Chương 40: Vụ án thứ 10 - Vong hồn phía đuôi xe (2)

Hắc Mễ ngồi trong phòng thẩm vấn của Đội Cảnh sát giao thông, đầu cúi thấp, hàng mi dài hơi lay động. Sau một đêm nói chuyện với cảnh sát, tinh thần của cô vẫn chưa thể ổn định trở lại, bờ vai run khe khẽ.

“Cô là Hắc Mễ phải không?” Tôi ngồi đối diện hỏi, “Tôi là fan hâm mộ của cô.”

Dường như câu nói này giúp tinh thần Hắc Mễ bớt căng thẳng đi rất nhiều, bờ vai cô ấy đã ngừng run rẩy. Hắc Mễ chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn tôi, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo. Tôi thấy hai mắt cô ấy toàn tơ máu đỏ ngầu.

“Ở đây có phòng nghỉ ngơi, tôi thấy cô nên đi nghỉ chốc lát thì hơn.” Tôi nói bằng giọng quan tâm, “Nhưng trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, có thể cảnh sát giao thông không cho cô về nhà đâu!”

Hắc Mễ gật đầu.

Tôi hắng giọng rồi nói: “Bây giờ cô có tiện nói cho tôi biết rốt cuộc cô có đâm phải người đó hay không?”

“Không!” Hắc Mễ trả lời tôi bằng giọng phổ thông rất chuẩn, “Tối hôm qua tôi đang trên đường đi từ đài phát thanh về nhà thì hình như thấy một bóng đen, nhưng chắc chắn tôi không đâm phải bóng đen đó, tôi chắc chắn như vậy.”

“Thế cô có cán phải thứ gì không?”

“Điều đó thì tôi không dám chắc, tôi cũng chưa bao giờ cán qua vật gì nên không rõ cảm giác khi cán qua một vật sẽ thế nào. Nhưng sau khi bóng đen đó lướt qua thì tôi cảm thấy xe ô tô rung lên một lát. Khi ấy tôi còn cho rằng chắc vì mình sợ quá nên thần hồn nát thần tính nảy sinh ảo giác. Sau đó tôi nhìn lại phía sau qua gương chiếu hậu nhưng không thấy vấn đề gì nên cũng chẳng để ý nữa.”

“Cô đừng căng thẳng quá, dù sao sự việc cũng xảy ra rồi, tốt nhất là ta nên bình thản đối diện với nó.” Tôi mỉm cười trấn an, “Tôi sẽ điều tra chuyện này cho rõ, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!”

Hắc Mễ cảm kích mỉm cười đáp lễ tôi.

Chưa khám nghiệm tử thi, tôi đã phát hiện những điểm nghi vấn tồn tại trong vụ án này.

“Anh có xin được chữ ký của cô ấy không?” Lâm Đào thấy tôi bước ra từ phòng thẩm vấn liền cười hì hì hỏi.

Tôi không đáp, chỉ nói: “Mau đến nhà xác thôi! Bây giờ tôi muốn nhanh chóng khám nghiệm thi thể nạn nhân!”

“Tôi cũng vậy!” Đại Bảo nói, “Một tháng rồi chưa động vào dao mổ.”

“Đúng là đồ bệnh hoạn!” Lâm Đào lắc đầu ngao ngán.

Đa phần thi thể tử vong do tai nạn giao thông đều ở trong tình trạng máu me, trông rất đáng thương, có thi thể bị xe cán qua đầu, có thi thể bị đâm tan nát trên đường cao tốc. Đối mặt với những thi thể như vậy, bác sĩ pháp y quá quen nên cũng không còn thấy khϊếp đảm hay kinh ngạc gì.

Nói là nói vậy nhưng nhìn cỗ thi thể đàn ông bị xe kéo lê mấy cây số, chúng tôi vẫn thấy rất nhộn nhạo trong bụng. Qua ảnh chụp cảnh hiện trường lúc ban đầu, nạn nhân ở tư thế nằm sấp, vì dây thắt lưng mắc vào gầm xe nên khi bị xe ô tô kéo lê trên đường cao tốc, cả phần mặt trước của quần áo bị cháy hết do ma sát lớn với mặt đường, những mảnh quần áo còn lại có vết tích cháy xém. Da mặt, khoang ngực bụng, đáy xương chậu và mặt trước của chân tay đều bị mài mòn gần hết, tổ chức dưới da và cơ thịt cũng có vết tích bị cháy đen do nhiệt độ cao. Nói cách khác, ban đầu cỗ tử thi trên bàn giải phẫu nằm sấp nên chúng tôi không cảm thấy sự khác thường rõ rệt, nhưng khi hợp lực lật cỗ tử thi lại thì chúng tôi thực sự bị chấn động một phen.

Điểm đáng sợ nhất của cỗ tử thi nam này không phải cơ thể đã nát, mà là phần mặt đầy máu. Khuôn mặt biến dạng kinh dị. May mà da hai bên má vẫn còn, chứ nếu hai bên má cũng mất da thì trông còn khủng khϊếp hơn nhiều.

Nhìn thi thể với mặt trước và mặt sau khác nhau ghê gớm, Đại Bảo nói: “Tình trạng của nạn nhân này hoàn toàn phù hợp với tình hình ở hiện trường, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?”

“Có trùng hợp hay không, chúng ta không thể nhìn bề ngoài mà biết được.” Tôi vừa lắp lưỡi dao vào cán dao phẫu thuật vừa nói.

“Mặt trước của thi thể đã nát hết, ngay cả vết thương có phản ứng sống hay không, chúng ta cũng không thể nào nhìn ra được.” Đại Bảo lấy kẹp cầm máu gắp những mẩu da còn sót lại trên mặt tử thi, cậu ta quan sát mép vết thương đã cháy rụi. Đúng là không thể phán đoán những vết trầy xước này được hình thành trước khi chết hay sau khi chết nếu chỉ nhìn bề mặt.

“Nói nghe khϊếp quá!” Lâm Đào lè lưỡi, “Nếu khi bị xe kéo lê trên mặt đường mà nạn nhân còn chưa chết thì đó chẳng phải chuyện vô cùng khủng khϊếp sao?”

“Khi nghi ngờ mình cán phải vật gì đó thì Hắc Mễ đang trong trạng thái dừng xe.” Tôi nói, “Nếu khi đó nạn nhân còn có ý thức thì hẳn anh ta đã kêu to. Ở nơi vắng vẻ, yên ắng như thế, mà nạn nhân lại ở ngay dưới gầm xe thì Hắc Mễ phải nghe thấy chứ?”

“Nếu nghe thấy nhưng cô ta vẫn không chịu xuống xe thì sao?” Đại Bảo hỏi.

Sau khi xảy ra sự cố giao thông, nhiều tài xế ôm tâm lý biết đâu mình may mắn thoát tội nên tiếp tục cho xe chạy, mặc kệ người bị nạn khiến nạn nhân sau đó đã tử vong. Những trường hợp như thế quả không hiếm gặp. Có điều nếu chúng tôi đặt ra tình huống như thế thì tội của Hắc Mễ không chỉ là vô ý gây tai nạn mà sẽ trở thành tội cố ý gϊếŧ người.

Lời nhắc nhở của Đại Bảo làm tôi thấy hơi rùng rợn. Nếu trước mặt tôi có một người nằm đó và đang ra sức la hét trong khi Hắc Mễ vẫn tiếp tục nhấn ga đi tiếp thì cảnh tượng đó thật khủng khϊếp, nó khiến tôi lạnh người.

Tôi cắn môi, chậm rãi tách từng mẩu quần áo vụn còn sót lại trên cơ thể tử thi, đặt từng mảnh lên bàn phẫu thuật.

“Có thể loại trừ khả năng gϊếŧ người cướp của.” Tôi nói, “Trong túi sau của quần bò còn hơn một ngàn tệ và cả một tấm chứng minh nhân dân.”

Nói xong, tôi lấy chứng minh thư của nạn nhân đưa cho viên cảnh sát điều tra đứng cạnh. Nạn nhân tên là Tiêu Lâm, ba mươi mốt tuổi, người Long Phiên. Phát hiện này giúp bác sĩ pháp y giản lược được rất nhiều công đoạn, chí ít chúng tôi không cần suy đoán lai lịch của nạn nhân dựa trên những đặc điểm cơ thể.

“Chưa gì đã xác định là sự cố giao thông, lại còn loại trừ khả năng gϊếŧ người cướp của.” Đại Bảo nói, “Anh không thể vì hâm mộ quá mà cứ nhăm nhăm rửa sạch trách nhiệm hình sự cho thần tượng chứ.”

“Tôi là loại người đó sao?” Tôi lườm Đại Bảo.

“Nhìn chỗ này xem!” Đại Bảo bắt đầu kiểm tra từ phần đầu của tử thi trở xuống, khi kiểm tra đến phần đáy chậu, cậu ta nói: “Ơ? So với những vị trí khác trên cơ thể, thì vết thương do kéo lê ở phần đáy chậu nhẹ hơn rất nhiều, hơn nữa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh ta vẫn còn nguyên.”

“Thế cũng thắc mắc!” Tôi nói, “Phần cơ thể mắc vào gầm ô tô là dây thắt lưng, cũng chính là mặt sau của đáy chậu, nơi bị mắc bao giờ cũng cách mặt đường cao hơn những nơi còn lại, bởi vậy vết thương do cọ xát với mặt đường cũng nhẹ hơn chứ sao.”

“Có lý!” Đại Bảo gật gù, “Nhìn chỗ này thì thấy da bề mặt vết thương ở điểm bị cọ xát với mặt đường có màu trắng ngả vàng, thế nghĩa là vết thương đó không có phản ứng sống.”

“Sau khi chết, nạn nhân mới bị xe kéo đi.” Tôi kiểm tra phần da còn sót lại trên khoang ngực bụng của nạn nhân rồi nói, “Những mảnh da còn sót lại trên ngực và bụng của nạn nhân cũng cho ta thấy bờ vết thương không có phản ứng sống.”

“Thế tốt rồi.” Đại Bảo nói, “Cuối cùng cô MC nổi tiếng kia không làm chuyện xấu.”

“Giờ chúng ta phải đối mặt với một vấn đề mới.” Tôi nói, “Nếu nạn nhân có vết thương với diện tích rộng như thế thì đầu tiên chúng ta phải nghĩ đến việc nạn nhân bị thương nặng dẫn đến hôn mê và tử vong. Nhưng bề mặt vết thương trên cơ thể nạn nhân lại không có phản ứng sống, điều đó có nghĩa là sau khi nạn nhân chết, vết thương đó mới được hình thành. Vậy nguyên nhân khiến anh ta tử vong là gì?”

“Thì gặp tai nạn giao thông còn gì, phần lớn là do xuất huyết trong hoặc chấn thương sọ não gì đó.” Đại Bảo nói, “Chúng ta giải phẫu ra rồi bàn tiếp.”

“Chỉ e Hắc Mễ khó thoát tội đấy!” Lâm Đào đeo găng tay đứng bên đột nhiên bật ra một câu.

Cậu ta nói thản nhiên đến nỗi khiến tôi và Đại Bảo đều phải bước đến phía sau cậu ta.

Lâm Đào chỉ vào những mảnh quần áo còn sót lại sau khi gắp ra khỏi người nạn nhân: “Mặt trước của quần áo nạn nhân bị rách nát tơi bời nhưng mặt phía sau lưng thì vẫn còn khá nguyên vẹn. Khi nãy tôi dùng nguồn sáng đa bước sóng để xem mặt sau quần áo của người chết, ở vị trí cánh tay trái và hố vai có một vết lốp xe.”

“Cậu đối chiếu rồi à? Đúng là vết lốp xe của Hắc Mễ không?” Tôi nghi hoặc.

Lâm Đào gật đầu vẻ rất tiếc.

Tôi không nói gì, bước đến trước bàn phẫu thuật ra hiệu cho Đại Bảo lật thi thể lại, rồi tiến hành giải phẫu phần lưng của thi thể. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi phát hiện cánh tay, xương sườn phía sau lưng, xương hố vai và cột sống của nạn nhân đều nguyên vẹn.

Tôi mỉm cười nói: “Chưa chắc cô ấy không thể thoát tội. Ở vị trí đối xứng với vết lốp xe, các mô mềm không hề giập nát, xương cũng không bị gãy. Rõ ràng Hắc Mễ không hề cán lên người anh ta, cùng lắm là lốp xe chạm vào vị trí đó một chút thôi.”

“Chớ kết luận quá sớm!” Đại Bảo nói, “Nếu xe cô ta cán lên mặt trước cơ thể nạn nhân thì sao? Quần áo ở mặt trước không còn sót lại mảnh nào nên dẫu có vết xe, chúng ta cũng không nhìn thấy.”

Đúng là trường hợp nạn nhân lăn ngược nửa vòng sau khi bị xe cán cũng không hiếm gặp. Tôi vội vàng cùng Đại Bảo lật thi thể lại và tiến hành giải phẫu theo thường quy.

Dao phẫu thuật tách cơ, cắt xương để mở khoang ngực bụng…

Khoang ngực bụng của nạn nhân rất sạch sẽ, thậm chí còn không có vết tích vỡ nội tạng hay xuất huyết trong.

“Lạ thật!” Đại Bảo vẫn không từ bỏ, cậu ta đưa tay men theo từng chiếc xương sườn và sờ nắn nhẹ: “Xương sườn không hề bị gãy chiếc nào, cơ quan nội tạng cũng bình thường.”

Tôi không nói gì, lẳng lặng tách da đầu và mở hộp sọ, quả nhiên cũng giống như những bộ phận khác, sọ não hoàn toàn bình thường, không hề vỡ nát, cũng không bị xuất huyết.

Tôi không từ bỏ, tiếp tục tách cơ chân tay của nạn nhân, ngoại trừ phần da thịt tiếp xúc với mặt đường bị cháy đen ra thì những bộ phận khác đều bình thường, các ống xương dài không hề bị gãy, thậm chí người chết còn không có hiện tượng ngạt thở.

“Đây là cỗ tử thi không thể tìm ra nguyên nhân tử vong!” Đại Bảo mở to hai mắt nói.

“Đừng nói thế vội!” Tôi bảo, “Trước hết chúng ta cần khẳng định những vết thương do ma sát với mặt đường ở mặt trước cơ thể là vết thương hình thành sau khi chết. Nếu vết thương đó hình thành trước khi chết thì có khả năng nạn nhân sẽ bị thương nặng dẫn đến hôn mê sâu và tử vong.”

“Nhưng da phần đáy chậu lại thể hiện rõ ràng rằng đó là vết thương sau khi chết.” Đại Bảo nói.

Tôi nhăn mày suy nghĩ một lát rồi nêu nhận định: “Bây giờ chỉ tồn tại hai khả năng. Khả năng thứ nhất, nạn nhân bị thương nặng vì vụ tai nạn dẫn đến hôn mê và tử vong. Sở dĩ chúng ta thấy vùng da xung quanh không có phản ứng sống là vì chúng ta chịu ảnh hưởng từ định kiến của bản thân, các dấu hiệu của phản ứng sống đôi khi bị phán đoán sai lầm khi quan sát bằng mắt thường. Khả năng thứ hai, nạn nhân đã tử vong trước khi bị mắc vào gầm xe của Hắc Mễ. Điều này vừa vặn ứng nghiệm với điểm nghi vấn mà tôi phát hiện lúc mới đến.”

“Lúc mới đến anh đã phát hiện ra điểm đáng ngờ sao?” Lâm Đào hỏi.

Tôi gật đầu nói: “Khi nhìn xe Hắc Mễ đậu ở sân của Đội Cảnh sát giao thông, tôi đã thấy hơi lạ, từ đầu đến đuôi xe đều không có vết tích gây ra do va chạm, điều đó chứng tỏ chiếc xe này chưa hề đâm phải người đàn ông đó thì anh ta đã bị mắc ở gầm xe rồi. Điều này không bình thường chút nào, ngoại trừ có kẻ nằm sẵn ở giữa đường, khi xe Hắc Mễ đi qua thì anh ta mắc luôn vào gầm xe, hoặc cũng có thể khi đó anh ta vừa khéo lăn vào gầm xe Hắc Mễ. Nói tóm lại, trong tình huống xe không đâm vào anh ta thì xe đã kéo lê anh ta đi trong khi Hắc Mễ hoàn toàn chẳng hề hay biết.”

Tôi mở dạ dày của nạn nhân, ngửi mùi dịch vị rồi nói: “Trong dạ dày không có mùi rượu, chứng tỏ anh ta không trong trạng thái say rượu. Vậy thì khả năng lớn nhất là anh ta bị đột quỵ dẫn đến tử vong hoặc bị ai đó đầu độc mà chết. Địa điểm tử vong là trên đoạn đường nơi Hắc Mễ phát hiện thấy xe cô ấy xảy ra tình trạng bất thường. Lúc đó, xe cô ấy vừa vặn lái qua thi thể, khiến thi thể mắc vào gầm.”

“Đúng là những điều anh nói có nhiều khả năng xảy ra, nhưng chúng ta cũng không loại trừ trường hợp Hắc Mễ vừa vặn cán phải người đó và kéo anh ta đi cho đến khi anh ta tử vong.” Đại Bảo nói.

“Tình trạng của thi thể hoàn toàn trùng khớp với tình trạng của xe ô tô, đó là không hề xảy ra va chạm.” Tôi nói, “Lẽ nào người này đang yên đang lành lăn ra giữa đường đợi ô tô đến cán bẹp người sao?”

“Anh không thể loại trừ khả năng đó.” Đại Bảo nói, “Có điều tình hình hiện tại cho thấy dường như Hắc Mễ không phải chịu trách nhiệm hình sự, có thể thông báo cho Đội Cảnh sát giao thông thả người được rồi.”

Tôi nói: “Những khả năng mà chúng ta vừa nêu trên đều có thể tồn tại. Giờ chúng ta cần làm vài chuyện. Thứ nhất, thông báo với trưởng khoa Tề, trưởng khoa Lý hóa nghiệm lập tức tiến hành xét nghiệm độc tố trong dạ dày nạn nhân để loại trừ trường hợp nạn nhân tử vong do trúng độc. Thứ hai, thông báo với trưởng khoa Phương, trưởng khoa Thí nghiệm mô bệnh học để tiến hành kiểm tra mô bệnh các cơ quan nội tạng của nạn nhân, xem nạn nhân có mắc bệnh gì dẫn đến đột tử không. Ngoài ra nhờ trưởng khoa Phương xét nghiệm mô bệnh đối với vùng da xung quanh hoặc vết thương xem rốt cuộc những vết xây xước nặng kia là vết thương trước khi chết hay sau khi chết.”

Thi thể không còn da nên chúng tôi không thể khâu lại. Chúng tôi đành phải đặt thi thể vào trong túi đựng tử thi, rồi đưa vào trong tủ bảo quản tử thi của nhà xác.

“Tôi đã thông báo với Đội Cảnh sát giao thông, vụ tai nạn giao thông này đã được giải thích theo hướng khác.” Lâm Đào tắt điện thoại, quay sang chúng tôi nói, “Kết quả tốt nhất là nạn nhân bị đột quỵ và chết bất đắc kỳ tử, xe của Hắc Mễ vô tình đi qua, mắc vào người nạn nhân và lôi nạn nhân đi.”

“Còn kết quả xấu nhất là nạn nhân bị ai đó đầu độc, sau đó hung thủ ngụy tạo hiện trường giả giống như vụ tai nạn giao thông.” Đại Bảo vừa ngoáy mũi vừa nói.

“Nói tóm lại, với tình hình trước mắt thì Hắc Mễ vô tội. Có điều cậu phải thông báo với các đồng chí bên Đội Cảnh sát giao thông khoan thả Hắc Mễ về nhà.” Tôi nói, “Tôi có việc cần tìm cô ấy.”

“Tôi đã nói từ nãy rồi.” Lâm Đào mỉm cười, “Tôi biết ngay anh cần tìm Hắc Mễ để cô ấy đưa anh đi xem hiện trường khả nghi nơi cô ấy cảm thấy mình cán chết người.”

“Không ai hiểu tôi bằng cậu!” Tôi vui vẻ cười vang.

Trong lúc nói chuyện, xe chúng tôi đã về đến Đội Cảnh sát giao thông. Chẳng ngờ mới rời khỏi Đội Cảnh sát giao thông ba tiếng đồng hồ mà ở đây đã xảy ra thay đổi lớn. Cổng trụ sở Cảnh sát giao thông bị một đám người vây kín, tôi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ sân trụ sở.

“Các người là lũ khốn nạn!” Một giọng nữ cất lên the thé, “Các người không sợ báo ứng sao? Các người không sợ ác quỷ gõ cửa đến tìm các người sao?”