Chương 6: Vụ án thứ 2 - Tiếng súng lúc nửa đêm (1)

Tuy thầy tắt điện thoại, nhưng tôi không hề cho rằng những lời mình nói khi nãy là vô nghĩa. Thực ra bản thân cơ thể con người vô cùng kỳ lạ. Đôi khi vết thương trông có vẻ rất nhẹ nhưng nó lại đủ sức lấy mạng con người, lại có những lúc vết thương nhìn có vẻ rất nặng nhưng người bệnh lại vẫn có thể sống sót. Khi tôi thực tập ở quê nhà từng gặp một trường hợp như thế.

———-

Mặc dù Lâm Đào chưa có bạn gái, nhưng tôi luôn cho rằng cậu ta là kẻ có mới nới cũ, mấy hôm trước còn mân mê ảnh của Tô My, hôm nay đã bắt đầu chủ động “bóc quýt” cho Trần Thi Vũ. Đương nhiên, sở thích ấy cũng áp dụng luôn trong công việc, gặp vụ án mới, cậu ta lập tức quên vụ án cũ. Tôi thì hoàn toàn trái ngược với cậu ta, tuy chúng tôi phá giải được vụ huyết án gϊếŧ nhiều người, nhưng vụ án quái lạ không có chút manh mối nào liên quan đến ‘Kẻ dọn rác’ kia vẫn đeo đẳng trong đầu tôi, khiến từ đáy lòng dấy lên một cảm giác không lành.

“Tiêu rồi! Xém chút tôi quên mất vụ đó.” Lâm Đào nói xong, liền cười chữa ngượng, rồi lục điện thoại bấm gọi cho ai đó.

“Đợi chút!” Tôi kéo Lâm Đào lại, “Cậu không xem giờ là mấy giờ hay sao mà còn gọi điện thoại cho người ta?”

“Cá một bữa sáng nhé! Tôi cược là anh cả Ngô này dậy rồi.” Lâm Đào không chịu ngừng động tác bấm điện thoại, “Anh tin không? Không tin à?”

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lâm Đào chỉ “Ừm… À…” đáp lời, rồi tắt máy.

“Đi nào! Chúng ta đến Sở Cảnh sát.” Lâm Đào nheo mắt nói, “Trên đường anh đãi tôi bữa sáng đấy nhé! Vì anh thua cược!”

“Chưa đến bảy giờ mà anh Ngô đã đến văn phòng rồi ư?” Tôi ngạc nhiên. Trong ấn tượng của tôi phòng Giám định chữ viết là phòng nhàn rỗi nhất trong cả Sở Cảnh sát, chẳng ngờ mới sáng sớm tinh mơ thế này, người ta đã đi làm rồi, đúng là chẳng ai học được chữ ngờ.

Ngô Kháng năm nay bốn mươi lăm tuổi, là trưởng khoa Giám định chữ viết, tuy chức hàm không cao nhưng lại vang danh khắp cả nước. Anh ấy nói mình chỉ hợp làm chuyên môn, không hợp làm lãnh đạo, thế là ngày nào anh cũng trốn trong phòng thí nghiệm mải mê nghiên cứu đống văn kiện tài liệu. Thành quả mà anh đạt được từ các đề tài nghiên cứu trong lĩnh vực giám định chữ viết còn nhiều hơn bất kỳ giáo sư nào thuộc khoa Giám định chữ viết ở các Học viện Cảnh sát.

Nghiên cứu học thuật thường chia ra làm hai loại, những người theo nghề nghiên cứu học thuật mang tính lý luận thường đem lại cho người ta cảm giác cứng nhắc và bài bản, còn những người nghiên cứu học thuật mang tính thực tiễn thì thông thường đều rất đơn thuần. Ngô Kháng là một “Lão Ngoan Đồng (1)” chính hiệu.

(1) Lão Ngoan Đồng: Là biệt hiệu của Chu Bá Thông, một nhân vật trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung, ý nói người có tính tình ngây thơ, hay đùa giỡn như trẻ con.

Tuy bốn mươi lăm tuổi chưa thể coi là già, nhưng đã ở tuổi trung niên mà Ngô Kháng hễ rảnh lại gọi điện rủ chúng tôi chơi trò World of Warcraft (Thế Giới Warcraft) hoặc Leagues of Legends (Liên Minh Huyền Thoại), hành động đó có lẽ chỉ dùng cụm từ “tâm tính trẻ con” mới đủ sức hình dung mà thôi.

Vì anh thường chơi với hội thanh niên hơn hai mươi hoặc hơn ba mươi tuổi như chúng tôi nên các anh em trong tổ mới tôn trọng gọi anh là “anh cả Ngô”. Bất kể xét về mặt học thuật hay xét về mặt nhân phẩm, anh ấy đều xứng đáng là anh cả của chúng tôi.

“Chuyện này thì các anh chưa hiểu rồi.” Hàn Lượng vừa nheo mắt lái xe vừa nói, “Trên Weibo thường nói thế này: Bạn tự nhiên tỉnh dậy lúc mấy giờ vào sáng sớm, sẽ nói cho bạn biết bạn thuộc thế hệ mấy X, ví dụ mặc dù tối hôm trước tôi cố gắng ngủ sớm đến đâu thì sáng hôm sau cũng phải tám giờ hơn tôi mới tỉnh tự nhiên mà không cần ai hay công cụ nào báo thức. Điều đó nói lên tôi thuộc thế hệ 8X, lớp người già như anh Ngô dậy lúc hơn sáu giờ sáng là phải rồi.”

“Vớ vẩn! Anh Ngô vẫn còn thanh niên lắm, ngoại hình và nội tâm đều tương đương chúng ta.” Tôi biết Hàn Lượng lắm lời nên cắt ngang, “Bữa sáng này đổi thành cậu đãi đấy nhé, nếu không tôi sẽ đi mách anh Ngô. Còn nữa, tôi cảm thấy nếu giờ mà chạm vào gối, đảm bảo tôi sẽ ngủ đến tận chiều, cậu bảo tôi thuộc thế hệ mấy X?”

“Quy luật này không hợp với những người ngủ ngày cày đêm như anh.” Hàn Lượng cười đáp.

“Tôi là bị bắt buộc trở thành cú đêm đấy nhé!” Tôi ngáp dài, “Ai không muốn đúng giờ trở về nhà ôm vợ ngủ chứ hả?”

Tôi huênh hoang kéo dài chữ “vợ” làm Lâm Đào quay lại nhìn khinh bỉ, sau đó cậu ta liếc trộm Trần Thi Vũ đang lơ đãng ngồi ở hàng ghế sau.

Trong phòng thí nghiệm bày đủ loại dụng cụ dùng để kiểm tra mẫu chữ với các công dụng khác nhau: máy quét phân tích cao tần, máy phân tích thời gian viết chữ, máy kiểm tra con dấu,… Đương nhiên vật nổi bật nhất vẫn là màn hình tinh thể lỏng độ nét cao 45 inch để trên bàn ngay giữa phòng thí nghiệm. Lúc nghỉ trưa, chúng tôi từng nối PS2 chơi bóng đá trên màn hình cỡ đại này, sau đó bị thầy bắt ngay tại trận, từ đó mới không dám “sử dụng của công vào việc tư” nữa.

Lúc này trên màn hình hiển thị cảnh tượng luôn luẩn quẩn trong đầu tôi – ba chữ viết bằng máu ‘Kẻ dọn rác’.

“Đến rồi à?” Anh Ngô ngồi vắt chéo chân, chỉ vào màn hình nói, “Bức ảnh này chụp không tốt lắm, hơi rung.”

Tôi nhìn Lâm Đào bằng ánh mắt khinh bỉ.

Trần Thi Vũ nói xen vào: “Trong máy tôi có hình chụp cảnh này.” Nói xong liền cắm dây kết nối máy ảnh của mình vào máy tính của anh Ngô.

Mắt anh Ngô bừng sáng: “Có thế chứ! Đúng là trình độ chuyên nghiệp! Bức này thì rõ rồi!”

“Thế anh có nhìn ra manh mối gì không?” Tôi sốt ruột hỏi.

Anh Ngô cầm hộp sữa đậu nành đặt trên bàn rít một hơi, chậm rãi nói: “Ba chữ này viết hơi ngoáy, nhưng nét chữ lại rất uyển chuyển. Điều đó cho thấy người viết chữ không thể là người có trình độ văn hóa thấp.”

“Đợi chút! Anh dùng từ ‘uyển chuyển’ ở đây là ý gì?” Tôi mở to mắt ngạc nhiên, “Chẳng lẽ anh có thể phán đoán được giới tính của người viết chữ sao?”

Anh Ngô lắc đầu: “Tôi không đánh giá cao việc phán đoán giới tính thông qua nét chữ. Tuy cũng có đề tài về phương diện này, nhưng đó đều là đề tài nghiên cứu chữ viết trên giấy, vì khi hạ bút trên giấy cũng chẳng khác nào đóng dấu. Nhưng lấy chữ viết trên tường để phán đoán giới tính thì phần đa đều không chuẩn. Trong vụ án này, tôi chỉ có thể kết luận hung thủ có trình độ văn hóa nhất định. Điều tôi muốn nhắc nhở các cậu là dáng điệu viết chữ cho thấy khi viết ba chữ này, hung thủ rất ung dung.”

“Ung dung ư?” Tôi nhíu mày, “Điều đó chứng tỏ tố chất tâm lý của hắn rất vững, gϊếŧ người mà không hề hoảng loạn sao?”

“Ừ! Cậu nói đúng một phần rồi đấy!” Anh Ngô nói, “Còn phần nữa, hung thủ không khom lưng, không ngồi xổm cũng không kiễng chân để viết.”

“Hả?” Mắt tôi sáng bừng lên, “Suy đoán này hay quá, như thế ta có thể phán đoán chiều cao của hung thủ.”

Tôi lấy điện thoại ra, giơ bút lục khám nghiệm tử thi và bút lục kiểm tra hiện trường sau mỗi lần khám nghiệm tử thi kết thúc.

“Thông thường khi một người viết chữ ở tư thế đứng, vị trí của chữ thường nằm ngang tầm giữa mũi và miệng của người viết.” Anh Ngô bổ sung, “Ba chữ viết bằng máu kia cách mặt đất bao nhiêu?”

“Một mét rưỡi.”

“Vậy phải cộng thêm hai mươi centimet nữa! Đó chính là chiều cao của hung thủ.” Anh Ngô nói.

Đại Bảo vân vê chòm râu ở cằm, nói: “Một mét bảy mươi, đó hẳn là một phụ nữ khá cao đấy!”

“Phụ nữ?” Tôi quay sang nhìn Đại Bảo, “Sao cậu biết là phụ nữ?”

Đại Bảo lắc đầu không nói.

Lâm Đào nhăn mày: “Với chiều cao như thế mà là nam giới thì hơi thấp, nhưng nếu là nữ giới thì lại hơi cao. Bởi vậy, việc suy đoán chiều cao hung thủ trong tình trạng vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ kẻ nào khả nghi như bây giờ thì chẳng có mấy tác dụng.”

“Những phương diện khác thì sao?” Tôi hỏi, “Anh có suy đoán gì về các phương diện khác không?”

Anh Ngô nói: “Vì dùng máu viết lên tường thì phần các nét giao nhau sẽ thường in chồng lên nhau, không giống như viết trên giấy còn có độ hằn xuống của mặt giấy, bởi vậy khó lòng phán đoán được thói quen viết chữ từ thứ tự đặt bút. Tuy nhiên vẫn có thể phát hiện ra một vài quy luật từ thói quen viết nét chữ.”

“Anh nói vậy là ý gì?” Tôi khấp khởi mừng thầm.

Anh Ngô cười lớn vỗ vai tôi: “Chẳng ý gì cả! Tôi nghĩ nếu các cậu mang tập tài liệu mà hung thủ viết đến đây, nói không chừng sẽ có giá trị so sánh.”

Nếu thông báo tin này vào hậu kỳ công tác điều tra thì hẳn là một tin rất tốt, vì giám định chữ viết có thể coi là chứng cớ trực tiếp trước tòa án. Nhưng biết tin này trong giai đoạn đầu điều tra thì chẳng có gì hay ho cả. Giờ chúng tôi giống như con mèo mù lang thang trên phố, không biết phải gom góp bao nhiêu may mắn mới có thể vớ được khúc cá rán thiu. Thời điểm hiện tại, hướng điều tra đang mông lung thế này càng chẳng thể bàn đến việc xác định kẻ tình nghi là ai. Vả lại từ giọng điệu của anh Ngô có thể ngầm hiểu dẫu có bút tích của hung thủ thì cũng chưa chắc đã so sánh và xác định được rằng chúng đồng nhất.

“Điều tôi quan tâm bây giờ không phải chứng cứ.” Tôi nói, “Chỉ cần có thể cung cấp phương hướng điều tra là tốt lắm rồi.”

Anh Ngô lắc đầu: “Chữ người này rất ngoáy, tôi không phát hiện ra đặc trưng nổi bật nào có thể dùng để loại trừ đối tượng một cách trực tiếp. Đương nhiên khi viết chữ mỗi người đều có đặc trưng riêng, chỉ có điều hiện giờ những thông tin mà tôi nắm được quá ít ỏi, chỉ có ba chữ. Mỗi ba chữ! Các cậu coi tôi là thánh à?”

“Nhân vật đẳng cấp thần thánh thì phải làm được những việc thuộc đẳng cấp thần thánh tí chứ!” Lâm Đào cười.

Anh Ngô nói: “Nếu lại xảy ra một vụ thuộc chuỗi án liên hoàn này, rồi cầm ba chữ kia đến đây, nói không chừng tôi sẽ phát hiện ra điều gì đó.”

“Lạy anh luôn!” Tôi suýt quỳ xuống vái sống anh Ngô, “Anh độc mồm vừa thôi! A di đà Phật!”

“Làm gì có chuyện nói đâu trúng đó thế được!” Anh Ngô nói giọng phớt đời, “Nếu tôi nói hai câu mà xảy ra án mạng thật thì tôi mới thực sự xứng danh nhân vật đẳng cấp thần thánh như các cậu vừa tôn vinh đấy!”

“Ôi thôi! Anh cả đừng nói nữa!” Lâm Đào nghiêm giọng nói, “Chuyện này cũng khó lý giải lắm, ví dụ như mỗi lần trưởng khoa Tần Minh nhà chúng ta mà nói nhàn thế, rỗi thế, thoải mái thế, chán thế thì y như rằng có án mạng xảy ra. Cái này người ta gọi là độc mồm độc miệng.”

“Không đùa với các cậu nữa! Các cậu đang đùa với lửa đấy!” Tôi trừng mắt nhìn họ, rồi nói tiếp, “Năm người chúng ta thức trọn một đêm chưa được ngủ để phá án, giờ díp hết cả mắt, chúng ta nên về ngủ một lát trước đã!”

“Ha ha ha! Nếu tôi còn tiếp tục độc mồm độc miệng thì chẳng phải các cậu khỏi ngủ luôn còn gì?” Anh Ngô cười sung sướиɠ.

“Tinh tang! Tinh tang!”

Tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên khiến nụ cười trên môi mọi người lập tức tắt ngúm.

“Không phải chứ?” Anh Ngô trợn mắt kinh ngạc.

“Ổn không?” Thầy luôn nói ngắn gọn như thế, nhưng tôi nghe ra ẩn sau hai chữ đơn giản ấy là lần nữa chúng tôi trúng “chưởng thối mồm” của anh Ngô.

“Dạ… ổn!” Tôi đáp với giọng không chắc.

Dù lực lượng cảnh sát thiếu hụt trầm trọng thì khoa Pháp y, khoa Giám định dấu vết vẫn phải miễn cưỡng chia thành hai đội để đề phòng trường hợp lỡ cùng lúc xảy ra hai vụ án thì vẫn còn phương án đối phó. Nếu giờ mà tôi bỏ về nhà ngủ thì tổ pháp y còn lại gồm bác sĩ Tiêu và bác sĩ Phương buộc phải lập tức chạy đến hiện trường. Chỉ trong ba giây ngắn ngủi sau khi nhận được cú điện thoại của thầy, trong đầu tôi âm thầm diễn ra cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Cuối cùng, sức hấp dẫn của việc phá án đã đè bẹp sức hấp dẫn của chiếc giường, thế là tôi liền gật đầu đồng ý.

Thầy nói: “Ở Trình Thành vừa xảy ra một vụ nổ súng, các cậu lập tức xuất phát ngay bây giờ, trong vòng hai tiếng phải tới được hiện trường.”

“Vụ nổ súng sao?” Tôi hỏi, “Vậy có người chết không ạ?”

“Nói nhảm!” Thầy tắt điện thoại.

Tuy thầy tắt điện thoại, nhưng tôi không hề cho rằng những lời mình nói khi nãy là vô nghĩa. Thực ra bản thân cơ thể con người vô cùng kỳ lạ. Đôi khi vết thương trông có vẻ rất nhẹ nhưng nó lại đủ sức lấy mạng con người, lại có những lúc vết thương nhìn có vẻ rất nặng nhưng người bệnh lại vẫn có thể sống sót. Khi tôi thực tập ở quê nhà từng gặp một trường hợp như thế.

Hôm đó, tôi đang trực ban trong phòng Chẩn đoán pháp y, bố tôi là đội phó đội Điều tra hình sự của khu vực, ông gọi điện thoại cho tôi nói Viện Kiểm sát đang xử lý một vụ án, đó là vụ nổ súng, ông đã liên hệ với người ta bảo cho tôi xuống đó kiến tập.

Nhận được điện thoại của bố xong, tôi bật nhảy thật cao và sung sướиɠ, tôi chưa từng nhìn thấy vết thương do súng bắn, ngay cả các thầy giáo ở Học viện Pháp y chúng tôi cũng rất hiếm khi gặp. Đương nhiên điều này có lợi cho việc kiểm soát súng ống của quốc gia một cách hữu hiệu. Khi đó tôi chẳng nghĩ gì, vội vàng bắt xe đến Bệnh viện Nhân dân của thành phố. Hồi ấy, cước phí khởi điểm của xe taxi là ba tệ, khoảng cách giữa phòng hội chẩn pháp y và bệnh viện vừa vặn nằm trong mức giá mở cửa đó. Lúc xuống xe, tôi hào phòng rút ra tờ năm tệ đưa cho tài xế mà bảo: “Chú cứ cầm lấy, không cần trả lại tiền thừa đâu! Đừng ngại!”

Vốn nghĩ rằng đồng chí phòng Pháp y của Viện Kiểm sát sẽ dẫn tôi đến thẳng nhà xác, nào ngờ họ lại dẫn tôi vào phòng bệnh. Trong hành lang của phòng bệnh có một người đang đứng tựa tường, đầu cuốn băng trắng xóa, luôn miệng lải nhải với bác sĩ: “Nói cho bác sĩ biết nhé! Ông đây bị súng bắn đấy, các người mà không giúp ông gắp viên đạn trong đầu ra thì ông liều mạng với các người!”

Anh ta nói câu đó nghe như thể đang hát đồng dao, tôi nghe kỹ lại thấy tâm trạng mình rất phức tạp. Nếu nói theo ngôn ngữ hiện đại thời bây giờ thì phản ứng của tôi khi đó là “ngớ người”.

Sau khi xem phim chụp X-quang, tôi mới biết người này bị đạn nảy sát thương. Vì viên đạn bắn trúng tảng đá mất lực xoay chuyển nên cũng mất “hiệu ứng cộng hưởng hốc sau khi bị đạn bắn”, nhờ đó lực sát thương của viên đạn cũng giảm đi hàng mấy trăm lần. Viên đạn này bật từ tảng đá văng trúng đầu người này. Tuy viên đạn đã bắn nát phần da và xương sọ của anh ta, vào hẳn trong hộp sọ nhưng viên đạn đã suy yếu đi rất nhiều và không còn chút lực sát thương nào nữa. Sau khi viên đạn mất lực sát thương chui vào trong đầu anh ta và dừng lại tại mô não, nó không làm tổn thương trung khu, cũng không làm vỡ mạch máu. Bởi vậy người bị trúng đạn không hề xảy ra hiện tượng xuất huyết não, cũng không xảy ra bất kỳ triệu chứng nào về hệ thống thần kinh, nhờ thế anh ta vẫn có thể đứng đó quát mắng bác sĩ.

Là bác sĩ pháp y, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm xử lý những vết thương kiểu này, căn cứ vào tiêu chuẩn chẩn đoán tình trạng vết thương lúc bấy giờ, căn cứ vào tình trạng hộp sọ bị tổn thương dạng mở, tôi đánh giá thương tích của anh ta vào loại nặng. Sau đó tôi cũng rất quan tâm đến tình hình chữa trị của anh ta, chẳng ngờ các bác sĩ chỉ cần nhẹ nhàng gắp viên đạn ra từ lỗ hổng trên hộp sọ của anh ta, mà không cần phải cưa hộp sọ.

Vì trải qua kinh nghiệm này nên tôi mới hỏi thầy câu đó.

Tuy Đại Bảo và Lâm Đào không hiểu dụng ý câu nói của tôi lắm nên cảm thấy buồn cười nhưng thời hạn thầy quy định vô cùng gấp gáp nên thậm chí chúng tôi còn không có thời gian mà trách móc anh Ngô, càng không có thời gian cười chọc tôi. Tất cả chạy xuống chỗ đỗ xe ở dưới tầng.

Hàn Lượng vẫn chưa đến, chúng tôi sốt ruột chờ đợi. Thế mà Lâm Đào vẫn nhàn nhã ngồi chỉnh sửa lại tóc mình và quay sang hỏi Trần Thi Vũ: “Buồn ngủ không?”

Trần Thi Vũ vẫn không đoái hoài đến cậu ta, điều đó làm tôi rất bất ngờ. Cô gái trước mặt liệu có phải phụ nữ không mà lại thờ ơ với Lâm Đào thế nhỉ?

Chúng tôi nóng lòng chờ đợi hai mươi phút mới thấy một chiếc Audi phóng như bay đến đội xe, Hàn Lượng tới rồi.

“Cậu làm sao thế? Không biết công việc này gọi một tiếng là phải đến ngay à?” Tôi hơi bực mình.

Hàn Lượng ấm ức: “Lúc ở trên tầng các anh bảo tôi về nhà nghỉ ngơi còn gì? Ai mà biết lại có vụ án mới. Hay các anh đi chùa khấn vái xem có đỡ hơn không? Chỉ trong vòng hai mươi tư tiếng đồng hồ mà xảy ra những ba vụ án.”

“Vừa mới sáng sớm cậu đã chạy đi tán gái rồi à?” Đại Bảo tỏ vẻ hiểu biết, “Lại thay bạn gái mới à?”

Hàn Lượng nhún vai: “Tôi chỉ đưa một em mới quen đi làm thôi mà! Dẫu sao tối qua trong lúc các anh khám nghiệm tử thi, tôi đã ngủ một giấc ngon lành rồi!”

“Thời điểm này mà đàn bà còn có sức hấp dẫn hơn cả giấc ngủ cơ à?” Tuy biết Hàn Lượng là cậu ấm con nhà giàu có thiên tình sử dài dặc, nhưng tôi vẫn không thể hiểu nổi hành vi của cậu ta.

Xe rung lắc khiến chúng tôi nhanh chóng đi vào giấc mộng, dường như tôi mơ thấy người bị trúng đạn đang giậm chân giậm cẳng trách cứ chúng tôi đến muộn.

Xe thoát khỏi đường cao tốc và chạy vào vùng giảm tốc, chúng tôi lần lượt tỉnh giấc, nhìn thấy hai chữ “Trình Thành” ở trạm thu phí đường bộ. Thì ra chúng tôi đã đến rồi.

Sau hai tiếng ngủ gà gật trên xe, tôi thấy tinh thần tỉnh táo hơn nhiều, mặc kệ thân thể đau ê ẩm, chúng tôi lao thẳng đến hiện trường bắt đầu hành trình phá giải vụ án mới.