Chương 40: Vụ án thứ 9 - Âm thanh lạ trong đêm (4)

Tuy vẫn chưa lấy được khẩu cung của kẻ tình nghi, nhưng chứng cứ của vụ án rất chắc chắn, chân tướng đã rõ ràng, ra khỏi tổ chuyên án, chúng tôi liền thấy nhẹ nhõm hẳn.

Đại Bảo nhớ chị Bảo, cũng trông đợi kỳ tích xảy ra nên rời đi trước. Mấy người còn lại chúng tôi thả lỏng cho đến tối thì nhận được cuộc gọi khẩn từ Phòng Cảnh sát thành phố Long Phiên.

Tội phạm của vụ án song song lại gây án rồi.

Chẳng có tin nào xấu hơn tin này. Là một cảnh sát, lo lắng nhất chính là tội phạm của một vụ án chưa phá được lại gây án, việc này gây áp lực tâm lý và cảm giác có lỗi rất lớn đối với cảnh sát.

“Bao lâu rồi công việc điều tra vẫn không có tiến triển sao?” Tôi hỏi Trưởng khoa Hồ, người vừa chia tay chưa bao lâu đã phải gặp lại.

Trưởng khoa Hồ lắc đầu, nói, “Vẫn đang điều tra cách liên hệ giữa hai khu vực, rà soát hết các trang mạng, những từ khóa có khả năng liên quan cũng đã tìm, đã loại trừ một lượng lớn thông tin cần sàng lọc; giao thông qua lại giữa hai khu vực cũng được điều tra kỹ càng, nhưng vẫn không phát hiện manh mối khả nghi nào. Chúng tôi thật sự nghĩ không ra, hai hung thủ của vụ án song song này rốt cuộc liên lạc với nhau bằng cách nào.”

“Chẳng lẽ dùng bồ câu đưa tin?” Lâm Đào vò đầu nói.

“Đâu thể bắn hết tất cả những con bồ câu bay trên trời xuống.” Tôi nói, “Nếu kiểm tra hết tất cả các cách thức liên lạc vẫn không được thì chúng ta phải tìm cách khác để phá án.”

“Tôi nhớ, trước đây các anh có kinh nghiệm phá án thành công.” Trưởng khoa Hồ nói, “Hơn bốn vụ án liên hoàn, dùng bản đồ tội phạm gì gì đó?”

“Đây chính là vụ án thứ tư.” Tôi nói, “Cũng nên thử xem. Nhưng đến hiện trường trước rồi nói. Nói không chừng, lần này lại phát hiện được nhiều manh mối hơn ở hiện trường thì sao.”

“Theo tin đồng nghiệp đã đến hiện trường trước báo lại, không phát hiện thêm được gì.” Trưởng khoa Hồ nói, “Có thể xâu chuỗi lại chính vì sự kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ!”

Tôi hơi chán nản, không đủ lòng tin. Kỹ thuật hình sự của Phòng Cảnh sát thành phố Long Phiên rất mạnh, nếu họ không phát hiện được chút manh mối nào ở hiện trường, e rằng chúng tôi cũng không phát hiện được gì.

Hiện trường nằm tại khu nhà giàu của thành phố Long Phiên. Ở đây đều là những căn biệt thự biệt lập, phía sau là núi non xanh biếc, trước mặt là hồ nước nhỏ, môi trường trong sạch. Nếu không phải hiện trường ở nơi này, viên chức nghèo như chúng tôi sẽ không hay biết rằng trong thành phố Long Phiên mà mình đang sống lại có một nơi thế ngoại đào viên như vậy.

Giữa khu biệt thự có một căn nhà ba tầng nhỏ, đó chính là hiện trường vụ án.

“Nhà ở đây bao nhiêu tiền 1 mét vuông nhỉ?” Lâm Đào nhìn trái ngó phải, giống hệt già Lưu đến thăm Đại Quan Viên (1).

(1) Một cảnh trong Hồng lâu mộng.

“Hơn bốn chục nghìn.” Bảo vệ khinh khỉnh nói.

“Vậy một căn nhà, phải…”

“Hai mươi triệu.” Bảo vệ có chút bực bội, “Phí quản lý hàng tháng là bốn nghìn.”

“Tiền lương còn không đủ trả phí quản lý nữa.” Lâm Đào tặc lưỡi.

“An ninh ở khu này chắc tốt lắm.” Tôi nhìn camera giám sát gắn xung quanh các bức tường.

“Lại xem băng ghi hình cùng với tôi thì biết.” Phó phòng Triệu Kỳ Quốc đến hiện trường trước, đã chỉ huy việc khám nghiệm hiện trường, vẫy tay với tôi, “Hung thủ đã lên kế hoạch cẩn thận, ra tay có tính toán cả đấy.”

Trong phòng bảo vệ, chúng tôi xem lại sự việc xảy ra vào đêm hôm qua.

Đây là một đoạn băng giám sát lấy từ một camera nào đó trên tường bao quanh khu nhà này. Trong đêm tối, một người mặc áo mưa đang đi qua đi lại trước camera.

“Mặc áo mưa? Tối qua có mưa à?” Lâm Đào hỏi.

“Có mưa một lúc.” Phó phòng Triệu nói, “Nhưng mục đích hắn ta mặc áo mưa không phải để che mưa, mà để che mặt.”

Một lúc sau, không biết vật gì đột nhiên phủ lên camera.

“Ấy, chuyện gì thế này?” Trước mặt đột nhiên tối đen, tôi hơi ngạc nhiên.

“Hung thủ đã ném một chiếc khăn lông phủ lên camera.” Phó phòng Triệu nói, “Trước đó tôi đã nói hung thủ đã lên kế hoạch cẩn thận, hắn nắm rõ cách bố trí camera giám sát trong khu nhà này như lòng bàn tay. Theo như chúng tôi điều tra được, hung thủ sau khi che camera rồi thì không mặc áo mưa nữa, vì nếu mặc áo mưa sẽ khó trèo tường. Hơn nữa, tất cả các camera nằm trên con đường mà hắn chọn đều không thể quay được rõ vị trí của hắn.”

“Chứng tỏ hắn đã từng đến dò la tình hình từ trước.” Lâm Đào nói, “Kiểm tra băng ghi hình của mấy ngày trước chắc có thể tìm ra được kẻ tình nghi.”

“Khu vực này có hơn một nghìn hộ, hơn năm nghìn người.” Phó phòng Triệu nói, “Lại thêm người đến đây làm việc, chúng ta không có đặc điểm nhận dạng cụ thể nào, làm sao biết trong số bao nhiêu người đó, ai là hung thủ?”

“Bây giờ người giàu nhiều thế cơ à?” Lâm Đào lại tặc lưỡi.

“Chiếc khăn phủ lên camera vẫn còn ở đó chứ?” Tôi hỏi.

Phó phòng Triệu gật đầu, nói, “Trước khi hung thủ trèo tường đã cởϊ áσ mưa ra, một là để tiện trèo tường, hai là không gây chú ý cho bảo vệ, thế nên không thể lấy khăn lông đi được, nếu không khi bỏ trốn sẽ bị ghi hình lại.”

“Vậy đã lấy chiếc khăn đó chưa? Có thể xét nghiệm ADN được không?”

“Tra dấu vết ADN vốn rất khó, chúng tôi gửi chiếc khăn đến trung tâm giám định vật chứng của Bộ Công an để kiểm tra rồi, hy vọng sẽ có thu hoạch.” Phó phòng Triệu nói.

“Đây là cơ hội có hy vọng lấy được mẫu sinh học nhận dạng cá nhân của hung thủ cao nhất.” Tôi hơi kích động, “Các anh làm sao để phán đoán vụ án này nằm trong chuỗi vụ án song song?”

“Tôi hỏi anh ta.” Phó phòng Triệu chỉ bác sĩ pháp y Hàn đứng bên cạnh.

Bác sĩ pháp y Hàn nói, “Thứ nhất, ở hiện trường có rất nhiều tài sản có giá trị, không thiếu món nào; thứ hai, trước đây anh đã từng chỉ cho tôi cách nhận biết vụ án nhóm B là đặc điểm vết thương của nạn nhân. Theo kết quả khám nghiệm tử thi ban đầu, hình dạng vết thương trên đầu của nạn nhân giống hệt trong ba vụ án trước, công cụ gây án vẫn là công cụ mà chúng ta chưa xác định được.”

Tôi gật đầu, nói, “Vậy nói sơ qua tình hình điều tra bước đầu đi.”

Phó phòng Triệu tiếp lời, “Nạn nhân tên là Cổ Văn Xương, 45 tuổi, Tổng giám đốc một công ty sản xuất dụng cụ kim phí ở Long Phiên, gia tài bạc tỷ. Người này bình thường rất khiêm tốn, sau khi vợ mất, một mình nuôi con trai. Năm nay con trai vừa lên đại học, ông ta ở một mình, không tái hôn, không tìm người giúp việc. Con người ông ta rất tốt, tuy có đấu đá trong việc làm ăn nhưng không hề có kẻ thù, thật sự không dễ dàng.”

“Loại trừ cướp của, báo thù, đòi nợ, gϊếŧ người thế này, hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của chuỗi vụ án song song.” Tôi nói, “Nhưng tên hung thủ này thật sự rất có quy tắc, tiền tài đến tay rồi cũng nhất định không lấy.”

“Theo băng ghi hình, thời gian xảy ra vụ án là khoảng 1 giờ đêm ngày 20.” Phó phòng Triệu nói, “Khi đó nạn nhân đã ngủ say, hung thủ vào nhà qua cửa sổ tầng một, sau khi gây án, rời đi theo lối cũ, đèn cũng không bật. Theo hình ảnh lấp ló ở các camera khác, có thể phán đoán được hung thủ từ lúc trèo tường vào cho đến khi rời khỏi hiện trường chỉ mất hai mươi phút.”

“Đúng rồi, thông báo cho mấy huyện lân cận của huyện Hồ Đông chưa?” Tôi nói, “Còn nữa, thông báo cho tỉnh Nam Hòa chưa? Chú ý công tác phòng bị ở các khu nhà cao cấp, lần này xem ra vụ án song song nhắm đến các phú hào.”

“Khi phát hiện vụ án, chúng tôi đã thông báo ngay rồi, nói rõ công tác phòng bị.” Phó phòng Triệu nói.

“Vì sao biệt thự lại không gắn cửa chống trộm?” Tôi hỏi.

Phó phòng Triệu nhún vai, nói, “Cảm thấy biện pháp an ninh đã đủ rồi chăng? Thật ra vài cái camera giám sát rời rạc, lại thêm bảo vệ tuần tra không nghiêm ngặt, cho dù có phòng bị cũng vô dụng.”

“Vậy hiện trường có để lại dấu vết gì không?” Lâm Đào hỏi.

Phó phòng Triệu nói, “Lúc trước đã khám nghiệm rất kỹ, ngoài một dấu tay để lại trên lớp bụi tìm được trên khung cửa sổ ra thì những dấu vết khác đều không có giá trị giám định.”

“Nói vậy, dấu tay đó có giá trị giám định?” Lâm Đào có chút hưng phấn.

Phó phòng Triệu nói, “À, hung thủ có đeo bao tay.”

“Đó gọi là dấu bao tay!” Lâm Đào lập tức tiu nghỉu.

Công việc khám nghiệm tử thi sau đó rất buồn chán. Chúng tôi cảm thấy mình đã dùng hết hai lần sức lực rồi mà vẫn không tìm được manh mối hữu ích nào. Cổ Văn Xương bị đánh đến chết trong lúc ngủ say, thậm chí không có chút dấu vết chống cự nào. Vết thương chí mạng đều nằm trên đầu, theo số lượng vết rách, hung thủ đã đánh hơn hai mươi nhát lên đầu ông ta. Giống như ba vụ án trước, vết thương thần bí kia lại xuất hiện, nhưng chúng tôi nghĩ thế nào cũng không ra nó là do công cụ nào tạo thành.

Làm việc suốt một ngày, không thu hoạch được bao nhiêu. Chuỗi vụ án song song này giống như một câu đố, chúng tôi nghĩ mãi cũng không ra lời giải. Hơn nữa, các thành phố giáp phía Tây tỉnh tôi và phía Đông tỉnh Nam Hòa đều chưa thấy báo xảy ra vụ án tương tự. Tuy tôi rất hy vọng vì chúng tôi đã tăng cường phòng bị khiến cho hung thủ không thể ra tay được, nhưng tôi biết, khả năng lớn nhất là vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.

Màn đêm buông xuống, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Về đến nhà, tôi lấy USB ra, bắt đầu nghiên cứu quy luật của vụ án nhóm A. Tôi biết, trong vụ án Cổ Văn Xương bị gϊếŧ, chúng tôi đã nắm được nhiều manh mối hơn, ngoài chiếc khăn lông có hy vọng tìm thấy ADN, còn có hình dáng thấp thoáng của hung thủ mà camera giám sát ghi lại được.

Một mình tôi trong phòng đọc sách tối om, xem đi xem lại bóng dáng hung thủ bước đi. Hung thủ trong đoạn băng ghi hình mặc chiếc áo gió màu tối, bước đi vội vàng, chỗ eo của áo khoác hình như hơi nhô lên. Khi tôi nhận ra đó là một chiếc áo khoác màu xám, mắt tôi gần như nổi lửa.

Hung thủ trên màn hình máy tính không ngừng đi tới đi lui khi tôi phát đi phát lại đoạn băng. Tiếc là bây giờ chẳng có mấy học giả nghiên cứu dáng đi. Dáng đi của mỗi người mỗi khác, nhưng lại rất khó dựa vào đó để đưa ra giả thiết nhận dạng, vì vậy phân tích dáng đi của một người là đề tài nghiên cứu khá phức tạp.

Những người tinh mắt hoàn toàn toàn có khả năng dựa vào dáng đi của một người để nhận ra người đó, mức độ quen thuộc khác nhau, xác suất nhận ra cũng khác. Tôi cứ xem đi xem lại đoạn băng nhàm chán đó, hy vọng có một ngày tôi có thể nhận ra hắn khi đi trên đường.

Tất nhiên, đó chỉ là một điều ước mà thôi.

Tắt đoạn ghi hình, tôi mở bản đồ Long Phiên ra, bắt đầu dùng lý luận về bản đồ tội phạm, thử khoanh vùng những nơi hung thủ thường lui tới. Đáng tiếc, thành phố khác nhau, lại thêm cả vùng hẻo lánh, tôi đã thử mấy lần, khoanh vùng phạm vi đều là những khu dân cư đông đúc nhất của thành phố. Trong phạm vi được khoanh này, ít nhất cũng mấy chục nghìn hộ, làm sao tìm ra hung thủ giữa biển người mênh mông này đây?

Tất nhiên, nếu Bộ Công an có thể tìm ra ADN lại là chuyện khác.

*

Trong phòng sách, tôi mơ màng thϊếp đi.

Khi thức dậy, tôi thấy mình đã nằm trên giường, thật sự khâm phục Linh Đan (2), đúng là văn võ song toàn!

(2) Linh Đan là vợ của Tần Minh.

Tôi lấy lại tinh thần trở về phòng làm việc, không ngờ lại đến trễ, thầy đã ở đó đợi tôi.

“Đề phòng vẫn vô dụng.” Thầy rầu rĩ, “Sáng sớm hôm nay, ven đường quốc lộ của tỉnh Nam Hòa đã phát hiện một chiếc Maserati. Chủ xe là một cậu ấm tên Tra Miểu, 25 tuổi, bình thường làm việc cho công ty của cha mình, không phải thanh niên thích gây chuyện. Tối hôm qua, chắc là ra ngoài chơi khá muộn, 3 giờ sáng hôm nay, cậu ta lái xe qua trạm thu phí trên quốc lộ. Đến 6 giờ 30 sáng nay có người phát hiện chiếc Maserati đậu ven đường, Tra Miểu đã tử vong ở trong xe.”

“Hả? Tai nạn giao thông?” Tôi nói.

Thầy nói, “Cậu chưa tỉnh ngủ à? Tôi đang nói chuỗi vụ án song song! Chủ xe bị người khác siết cổ chết.”

“Trong xe sao lại bị người khác siết cổ? Hung thủ ngồi chung xe với cậu ta?” Tôi hỏi.

“Không thể nào. Ở trạm thu phí có thể nhìn thấy, trên xe chỉ có một mình chủ xe.”

“Vậy sao chủ xe lại dừng xe để bị người khác siết cổ chết?”

“Hiện trường có vết phanh xe, có thể hung thủ dàn dựng cảnh va quệt để chủ xe phải dừng xe mở cửa.”

“Vậy là hung thủ cũng có xe? Trạm thu phí có ghi hình lại không?”

“Chắc chắn không phải xe hơi, những chiếc xe qua trạm đều sàng lọc cả rồi.” Thầy nói, “Nhưng quốc lộ không giống đường cao tốc, người đi bộ hoặc xe hai bánh có thể đi vào mà không cần qua trạm thu phí.”

“Các anh quên rồi hả?” Trần Thi Vũ chen vào nói, “Trước đây chúng ta từng suy đoán, hung thủ vụ án nhóm B có xe gắn máy mà!”

“Dùng xe gắn máy để dàn dựng cảnh va quệt, ép chiếc Maserati phải dừng lại, đợi khi chủ xe mở cửa liền dùng dây thừng siết chết anh ta.” Tôi nói, “Nhưng, làm sao mọi người lại khẳng định vụ án này thuộc nhóm B?”

“Trên cửa xe có dấu tay, giống hệt với dấu tay để lại ở hiện trường vụ án Lưu Thúy Hoa bị gϊếŧ ở huyện Hồ Đông.” Thầy nói, “Hơn nữa, tài sản trong xe không mất món nào, giống vụ án nhóm B, hung thủ đều dùng cách siết cổ, sau khi gây án xong thì mang sợi dây hung khí rời khỏi hiện trường.”

Phòng làm việc rơi vào im lặng. Chán nản, áy náy, nóng nảy, bối rối, rất nhiều cảm xúc quanh quẩn trong không khí.

“Đúng rồi, trong vụ án Cổ Văn Xương bị gϊếŧ, trên chiếc khăn lông kia đã tìm thấy một chút ít ADN.” Lâm Đào lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Sao cơ?” Tôi bật dậy khỏi ghế, hô lên, “Quá tốt rồi! Đây là bước tiến lớn nhất của vụ án!”

“Nhưng so mẫu gen tìm được với kho dữ liệu ADN, không tìm ra được.” Thầy nói.

“Nói vậy, người này chưa từng có tiền án? Trước đây chưa từng bị cơ quan cảnh sát chúng ta lấy mẫu ADN?” Tôi suy sụp ngay sau đó.

Thành phố Long Phiên có hơn bảy triệu dân, cho dù xác định được hung thủ ở tại thành phố Long Phiên, cũng không thể dùng ADN để tìm ra hắn giữa bảy triệu người này. Điểm này tôi hiểu rất rõ.

“Nhưng, đã có mẫu ADN, vụ án xem như có khởi sắc rồi.” Thầy thấy vẻ mặt của tôi bèn an ủi, “Ít nhất thì một khi kẻ tình nghi xuất hiện, chúng ta cũng có cơ sở để sàng lọc, không giống như hai tháng trước, không có chút manh mối nào, không có biện pháp nào.”

“Không biết trong hai chuỗi vụ án này phải bắt đầu điều tra từ nhóm nào thì sẽ nhanh hơn đây?” Tôi lẩm bẩm.

“Xe gắn máy.” Trần Thi Vũ nói khẽ.

“Xe gắn máy?” Lâm Đào lặp lại.

“Tôi nghĩ xe gắn máy là manh mối có không gian để điều tra.” Trần Thi Vũ đột nhiên đứng dậy, nói, “Bố, không, Tổng giám đốc Trần, tôi muốn xin được đến tỉnh Nam Hòa để điều tra chuỗi vụ án nhóm B.”

Tôi cũng biết, vì khác tỉnh nên công việc điều động có chút phiền phức. Nhưng nếu cử cả đội sang làm việc thường trực là cách lý tưởng nhất.

“Lông Vũ, không phải vì cô giận dỗi mà muốn tách chúng tôi ra hành động đấy chứ?” Tôi nhớ đến lời giận dỗi mà trước đó Trần Thi Vũ đã nói.

“Tôi vì công việc thôi.” Trần Thi Vũ nói, “Vì bảo mật, tôi chỉ xin cho Đại Bảo cùng đi với tôi.”

Xem ra đúng là Trần Thi Vũ đang giận dỗi, vì lúc trước chỉ có Đại Bảo không bỏ mặc cô ấy.

“Tình hình hiện tại của Đại Bảo, thích hợp không?” Lâm Đào nhỏ giọng nói.

“Hiện tại Đại Bảo mới là người nóng lòng phá án nhất, tôi tin anh ấy nhất định sẽ không từ chối nhiệm vụ lần này.” Trần Thi Vũ nói, “Tôi có lòng tin sẽ bắt tay với cảnh sát Nam Hòa tóm được hung thủ.”

“Đồng ý, lập tức xuất phát.” Thầy nói.

Quyết định đột ngột của thầy khiến tôi rất bất ngờ, nghĩ kỹ lại, quyết định như vậy thật sự hơi võ đoán. Nhưng nếu thầy đã phê duyệt, cả Lâm đào không nỡ cũng không dám lên tiếng, tôi cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn tổ điều tra số một của chúng tôi tách thành hai nhóm.

Sau khi Trần Thi Vũ đi, tôi chợt cảm thấy có chút thiếu vắng. Trong giai đoạn chạy nước rút để phá án như thế này, tôi biết mình không được lơ là. Chủ động tích cực như Trần Thi Vũ mới là cách làm đúng đắn.

Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, mở bản đồ ra, muốn dùng lý thuyết về bản đồ tội phạm, khoanh vùng khu vực hoạt động của tên hung thủ nhóm B. Tuy không thể cùng Trần Thi Vũ và Đại Bảo đến tỉnh Nam Hòa, nhưng tôi vẫn muốn giúp họ chút ít.

Vụ án nhóm B không có địa điểm gây án khá tập trung như nhóm A. Phạm vi gây án của nhóm B rộng, khu vực hoạt động lớn, thậm chí có một vụ lấn sang cả địa phận của tỉnh chúng tôi. Nếu dùng lý thuyết bản đồ tội phạm truyền thống, rất khó để tìm ra quy luật này. Tôi muốn thử dùng một cách mới để tìm ra bước đột phá.