Chương 20: Vụ án thứ 4 - Căn phòng chết chóc (4)

Nghe nói chúng tôi đã tìm ra nguyên nhân tử vong của hai nạn nhân, tất cả mọi người trong tổ chuyên án đều vô cùng vui mừng, sáng sớm đã đến phòng họp tổ chuyên án, đợi nghe chúng tôi báo cáo.

Bốn người chúng tôi lần lượt ngồi xuống chỗ của mình, tôi ngước lên nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của mọi người, bèn hắng giọng nói, “Thế này đi, tôi nói sơ qua phát hiện lần này của chúng tôi trước.”

“Nghe nói đã xác định được nguyên nhân tử vong?” Trưởng khoa Bành nói.

Tôi gật đầu, nói, “Trước tiên nói về Sử Tam, chúng tôi vốn đã xác định Sử Tam bị dao chém dẫn đến sốc mất máu mà tử vong, kết luận này không có vấn đề, lần này chúng tôi đã xác định được các mạch máu quan trọng của Sử Tam không hề bị tổn thương, phải qua một quá trình thì anh ta mới chết.”

Thông tin này không hề khiến mọi người ngạc nhiên, họ vẫn đang ngước lên mong nhanh chóng được nghe tiếp.

Tôi tiếp tục nói, “Về Sử Đại, hôm qua chúng tôi khám nghiệm tử thi, phát hiện nạn nhân bị xơ cứng động mạch vành, đã lập tức đưa thi tim của anh ta đến Sở Cảnh sát tỉnh, Trưởng khoa Phương của chúng tôi đã xét nghiệm bệnh lý pháp y quả tim của nạn nhân. Sau khi xét nghiệm, xác định trong động mạch vành của nạn nhân có một cục máu đông khá lớn. Cục máu đông này bình thường dính trên vách động mạch vành, gọi là thuyên tắc mạch máu, nó không ảnh hưởng nhiều đến hoạt động thường ngày. Khi tâm trạng bị kích động, bị sợ hãi hay gì đó, huyết quản sẽ co thắt liên tục, thuyên tắc này sẽ làm nghẽn động mạch vành. Động mạch vành là mạch máu đưa máu và oxy về tim, một khi tắc nghẽn sẽ xuất hiện tình trạng nhồi máu cơ tim, từ đó gây đột quỵ mà chết. Sử Đại đã chết như vậy.”

“Sợ chết?” Trưởng khoa Bành hỏi lại câu mà hôm qua Hàn Lượng đã hỏi.

Tôi gật đầu, nói tiếp, “Về nguyên nhân tử vong của Sử Nhị; chúng tôi đã phải mất khá nhiều công sức đấy. Lần khám nghiệm này chúng tôi phát hiện một tụ máu nhỏ ở mặt sau bìu tinh hoàn của nạn nhân. Đã loại trừ các nguyên nhân tổn thương, ngạt khí, trúng độc và bệnh tật, chúng tôi cho rằng tụ máu nhỏ này chính là nguyên nhân khiến cho Sử Nhị tử vong. Tinh hoàn của nam giới sau khi bị ngoại lực tác động, do dây thần kinh dày đặc, nên có thể làm sốc thần kinh, từ đó dẫn đến tử vong.”

“Nói một cách thô thiển là bị đá trúng’ chim’ à?” Một điều tra viên nói, “Chuyện này cũng thường xảy ra, nhưng đâu có làm chết người!”

Tôi cười nói, “Đúng là chín mươi phần trăm sẽ không chết người, nhưng không phải tuyệt đối. Do thể chất mỗi người và các nguyên nhân khác, rất nhiều cái chết rất ngẫu nhiên. Cái chết của Sử Nhị có thể nói là ngoài ý muốn, không phải ai bị thương ở tinh hoàn đều sẽ chết.”

Nói xong, tôi nhìn Lâm Đào, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ấy lên báo cáo lại tình hình điều tra dấu vết.

Lâm Đào hiểu ý liền tiếp lời, “So với khác biệt cá thể gì đó, điều tra dấu vết chú trọng vào tính tất yếu hơn. Chẳng hạn như, đi vào nền đất mềm, tất nhiên sẽ để lại dấu chân. Trên nền nhà ở hiện trường, nếu bước vào thì tất nhiên sẽ để lại dấu chân, nhưng ở đó không hề có dấu chân của người thứ tư, việc này cho thấy một vấn đề, hiện trường thật sự vốn không có người thứ tư.”

“Đã làm rõ nguyên nhân tử vong của ba người, tôi cũng tin đây là một vụ ‘tự sinh tự diệt’.” Trưởng khoa Bành nói, “Thật ra, vụ án như vậy thì công việc tiếp theo lại càng phiền phức, vì chúng ta phải cung cấp đầy đủ chứng cứ cho bên công tố để kết án.”

“Vậy tôi nói tiếp tình hình điều tra bên tôi.” Lâm Đào nói, “Ngoài mặt đất ở hiện trường, trên khăn trải giường và chăn sáng màu cũng chỉ tìm được một dấu chân, theo kết quả so sánh thì đây là dấu chân do đôi giày thể thao của Sử Nhị để lại.”

“Chuyện này rất bình thường.” Trưởng khoa Bành nói, “Dù sao ở hiện trường, Sử Nhị cũng đứng trên giường, đè lên người Sử Tam. Bên ngoài trời lại mưa, dưới chân ai cũng sẽ dính bùn, leo lên giường chắc chắn để lại dấu chân.”

“Cái tôi nhấn mạnh là tính duy nhất.” Lâm Đào nói, “Trên giường chỉ có dấu chân của Sử Nhị, đây là duy nhất. Không có người nào khác giẫm lên giường. Nói cách khác, chúng tôi cho rằng Sử Nhị nhân lúc Sử Tam ngủ say đã leo lên giường đạp Sử Tam, dùng con dao mà anh ta lấy được chém chết Sử Tam.”

“Lỡ có ai khác leo lên giường chém người thì sao?” Trưởng khoa Bành nói.

“Không đâu.” Lâm Đào nói, “Chúng ta đừng quên còn có con dao. Dao lọt vào khe giữa mép giường và vách tường, rồi rơi xuống gầm giường. Trưởng khoa Tần trước đó đã đo độ rộng của khe hẹp này, lớn hơn đường kính của cán dao một chút. Giường rộng một mét rưỡi, người khác nếu không leo lên giường, rất khó làm rơi con dao ở mép giường như thế. Chỉ có một khả năng, đó là Sử Nhị sau khi chém người, bản thân cũng mất đi ý thức, tay vừa khéo nằm ngay phía trên mép giường, khi dao rơi xuống đã lọt qua khe hở đó.”

“Tất nhiên, còn rất nhiều căn cứ để khẳng định quan điểm này.” Tôi bổ sung, “Thứ nhất, nếu Sử Nhị muốn bảo vệ Sử Tam, vậy Sử Nhị cũng phải bị thương, nhưng không có. Thứ hai, ngực và cổ Sử Tam có vết thương chằng chịt, cho thấy anh ta bị chém khi nằm cố định một chỗ. Một người khỏe mạnh, khi bị tấn công, vì sao không phản kháng? Chắc chắn vì hoạt động của anh ta bị hạn chế, không thể động đậy. Vì sao hoạt động bị hạn chế? Rất có thể do Sử Nhị đã đè lên anh ta. Thứ ba, vết thương chống cự trên cánh tay Sử Tam đều nằm sau khuỷu tay và bắp tay, đây không phải vị trí của vết thương do chống cự thông thường, cho thấy khi Sử Tam bị chém đã dùng tay bảo vệ đầu mình rồi để lộ mặt sau khuỷu tay và bắp tay. Việc này càng thêm chứng minh nạn nhân không thể di chuyển thân thể, ngoài ra, còn chứng minh được khi Sử Tam gặp nạn, thân thể đang nằm ngửa. Bây giờ chúng ta xem thử vết máu bắn ở hiện trường, cùng chứng minh vị trí ban đầu của Sử Tam khi bị tấn công. Được rồi, giờ chúng ta xem quần áo của Sử Nhị, vạt áo khoác phía trước của anh ta dính máu, là do anh ta đè lên người Sử Tam. Nhưng cũng có vết máu bắn ra ở trên gấu áo trước và giày, điều này nói lên vấn đề gì?”

“Nói lên khi máu bắn ra, anh ta đang đứng dạng hai chân.” Một điều tra viên nói.

Tôi gật đầu nói, “Vì không có mạch máu lớn nào bị rách, vết máu của Sử Tam chắc chắn là bắn ra ngay khi bị chém, theo lý mà nói, nên bắn ra bốn phía xung quanh, trước mắt chúng ta thấy được, phần đầu và vách tường bên cạnh đều có máu bắn lên, nhưng quần áo phần thân dưới Sử Tam lại không có, cho nên thấy thân dưới đã bị vật gì đó che mất.”

“Bị cơ thể của Sử Nhị cản lại.” Điều tra viên đó nói.

“Chứng cứ này hoàn toàn có thể chứng thực, khi Sử Tam bị chém, có người đang đè trên người anh ta, người này chính là người bị máu bắn lên người – Sử Nhị.” Tôi nói.

“Vậy Sử Nhị chết như thế nào?” Điều tra viên hỏi.

Tôi nói, “Cái chết của Sử Nhị là một tai nạn. Chúng ta thường thấy tinh hoàn bị tổn thương ở bên dưới hoặc mặt trước, chắc mọi người có thể tưởng tượng ra, nếu bị đá vào tinh hoàn, thường sẽ có hai mặt chịu lực. Nhưng vết thương ở tinh hoàn của Sử Nhị vừa hay lại nằm ở mặt sau.”

“Tôi hiểu rồi.” Điều tra viên kia nói, “Chỉ khi hai đùi dạng ra, mặt sau của tinh hoàn mới có thể bị thương.”

Tôi gật đầu, cười nói, “Cậu rất thông minh! Chính là như vậy. Kết hợp tình hình ở hiện trường, xem ra Sử Nhị vì đứng giạng chân trên người Sử Tam nên hai đùi tách ra. Sử Tam bị tấn công nên phải vùng vẫy, trong lúc vùng vẫy, chân đá loạn xạ, có khả năng đã dùng đầu gối thúc vào mặt sau tinh hoàn của Sử Nhị.”

“Sau đó Sử Nhị chết?” Trưởng khoa Bành hỏi.

Tôi gật đầu nói, “Một khi không may ngoại lực tác động lên tinh hoàn, sẽ bị đau kịch liệt và kí©h thí©ɧ đến thần kinh. Khi bị sốc thần kinh, con người sẽ nhanh chóng bất tỉnh, thậm chí là tử vong. Bộ phận tinh hoàn của Sử Nhị xuất huyết không nhiều, có thể chứng minh điểm này. Anh ta chết rất nhanh nên không bị xuất huyết quá nhiều, cũng không xuất hiện tình trạng máu tụ thành mảng lớn ở bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© sau khi tinh hoàn bị thương.”

“Anh ta và Sử Tam chết cùng một lúc?” Điều tra viên hỏi.

“Không, Sử Nhị chết sớm hơn Sử Tam.” Tôi nói.

“Làm sao biết được?” Trưởng khoa Bành nói.

Tôi nói, “Khi Lâm Đào khám nghiệm dấu vết trên chăn, tìm ra được một manh mối. Các anh nhìn lên màn hình xem, trên chăn có rất nhiều vệt máu dài, các anh đoán xem sao lại như vậy?”

“Cái này thì tôi không biết.” Điều tra viên kia ngẩn người nhìn màn hình.

Tôi nói, “Đây là vết máu chà xát do phía sau cánh tay tạo thành, vì phía sau cánh tay Sử Tam bị thương chảy máu, khi anh ta cử động cánh tay, tác động lên khăn trải giường, mục đích chỉ có một, chính là vùng thoát khỏi sự khống chế của Sử Nhị, cầu cứu. Tất nhiên, đây không chỉ là suy đoán, vì vết máu trên áo của Sử Nhị có thể chứng minh được điểm này.”

Tôi mở hình chụp chiếc áo khoác màu xanh của Sử Nhị lên, nói, “Các anh nhìn xem, trên cầu vai chiếc áo này có một vệt máu rất rõ, nếu điểm kỹ sẽ thấy có năm đường dấu, đây là dấu ngón tay. Sử Nhị không thể tự làm ra dấu vết như vậy trên vai được, tay Sử Đại không có vết máu, nên dấu tay đầy máu này là Sử Tam để lại. Có thể nói, Sử Tam không chỉ vùng vẫy cố thoát khỏi sự khống chế của Sử Nhị mà còn dùng tay đẩy Sử Nhị đã bất tỉnh đang nằm trên người anh ta. Nhưng đáng tiếc, lúc đó Sử Tam đã mất máu quá nhiều, quá đau đớn, nên anh ta không đủ sức để thoát ra cầu cứu. Do không ngừng mất máu, anh ta dần bất tỉnh, sau đó tử vong.”

“Như vậy rất có sức thuyết phục.” Trưởng khoa Bành nói, “Cũng có thể khẳng định thêm luận điểm, sau khi Sử Tam bị thương, Sử Nhị đã đè trên người anh ta.”

“Đúng vậy.” Tôi nói, “Cũng đồng thời chứng minh được cái chết của Sử Tam có một quá trình, còn Sử Nhị là chết ngay tại chỗ.”

“Nếu vậy, sau khi sự việc xảy ra thì Sử Đại chạy đến nhìn thấy, sợ đến chết?” Trưởng khoa Bành hỏi.

“Không.” Tôi nói, “Khi vụ án xảy ra, Sử Đại có mặt tại hiện trường. Vết máu bắn trên mặt anh ta có thể chứng minh điều đó. Tôi đoán, anh ta đến để làm người hòa giải chứ không phải để hợp lực gϊếŧ người. Nguyên nhân: thứ nhất, Sử Tam không có vết thương do bị trói, nên không có người nào khác giúp Sử Nhị giữ anh ta; thứ hai, nếu Sử Đại đến để gϊếŧ người, tất nhiên phải có chuẩn bị tâm lý, không thể kích động đến mức phát bệnh tim mạch đột ngột mà chết được; thứ ba, căn cứ theo tình hình hiện trường, Sử Đại đi đến nơi cách giường hai mét đã không tiến về phía trước nữa. Thế nên, tôi cho rằng Sử Đại bám theo Sử Nhị đến nhà Sử Tam. Sau khi vào nhà thấy hai người đang ẩu đả trên giường, khi anh ta đến gần thì thấy Sử Nhị dùng dao chém lên người Sử Tam. Một dòng máu nóng hổi, nhớp nháp bắn lên mặt anh ta, anh ta bị bất ngờ, sợ hãi mà chết.”

“Tổng hợp lại những suy đoán trên của Trưởng khoa Tần, hiện trường cơ bản đã được dựng lại.” Lâm Đào nói, “Sử Nhị do mâu thuẫn nên tìm đến nhà Sử Tam gây chuyện. Sau khi vào nhà, thấy Sử Tam đang ngủ say, bèn lấy con dao leo lên người Sử Tam mà chém. Lúc này Sử Đại theo đến, bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ mà chết. Trong lúc Sử Nhị chém Sử Tam, Sử Tam vùng vẫy, đầu gối thúc vào tinh hoàn của Sử Nhị, khiến Sử Nhị lập tức bất tỉnh và tử vong. Sử Tam trên người bị đâm hơn hai mươi nhát dao nhưng vẫn còn ý thức, muốn thoát ra để cầu cứu. Tiếc là lực bất tòng tâm, cuối cùng chết do mất máu.”

“Nhưng khi dò hỏi, không có ai nghe thấy tiếng kêu cứu.” Điều tra viên nói.

Tôi nói, “Thứ nhất, lúc đó đã hơn 10 giờ đêm, ở nông thôn, mọi người đã đi ngủ hết. Thứ hai, xung quanh hiện trường không có hàng xóm, hàng xóm gần nhất cũng cách đó một, hai trăm mét. Thứ ba, không phải tất cả các vụ án mạng đều có người kêu cứu. Có nhiều vụ án, do quá nhanh, người bị hại quên mất phải kêu cứu. Thứ tư, quá trình vụ án này trông có vẻ phức tạp, trên thực tế là không kéo dài lắm, khi Sử Tam tỉnh táo lại muốn kêu cứu đã không còn sức để kêu lớn rồi.”

“Nói vậy, vụ án này đã đủ chứng cứ chứng minh là một vụ gϊếŧ người ‘tự sinh tự diệt’ có phần lẫn tai nạn rồi.” Trưởng khoa Bành nói, “Sử Nhị là hung thủ gϊếŧ người, Sử Tam là do tự vệ, hơn nữa tổn thương tinh hoàn dẫn đến tử vong có tính ngẫu nhiên nhất định, có thể cho là phòng vệ chính đáng. Cái chết của Sử Đại đơn thuần là việc ngoài ý muốn.”

“Có thể kết thúc vụ án rồi.” Lâm Đào hài lòng nói.

Trưởng khoa Bành nói, “Còn một vấn đề cuối cùng, nếu có thể giải quyết được thì càng tốt. Chính là, theo điều tra, ba anh em bình thường không qua lại nhiều, cũng không nảy sinh mâu thuẫn, vậy động cơ gϊếŧ người là gì?”

“Việc này tôi không dám nói.” Tôi nói, “Có rất nhiều mâu thuẫn ngầm có thể dẫn đến hành vi gϊếŧ người, có rất nhiều vụ án sau khi phá xong mới biết động cơ gϊếŧ người. Vụ án này, tất cả đương sự đều đã chết, e rằng thật vĩnh viễn không thể ra ánh sáng được.”

“Nhà họ Sử này đúng là thảm thật, cứ thế tuyệt hậu ư?” Đại Bảo vẫn là một người đàn ông rất truyền thống.

“Hình như không chắc sẽ tuyệt hậu.” Một điều tra viên nói.

“Hả?” Tất cả quay sang nhìn, đợi cậu ta nói tiếp.

Điều tra viên nói, “Khi chúng tôi tạm giam Phương Phụng – vợ Sử Nhị để tiến hành thẩm vấn thì người nhà yêu cầu đón chị ta về, nói là chị ta đang mang thai.”

“Mang thai?” Trưởng khoa Bành ngạc nhiên, “Nhưng chuyện này trước đó không thấy các anh nhắc đến.”

“Trước đó không hề nói. Hôm qua chúng tôi thẩm vấn lần nữa, người nhà họ Phương mới nói ra, nói muốn vào thành phố để phá thai.” Điều tra viên nói, “Dù sao cha đứa bé đã không còn, thiểu năng trí tuệ lại rất có khả năng di truyền.”

“Nếu phá bỏ đứa bé, nhà họ Sử vẫn phải tuyệt hậu.” Đại Bảo nói.

Tôi vỗ vai Đại Bảo, nói, “Đã thời buổi nào rồi còn nói chuyện này. Người nhà họ Phương chắc cũng có suy nghĩ của mình, nếu sinh ra đứa trẻ thiểu năng trí tuệ, há chẳng phải thêm một gánh nặng sao?”

“Sao họ biết chị ta mang thai?” Ý thức trinh sát của Trần Thi Vũ rất mạnh.

“Nghe đâu là do một bác sĩ trong thôn nói.” Điều tra viên trả lời.

“Khi chúng ta điều tra, có lấy lời khai của bác sĩ này không?”

“Có hỏi, nhưng ông ta không cung cấp manh mối gì cho chúng tôi cả.” Điều tra viên nói, “Ông ta hành nghề trái phép, suốt quá trình chúng tôi thẩm vấn, ông ta đều phủ nhận mình hành nghề y.”

“Tôi có dự cảm, động cơ gϊếŧ người rất có khả năng liên quan đến đứa bé này.” Trần Thi Vũ nói, “Các anh phải nhanh chóng đưa bác sĩ đó về hỏi cho rõ ràng.”

“Tổ viên của chúng tôi vẫn còn ở trong thôn, bây giờ tôi bảo họ nhanh chóng đi hỏi.” Điều tra viên nói.

“Ý cô là đứa bé này là của Sử Tam?” Đại Bảo hỏi, “Vậy thì thật khó hiểu. Đứa bé vẫn còn là bào thai, Sử Nhị làm sao biết đó không phải con mình, còn nghi ngờ Sử Tam nữa?”

“Nói không chừng có lời ra tiếng vào gì đó thì sao?” Trần Thi Vũ hỏi, “Trước đó Sử Nhị nghe được tin đồn?”

“Nếu có chứng cứ xác thực hoặc lời ra tiếng vào gì đó, tôi tin trong quá trình điều tra nhất định sẽ điều tra ra được chút ít.” Tôi nói, “Hoặc giả Sử Nhị đã tranh thủ hành động từ sớm rồi. Dù sao anh ta cũng không thể khẳng định đứa con trong bụng Phương Phụng chắc chắn không phải của anh ta.”

Cả phòng họp rơi vào yên lặng. Mọi người đều đang đợi kết quả thẩm vấn bác sĩ kia.

Tôi kéo chuột, không có việc gì làm. Dù sao, công việc về kỹ thuật đã xong rồi.

Khoảng nửa tiếng sau, bên nhóm điều tra đã báo tin về.

Mọi người cùng im lặng, nhìn chằm chằm vào điều tra viên chính đang nhận điện thoại. Anh ta vừa “ờ ờ” không ngừng vừa vội vàng ghi ghi chép chép vào sổ tay.

Anh ta bỏ điện thoại xuống, chậm rãi nói, “Xem ra, thật sự có liên quan đến đứa con. Điều tra viên của chúng tôi vừa dỗ dành vừa dọa nạt, cuối cùng tên bác sĩ kia cũng chịu mở miệng. Ngoài việc biết ông ta dùng que thử thai để chẩn đoán Phương Phụng đã có thai, còn biết Sử Nhị thường đến chỗ ông ta lấy thuốc. Một năm trước, không biết vì nguyên nhân gì, Sử Nhị mất khả năng tìиɧ ɖu͙©. Trong một năm nay, số tiền mà Sử Nhị chắt chiu được đều ném hết cho tên bác sĩ này, nhưng nghe nói vẫn không chữa trị được gì.”

“Vậy có thể giải thích được rồi.” Tôi nói, “Sau khi biết Phương Phụng có thai, Sử Nhị biết mình đã bị cắm sừng, nên đi tìm Sử Đại trước. Có thể Sử Đại biết chút chuyện của Sử Tam và Phương Phụng, để giũ sạch hiềm nghi cho mình, có khả năng Sử Đại đã tiết lộ cho Sử Nhị biết. Sử Nhị trong lúc tức giận đã tìm đến nhà Sử Tam. Có thể do sợ xảy ra chuyện, Sử Đại cũng vội đi theo đến hiện trường xảy ra vụ án.”

“Vậy thì mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên rồi.” Đại Bảo nói.

Trưởng khoa Bành suy ngẫm một lúc rồi nói, “Tiếp theo, chúng tôi sẽ cho người theo dõi người nhà Phương Phụng. Nếu họ thật sự có ý định phá bỏ đứa bé, chúng tôi sẽ lấy ADN từ bào thai để giám định cha con. Làm vậy có thể tăng thêm hiệu lực chứng minh.”

“Chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng sắp xếp lại khẩu cung của tên bác sĩ kia.” Điều tra viên nói.

Tôi nói, “Hành nghề y trái phép vốn có rất nhiều mối nguy tiềm ẩn. Với bác sĩ này, nên báo cho bộ phận y tế biết để họ xử phạt. Tiền của người nghèo như thế mà cũng lừa gạt, ông ta hành nghề trái phép vốn không phải vì làm việc thiện.”

“Được rồi, vụ án này xem như đã kết thúc.” Lâm Đào nói, “Muốn có một kỳ nghỉ hoàn chỉnh có vẻ là mơ tưởng hão huyền thì phải. Ngày mai phải đi làm lại rồi, chúng ta cũng phải trở về dọn dẹp, chuẩn bị tiếp tục làm khổ sai sau kỳ nghỉ dài thôi.”

“Đúng đấy, không biết Mộng Hàm có tiến triển gì không!” Đại Bảo háo hức, “Đến lúc đi làm, có thể ghé qua Phòng Cảnh sát thành phố xem thử công việc điều tra có chuyển biến gì mới không.”