phòng Hồ nói xong, tôi nhấc ngay cái điện thoại còn lại gọi cho Lâm Đào.

“Bác sĩ tên là Lý Khắc Hoa.” Trưởng phòng Hồ nói. “Phòng khám tư làm ăn rất tốt, thu nhập của Lý Khánh Hoa có lẽ rất khá. Sáng hôm qua, anh ta còn mở cửa. Trưa hôm qua, thị trấn vắng người nên không ai chú ý, nhưng 2 giờ chiều có người đến truyền nước thì thấy phòng khám đã đóng cửa, đợi mãi không thấy mở. Vì hôm qua là Trung thu, họ nghĩ rằng bác sĩ Lý về nhà sớm ăn cỗ Trung thu rồi. 6 giờ sáng sớm hôm nay, sau khi chúng tôi điều tra phát hiện ra nghi vấn đã phái người đến đây, cạy cửa chính ra, phát hiện trên sàn phòng khám có vết máu.”

Trưởng phòng Hồ giới thiệu rất chi tiết, tôi không cần hỏi thêm gì nữa nên đổi sang chuyện khác: “Cách hiện trường mười cây số, chắc là chưa kịp ăn trưa đã bị sát hại rồi, sau đó bị đưa đi luôn.”

“Điều này cho thấy hung thủ có phương tiện giao thông.” Trưởng phòng Hồ nói.

“Tại sao hung thủ lại muốn chở nạn nhân đi xa thế nhỉ?” Tôi thắc mắc.

“Có lẽ là muốn kéo dài thời gian phát hiện án mạng.”

“Vậy cũng không hợp lý.” Tôi nói. “Hung thủ rất thông thạo hiện trường nên phải biết rằng nơi đó có nhiều người đến tập thể dục, nếu đốt xác ở đó, kiểu gì cũng sẽ bị phát giác.”

Trưởng phòng Hồ nói: “Có lẽ hắn cho rằng chở đi xa thế thì chúng ta sẽ không tìm thấy lai lịch thi thể.”

“Cứ khóa thi thể trong phòng khám, không di chuyển đi đâu, chẳng phải càng dễ che mắt hơn à?” Tôi nói. “Chở đi xa rồi đốt xác thì càng dễ bại lộ. Theo mọi người, liệu có phải là người quen gây án không? Nên mới lo sợ nếu chúng ta tìm ra lai lịch thi thể sẽ tìm được ngay hung thủ?”

“Không biết.” Đại Bảo nói.

“Chúng ta cứ vào trong xem sao đã.” Lâm Đào đã mang xong trang bị khám nghiệm.

Phòng khám là gian nhà mặt tiền. Ngay sau cửa là bàn làm việc dùng để khám bệnh. Bên cạnh bàn có cân và bảng đo thị lực. Sau bàn là một tấm rèm đang kéo mở, sau rèm là giường khám bệnh. Giường kê sát tường, sau bức tường là một gian phòng nhỏ được ngăn cách bằng ván gỗ. Trong phòng rất bừa bộn, chủ yếu dùng để trữ thuốc.

Vết máu chủ yếu tập trung trên bàn, trên ghế và mặt sàn tương ứng, chứng tỏ nạn nhân bị hung thủ đâm đột ngột khi đang ngồi trước bàn. Vết máu phun hỗn loạn, cho thấy sau khi bị đâm, nạn nhân vẫn còn vùng vẫy.

Phía dưới ghế ngồi của người đến khám có một tấm thảm kê chân dệt bằng sợi thô màu đỏ. Loại thảm này thường đặt trước cửa chính cho người từ bên ngoài bước vào đứng trên đó thay giày.

Nhìn vào vết bụi lưu trên sàn, có thể phán đoán tấm thảm vốn nằm ở dưới chân bác sĩ. Dưới ghế của bác sĩ còn có một đôi giày.

“Tôi cứ thắc mắc sao nạn nhân không đi giày.” Tôi nói. “Chắc vị bác sĩ này mắc chứng mồ hôi chân nên mới lót thảm ngay dưới chỗ ngồi, bình thường ngồi đây khám bệnh sẽ tháo giày đặt chân lên thảm. Do bị đâm đột ngột nên hai chân mới giậm xuống tấm thảm khiến nó văng sang ghế ngồi của người đến khám.”

“Nhưng tấm đệm chẳng sạch tí nào.” Đại Bảo nói. “Nó dính phải rất nhiều thứ vàng vàng đen đen.”

“Chắc là do hung thủ giẫm lên đó.” Tôi nói. “Vì nó văng đến đúng phía dưới chỗ ngồi của người khám bệnh nên khi hung thủ di chuyển, rất có khả năng đã đạp phải. Vì lực ma sát của tấm thảm rất lớn nên có lẽ khi hung thủ đạp chân xuống, những vật chứng vi lượng bám dưới đế giày hung thủ đã bị gạt ra và dính vào tấm thảm. Mang tấm thảm về, em nghĩ nó rất có giá trị đấy.”

“Các anh xem này, Tần Minh đoán đúng rồi đấy.” Lâm Đào đứng trước cửa gian phòng trong, một tay cầm đèn khám nghiệm, một tay chỉ vào bên trong, nói. “Trong này có vài tủ thuốc, bên cạnh tủ thuốc có một khoảng trống không bám bụi hình vuông, chứng tỏ chỗ này vốn có một vật gì đó hình vuông đã bị lấy đi.”

Một điều tra viên nghe nói vậy thì bước vào phòng trong, kéo thước dây đo đạc một lát rồi nói: “Kích thước giống hệt như kích thước của một cái túi du lịch mà chúng tôi tìm thấy trong GFTP.”

“Hung thủ vào phòng trong lấy túi hành lý, liệu có lưu lại dấu chân không?” Tôi hỏi.

Lâm Đào lắc đầu, nói: “Điều kiện sàn nhà rất kém, có dấu chân cũng không có giá trị đối chiếu.”

Sau khi khám nghiệm hiện trường một lượt, không phát hiện ra được dấu tay, dấu chân khả nghi trên sàn nhà hay đồ vật. Vì phòng khám có nhiều người ra vào nên dù có vân tay cũng không thể phán đoán có phải là của hung thủ hay không.

Tôi nhìn bàn khám bệnh bừa bộn, nói với Đại Bảo: “Lại đây, chúng ta tìm thử xem có gì hữu ích không.”

Trên bàn, ngoài thiết bị khám chữa bệnh, đơn thuốc và một số bệnh án, còn có một số giấy tờ lộn xộn. Tôi lật xem từng trang một, đến cuối cùng, gần như đã thuộc làu nét chữ của nạn nhân.

Sau khi dọn dẹp xong mặt bàn, tôi lại xem đến ngăn kéo. Vừa kéo mở ngăn kéo, một tấm thiệp thiết kế rất đẹp đập vào mắt tôi. Tôi giở tấm thiệp ra, bên trong là nét chữ của nạn nhân, viết một bài thơ, hoặc là một bài từ có tựa đề là “Khoảng cách chạm vào nhau”:

Nhớ thương,

Có lẽ chưa từng gặp.

Cuồng si,

Có lẽ chẳng vĩnh hằng.

Tiếng lòng khiến chúng ta xích lại,

Tâm sự niềm đồng bệnh tương lân.

Hữu duyên,

Nên chúng ta mới gặp.

Luyến lưu,

Mới hai ngả nhớ thương.

Tình em khiến tim anh êm ả,

Lời đường mật đâu bằng tấm chân tình.

Chưa bao giờ chạm được nụ cười em,

Chưa bao giờ được hôn lên rèm mắt.

Nhưng hình bóng em trong tim anh bền chặt,

Tiếng lòng anh thổn thức ngân nga.

Em không thể đến được bên anh,

Anh chẳng biết ngày mai ra sao nữa.

Chỉ biết đợi số mệnh kia gõ cửa,

Để hai ta cùng chung một tiếng lòng.

Cỏ thơm kia vẫn ngắm ánh trăng suông,

Trăng ngây ngất rọi xuống vườn phương thảo.

Em mỉm một nụ cười ngọt lịm,

Anh đưa ngón tay gầy,

Cùng cảm nhận,

Khoảng cách chạm vào nhau.

“Lời bài hát à?” Tôi đọc một lượt, thấy vần điệu rất nhịp nhàng.

Lâm Đào lắc đầu, nói: “Không phải, có lẽ là tự sáng tác đấy.”

“Ồ, anh ta là một nhà thơ.” Tôi nói. “Nhưng mà viết gì ấy nhỉ?”

Lâm Đào là người “chữ nghĩa” nhất trong ba chúng tôi, cậu ta đọc vài lượt rồi sờ cằm nói: “Theo tớ thì đây là một bài thơ tình đau khổ, hẳn là tình yêu ngoài giá thú đây.”

“Lý Khắc Hoa chưa lấy vợ, luôn sống độc thân.” Điều tra viên nói xen vào.

Đại Bảo trêu chọc: “Mất mặt chưa? Em có hiểu được không thế?”

Lâm Đào nói: “Lỡ người phụ nữ nɠɵạı ŧìиɧ thì sao? Bác sĩ chính là kẻ thứ ba?”

“Nếu đúng là nɠɵạı ŧìиɧ thật, thì kiểu gϊếŧ người đột ngột và hành vi chuyển xác đi xa sẽ rất dễ lý giải.” Tôi nói. “Lai lịch thi thể đã tìm thấy, lại thêm tình tiết này, chắc phá án sẽ dễ dàng hơn!”

Nói xong, tôi liếc về thùng rác bên cạnh chỗ ngồi của bác sĩ.

“Thùng rác trông hơi lạ.” Tôi nói. “Đây là thùng rác kiểu đạp chân, giẫm một cái, nắp thùng mở ra, gạt một cái, nắp thùng liền đậy vào. Nhưng nắp thùng lại đang mở ra, không đóng lại.”

Tôi cầm đèn khám nghiệm soi vào trong thùng rác, nói: “Trong thùng rác có một miếng gạc.”

Tôi dùng kìm gắp miếng gạc trong thùng rác ra.

“Thế này thì lại càng kỳ lạ.” Tôi nói. “Trên gạc có một chút máu, nhưng vết máu còn tươi, lại rất ít. Thường thì người bị thương đến phòng khám có hai loại, một là đã bị thương một thời gian, đến thay băng, vậy thì trên miếng gạc không phải là máu tươi mà là chất lỏng có lẫn máu, màu vàng sẫm. Một loại khác là sau khi bị thương lập tức sẽ đến phòng khám để băng bó, nhưng nếu vậy thì vết thương sẽ khá nặng, chứ chảy có tí máu thế này thì đâu cần băng bó?”

Đại Bảo nói: “Ý của em là hung thủ giả vờ đến thay băng rồi chớp thời cơ hành hung bác sĩ?”

Tôi gật đầu, nói: “Có lẽ là gây án có âm mưu từ trước. Dùng một vết thương nhỏ để lừa gạt bác sĩ, rồi bất ngờ hành hung.”

“Vậy thì rất có thể đây là chồng của người phụ nữ nɠɵạı ŧìиɧ.” Điều tra viên nói.

Tôi nói: “Dù thế nào đi nữa thì trước tiên, chúng ta cần phải xét nghiệm ADN trên miếng gạc thử xem. Miếng gạc rất khả nghi. Thứ nhất, trong thùng rác chỉ có một miếng gạc này. Thứ hai, nắp thùng rác chưa đậy lại, rất có khả năng nạn nhân vừa vứt miếng gạc vào thùng rác đã bị đâm luôn. Rác y tế thường mang mầm bệnh truyền nhiễm nên bác sĩ chắc phải có thói quen tiện tay đậy nắp thùng rác lại.”

Điều tra viên gật đầu đi ra.

Đại Bảo hỏi: “Rất nhiều công việc đã được triển khai cùng lúc, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

Tôi nhún vai, vừa bước ra khỏi phòng khám vừa nói: “Chẳng còn gì để làm nữa, ngồi đợi tin thôi. Ngày mai vẫn là ngày nghỉ, em về nhà ngủ bù đây.”

Đúng lúc này, trưởng phòng Hồ bước lại gần, nói: “Kết quả kiểm nghiệm hóa lý đã có rồi, trong tàn tro phát hiện ra vật dẫn cháy là xăng.”

“Đã điều tra được nguồn gốc của xăng chưa?” Đại Bảo hỏi.

“Có vài nhóm đang xem camera giám sát ở các cây xăng gần đây.” Trưởng phòng Hồ nói, “và còn người đi dò hỏi xem có kẻ khả nghi nào một mình đến mua xăng ở cây xăng không.”

“Em nghĩ chắc không điều tra được đâu.” Tôi nói. “Bởi vì hung thủ có phương tiện giao thông, chẳng nhẽ hắn lại không biết tự rút xăng trong xe mình ra?”

“Hiện nay, để phòng ngừa trộm xăng, đường dẫn xăng của các loại xe con đều rất quanh co, muốn rút xăng từ xe ra không phải dễ đâu.” Hàn Lượng đang đứng bên cạnh xe, nghe thấy tôi nói vậy thì lên tiếng. “Xe trọng tải lớn thì chở theo cả thùng xăng nên lấy dễ, nhưng loại xe này lại chạy dầu diesel.”

“Thế liệu có phải là xe máy không?” Tôi hỏi.

Hàn Lượng gật đầu, nói: “Có thể. Xe máy thì rút xăng trực tiếp được.”