Chương 9: Vụ án thứ 2 – Hai mẹ con cô độc và mạnh mẽ (2)

Xe cảnh sát dẫn đường cho chúng tôi không trực tiếp đưa cả tổ tới hiện trường mà tới Cục Cảnh sát thành phố.

Tổ chuyên án đang tiến hành họp nghiên cứu, thảo luận về vụ án. Khi chúng tôi đi qua cửa phòng họp cũng không chuyện trò quá nhiều mà đi thẳng đến ngồi bên bàn họp. Cục trưởng Vương Kiệt và Chi đội trưởng Trần Cường thấy chúng tôi tiến vào liền ra hiệu cho nhân viên khám nghiệm hiện trường chiếu lại hình ảnh từ đầu, quay lại báo cáo thêm lần nữa. Rõ ràng cuộc họp này bắt đầu chưa lâu, nhưng từ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của các điều tra viên cũng có thể suy đoán rằng từ đêm qua lúc xảy ra vụ án cho đến giờ, mọi người vẫn chưa hề chợp mắt.

Quả thật, mặc dù vụ án này có đầu mối, nhưng vì phải sớm lấy được chứng cứ vững chắc mà các điều tra viên không có thời gian để ngủ.

Vụ án phát sinh vào lúc 9 giờ đêm qua, trong một khu dân cư cũ kỹ ở thành phố Thanh Hương, tại tầng ba của một tòa nhà sáu tầng, lúc người sống ở tầng trên hiện trường tan làm trở về nhà, khi đi qua hiện trường phát hiện dưới khe cửa có vết máu rỉ ra ngoài. Người này liền bị dọa cho kinh hãi, đến lúc nhìn kỹ mới thấy trên cầu thang có không ít vết máu nhỏ giọt đọng lại, vì vậy bèn nhanh chóng báo cảnh sát.

Khi cảnh sát địa phương chạy tới, máu rỉ ra khỏi khe cửa dường như nhiều hơn lúc trước. Anh cảnh sát không hề chậm trễ, lập tức đạp tung cửa, phát hiện hai người trong gia đình ba nhân khẩu này - mẹ và cô con gái bị gϊếŧ hại trong phòng khách, máu chảy thành sông.

Hình ảnh trên chiếc máy chiếu cho thấy toàn cảnh hiện trường trung tâm, cũng chính là phòng khách.

"Phòng khách sắp xếp rất đơn giản, một tủ tivi, một điều hòa không khí, một sofa, một chiếc bàn ăn cùng mấy chiếc ghế." Trưởng phòng hình sự Cục Cảnh sát thành phố thanh Hương là Trương Thành Công nói, "Nạn nhân chủ yếu bị xâm hại tại chiếc sofa kia."

"Trên phần nằm của bộ sofa, một phụ nữ còn trẻ, khoảng trên dưới 30 tuổi nằm đó. Áo mặc trên thân không có gì dị thường, nhưng thân dưới trần trụi. Chiếc quần giữ nhiệt và quần ngoài của cô bị cởi ra, đặt ngay ngắn bên cạnh chiếc sofa, qυầи ɭóŧ tuột khỏi một chân, treo trên mắt cá của cẳng chân còn lại.

" Thế này trông không giống bị cưỡng bức. "Đại Bảo nói," Quần áo cởi tử tế, lại đặt ngay ngắn bên cạnh như vậy cơ mà. "

" Đại Bảo đúng là không hẹn trùng ý tưởng với chúng tôi. "Trương Thành Công cười bí ẩn," Trên cổ nạn nhân Vu Manh Hiên, bên trái bị dao cứa một vết, là một vết cắt trực tiếp làm đứt động mạch và tĩnh mạch cổ. "

" Cứa ư? "Tôi hỏi.

" Đúng, chắc chắn là vết cứa. "Bác sĩ pháp y của Cục Cảnh sát thành phố Thanh Hương, cũng là đồng nghiệp cũ của Đại Bảo, Tôn Vĩ nói," Có vết kéo lưỡi dao, dao rất sắc bén. Chúng tôi đã quan sát cẩn thận, thấy quanh miệng vết thương dường như có vết cứa thử (1). Nhưng vết cứa thử thường thấy nhiều ở các vụ tự sát, chẳng lẽ hung thủ vì lo sợ nên mới để lại vết cứa thử? "

(1) Vết cứa thử: Thường thấy ở các vụ tự sát, thường nằm ở đuôi của vết cắt chính, trông giống như khóe mắt chân chim của người lớn tuổi. Vết thương nông, chỉ hơi xước da.

Tôi ra hiệu bảo Tôn Vĩ phóng to ảnh chụp vùng cổ nạn nhân.

" Đây không phải vết cứa thử. "Tôi nói," Vết cứa thử thường nằm ở nơi mở đầu vết thương, hầu hết là do người tự sát không dám thẳng tay gây nên. Nhưng vết cứa nhỏ nằm dày đặc bên cạnh vết thương chính cũng không nằm ở điểm đầu, mà song song với vết thương chính. Tôi cho rằng đây là vết thương do uy hϊếp. Uy hϊếp không thành liền ra tay cứa cổ. "

Tôn Vĩ gật đầu thật mạnh," Trưởng khoa Tần nói rất có lý. Thứ nhất, chúng tôi thật sự khó dùng vết cứa thử để giải thích cho những tổn thương này. Thứ hai, trên người nạn nhân còn những tổn thương do uy hϊếp khác. "

Màn chiếu hiện lên một bức ảnh chụp quần áo của nạn nhân, trên áo cô ấy có mấy vết thủng nhỏ, hẳn là do mũi dao hình thành. Phía dưới áo, trên bộ phận ngực bụng cũng có vài vết rách rất nhỏ, hẳn là tạo nên khi bị mũi dao đe dọa, chọc vào người.

" Bức ép cưỡng bức sao? "Đại Bảo hỏi.

Tôi lắc đầu, đáp," Đương nhiên không thể loại trừ khả năng tự nguyện phát sinh quan hệ, vì dù sao quần áo cũng được cởi ra rất ngay ngắn. Chắc chắn là hiện trường thứ nhất phải không? "

Tôn Vĩ gật đầu, nói," Từ kết quả khám nghiệm của chúng tôi, chỉ hiện trường phòng khách là có vết máu, còn những nơi khác thì hoàn toàn không. Ngoài ra, trên vách tường chỗ Vu Manh Hiên nằm có một lượng máu lớn bắn tung tóe. Có thể phán đoán rằng cô ấy bị cứa cổ ngay trên phần ghế nằm này, hơn nữa sau khi bị cứa cổ liền mất ngay khả năng cử động, không thể động đậy thêm nữa. Xung quanh nạn nhân còn lại cũng có lượng máu lớn bắn ra ngoài, chứng tỏ sau khi gϊếŧ chết nạn nhân thứ hai, hung thủ không di chuyển thi thể của cô bé mà trực tiếp rời khỏi hiện trường. "

" Còn một nạn nhân nữa ư? Nguyên nhân tử vong là gì? "Giọng của Trần Thi Vũ hơi nghèn nghẹn. Cô vẫn không thể chịu được cảnh trẻ em bị làm hại, vừa gặp phải vụ án như vậy, tâm trạng của cô sẽ suy sụp, phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi.

" Nạn nhân là Triệu Vu Lạc, 5 tuổi, nữ, tử vong bên cạnh bàn ăn, trên thi thể có 18 vết dao. "Trương Thành Công đáp với chút ủ rũ.

" 18 vết dao? Kẻ nào tàn nhẫn như vậy! "Đại Bảo kêu lên.

Ảnh chụp chiếu đến cô bé đáng thương nằm dưới chân bàn ăn. Chiếc áo khoác trắng muốt như đã bị máu nhuộm đỏ. Từ mấy bức ảnh khám nghiệm thi thể tiếp theo có thể thấy đầu, ngực, bụng của Triệu Vu Lạc bị vật sắc bén đâm nhiều lần, dẫn đến nhiều tổ chức nội tạng và mạch máu lớn toàn thân bị rạch rách. Mất máu cấp tính dạng này có thể khiến một đứa trẻ 5 tuổi tử vong chỉ trong một phút.

" Ở hiện trường không có dấu vết vật chứng nào ư? "Lâm Đào hỏi.

Trương Thành Công lắc đầu," Thật ra điều kiện mặt đất trong phòng khách vẫn rất tốt, nhưng phần lớn đều đã bị máu dần dần loang tới. Nói cách khác, dù hung thủ có để lại dấu chân dính máu thì cũng bị máu chảy ra sau đó che phủ. "

" Những phòng khác thì sao? "Tôi hỏi.

Trương Thành Công nói," Những phòng khác không có bất kỳ dấu hiệu thay đổi nào, chúng tôi đã xem qua mặt đất, nhưng có nhiều dấu chân lẫn lộn, thật sự không thể phân biệt được có dấu chân của người ngoài hay không. "

" Tính chất của vụ án là gì? "Tôi hỏi tiếp.

" Không có dấu hiệu xâm hại tài sản, lại không có mâu thuẫn trong quan hệ xã hội, chỉ có dấu hiệu xâm hại tìиɧ ɖu͙©. "Trương Thành Công đáp," Hơn nữa động tác xâm hại tìиɧ ɖu͙© không mạnh, không lấy được tϊиɧ ŧяùиɠ. Quan trọng nhất là, khi bác sĩ pháp y khám nghiệm thi thể, phía trong đùi Vu Manh Hiên có phát hiện một mảng dịch nhỏ trong suốt, bước đầu có thể thấy đó là vết dầu bôi trơn bên ngoài bαo ©αo sυ. Bởi vậy chúng tôi phán đoán sơ bộ rằng hung thủ có đeo bαo ©αo sυ, quần áo tại hiện trường lại được cởi ra xếp ngay ngắn, cho nên chúng tôi phân tích có khả năng trong quá trình quan hệ, đôi bên phát sinh tranh cãi, sau đó hung thủ gϊếŧ người trong lúc kích động. "

" Không có mâu thuẫn trong quan hệ xã hội là sao? "Tôi hỏi.

Chi đội trưởng Trần chen vào," Qua một đêm điều tra, chúng tôi thấy nạn nhân không có bất cứ dấu hiệu nɠɵạı ŧìиɧ, cũng không có mâu thuẫn với ai. Kể ra nạn nhân là kế toán của một nhà trẻ, thu nhập không thấp, nhưng quả thực lại tiếp xúc với rất ít người. Ngoài ra tính cách nạn nhân tương đối hướng nội, mỗi ngày đều chỉ quanh quẩn ở nhà và và nhà trẻ, đi đi về về như vậy, dường như không hề có mâu thuẫn xã hội. "

Trương Thành Công nói," Hơn nữa, qua việc khám nghiệm hiện trường, chúng tôi xác định cửa sổ tại hiện trường đều còn nguyên vẹn, không người xâm nhập trái phép. Khả năng duy nhất chính là nghi phạm gọi cửa để vào nhà hoặc là tự mở cửa vào. Nói cách khác, nghi phạm phải là người quen hoặc là người có chìa khóa. Thời gian tử vong của nạn nhân là khoảng 6 giờ 30 phút chiều, cũng là thời gian tan làm về nhà chưa lâu. Nhìn từ tình trạng phòng bếp có thể thấy cô ấy chưa nấu cơm. Người vào được nhà ở thời điểm đó là ai? Nếu đã không phải là người có quan hệ mâu thuẫn phức tạp, lại không thể đến gian díu vào cái giờ này, thì còn là ai được nữa? "

" Tôi biết rồi, các anh nói có manh mối, chính là chỉ chồng của cô ấy? "Tôi gật đầu một cái," Cửa sổ nguyên vẹn, nhưng cũng không nhất định phải gọi cửa hoặc tử mở cửa để vào nhà đúng không? Cũng có thể hung thủ theo chân nạn nhân, thừa dịp cô ấy mở cửa liền nhảy vào trong nhà. "

" Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. "Chi đội trưởng Trần nói," Bởi vì khi hai nạn nhân cùng về nhà, lúc lên lầu tình cờ gặp gia đình ở tầng hai. Nhà ở tầng hai có chút quan hệ họ hàng xa với mẹ con cô ấy, nên cũng thường hay qua lại với nhau. Điểm này qua điều tra là hoàn toàn chính xác, nói cách khác, vào lúc 6 giờ chiều qua, khi hai nạn nhân lên lầu có gặp mặt gia đình ở tầng hai đang đi xuống. Nếu có người đi theo thì sẽ bị gia đình tầng hai nhìn thấy, nhưng lại không có ai. Cho nên chúng tôi mạnh dạn loại bỏ khả năng có người theo vào nhà. "

" Xem chừng các anh đã khống chế được chồng của cô ấy rồi nhỉ? "Tôi hỏi.

Chi đội trưởng Trần gật đầu, khuôn mặt vẫn mang đậm vẻ âu sầu," Kỳ thật trong lòng chúng tôi vẫn ngầm khẳng định hung thủ là chồng nạn nhân. "

" Có căn cứ gì không? "Tôi vẫn cảm thấy nghi hoặc.

Chi đội trưởng Trần đáp," Sau khi đồn cảnh sát địa phương nhận tin báo án lập tức bảo vệ hiện trường, sau đó Cục Cảnh sát thành phố điều động chó nghiệp vụ đến truy tìm theo dấu máu. Dù sao trên hành lang cũng có nhiều vết máu nhỏ giọt, trên tay hung thủ và trên hung khí cũng có thể dính rất nhiều máu. Quả thực chó nghiệp vụ truy theo hướng vết máu, chạy thẳng tới nhà của người chồng. "

" Đây là chứng cứ rất tốt. "Lâm Đào nói," Nhưng chồng của nạn nhân không sống cùng cô ấy sao? "

" Là thế này. Chồng của nạn nhân - Triệu Huy, làm việc tại công ty điện lực thành phố. Ừm, nói thế nào nhỉ, gã chính là hạng sâu mọt của quốc gia. "Chi đội trưởng Trần nói," Gã nghiện rượu đến bạt mạng, sáng sớm mỗi ngày đến cơ quan điểm danh, sau đó lập tức sang quán rượu nhỏ gần đó để uống. Mỗi ngày đều chìm trong men say. Vì nạn nhân bất mãn với điểm này của gã nên muốn trừng phạt chồng một chút. Nửa tháng trước, cô ấy yêu cầu chồng dọn về căn nhà cũ do cha mẹ gã để lại. Do cha mẹ của Triệu Huy cũng làm việc tại công ty điện lực, trước đây là cán bộ của cơ quan này nên cũng được phân nhà ở khu dân cư đây, chỉ cách hiện trường vụ án mấy tòa. Sau khi cha mẹ gã qua đời, căn nhà vẫn bỏ không. Từ lúc Triệu Huy chuyển về nhà cũ, chẳng những không hối cải, trái lại còn nghiện rượu nặng hơn. Khi chúng tôi đến nhà gã khám xét, phát hiện trên mặt đất toàn là chai rượu xái 100ml, tràn ngập khắp gian nhà. "

" Đây hẳn là say rượu bệnh lý (1). "Tôi gật đầu.

(1) Say rượu bệnh lý (Pathological intoxication) : Là trạng thái ngộ độc rượu cấp hiếm gặp, có thể xảy ra ở những người uống lượng rượu không nhiều nhưng quá mức chịu đựng của cơ thể. Say rượu bệnh lý còn có tên gọi khác là" say rượu loạn thần "hoặc" say rượu biến chứng "hay" say rượu dạng động kinh ". Trường hợp này có thể xuất hiện trạng thái hưng phấn cực độ, có chứa tính công kích và bạo lực đặc thù, cũng thường có tư tưởng bị hại. Trạng thái này kéo dài liên tục trong vài giờ, sẽ chấm dứt sau khi ngủ, tỉnh dậy thường quên hết những việc đã xảy ra.

Chi đội trưởng Trần nói tiếp," Khi chó nghiệp vụ tới trước cửa tầng một tòa nhà Triệu Huy thì gặp một nhóm cảnh sát khác vừa từ nhà gã ra. Chúng tôi hỏi họ mới biết Triệu Huy đã báo án trước đó hai tiếng đồng hồ, tức là khoảng 7 giờ tối, nói rằng gã bị kẻ khác xông vào nhà cướp bóc. Nhóm cảnh sát này vừa đến gặp Triệu Huy để ghi biên bản, đang chuẩn bị rời đi. "

" Hả? "Đại Bảo nói," Đúng lúc gã này cũng bị cướp ư? "

" Vừa ăn cắp vừa la làng cũng chẳng phải chuyện hiếm gặp. "Cục trưởng Vương Kiệt mở miệng.

Đại Bảo gật đầu.

Chi đội trưởng Trần nói tiếp," Lúc ấy chúng tôi đã cảm thấy bất thường. Vết máu dẫn thẳng đến nhà Triệu Huy, trên đường đi cũng không hề rẽ ngoặt. Ngoài ra Triệu Huy còn báo cảnh sát rằng mình bị cướp ngay sau khi nạn nhân bị hại nửa tiếng đồng hồ, mà căn cứ theo thông tin của phía kỹ thuật hình sự thì khả năng người quen gây án là rất lớn, hơn nữa Triệu Huy cũng không thể nói rõ toàn bộ quá trình "bị cướp", cho nên chúng tôi không hề chậm trễ, lập tức bắt Triệu Huy về. Qua công tác khám xét nhà gã, chúng tôi phát hiện được một con dao găm trong phòng khách. Phía pháp y xác định kích cỡ của con dao này không mấy chênh lệch so với hung khí, sau đó lấy vết máu trên con dao và vài giọt máu rơi ở nhà Triệu Huy đi xét nghiệm. Nửa đêm qua có kết quả xét nghiệm ADN, xác định máu trên dao và máu ở nhà Triệu Huy đều thuộc về hai nạn nhân Vu Manh Hiên và Triệu Vu Lạc. "

" Đây chẳng phải là chứng cứ vô cùng xác thực hay sao? "Đại Bảo hỏi.

Tôi khoát tay, ngăn Đại Bảo không nên kết luận vội vàng như thế, rồi hỏi," Triệu Huy kể lại quá trình bị cướp như thế nào? "

" Gã nói, một người đàn ông che mặt, cao ngang ngửa với gã, gầy hơn gã, tay cầm dao găm xông vào nhà, bắt gã giao tiền ra. "Chi đội trưởng Trần đáp," Triệu Huy đang uống rượu, mượn rượu lấy sức đánh nhau kịch liệt với tên đàn ông che mặt. Tuy bả vai Triệu Huy bị đâm một nhát dao, nhưng cuối cùng gã cũng đoạt được dao của đối phương. Sau đó đối phương liền hốt hoảng chạy trốn. "

" Hiện trường có vài vết máu nhỏ giọt, cũng không nhiều. "Tôn Vĩ vừa chiếu ảnh chụp lúc kiểm tra thân thể, quần áo của Triệu Huy vừa nói," Mặt đất tráng xi măng, không đủ điều kiện khám nghiệm dấu chân, nhưng chắc chắn không có dấu chân dính máu. "

" Vậy đây chính là nguyên nhân khiến các anh cảm thấy khó khăn. "Tôi nói," Nạn nhân tử vong vào lúc 6 giờ 30 phút, Triệu Huy báo án lúc 7 giờ. Trong nửa tiếng đồng hồ, gã có thể trở về nhà, có thể gọi điện thoại, nhưng chưa chắc có đủ thời gian rửa sạch quần áo dính máu và sàn nhà. Như chúng ta đã trao đổi, không tìm được dấu chân tại hiện trường gϊếŧ người là vì dấu chân dính máu bị máu tràn ra che khuất. Nhưng trên người hung thủ, trên đế giày nhất định phải có rất nhiều máu. Nếu như Triệu Huy là hung thủ thì trong nhà gã phải có dấu chân máu. "

" Có lý! "Đại Bảo đồng ý," Vụ án này có vấn đề. "

" Dù là vậy nhưng trong lòng chúng tôi đã xác định là Triệu Huy gây án, vì biểu hiện của gã rất khác thường. "Cục trưởng Vương Kiệt nói," Vừa vào đây liền run cầm cập. Liệu có phải gã vứt giày trên đường đi, sau đó về nhà thay quần áo dính máu? "

" Khả năng Cục trưởng Vương nói cũng có thể tồn tại. Nhưng việc gã run lẩy bẩy lại có thể là do say rượu bệnh lý, cho nên mới khiến các vị có cảm giác khác thường. "Tôi nói," Trái lại, tôi cảm thấy quả thực chưa chắc Triệu Huy đã là hung thủ. Anh xem, thứ nhất, cô bé này là con gái ruột của gã, dù gã có gϊếŧ Vu Manh Hiên trong lúc kích động, nhưng không cần phải gϊếŧ hại cả con gái mình. Kể cả gϊếŧ người đến mất hết lí trí, muốn bịt đầu mối thì cũng không đến mức đâm nhiều nhát dao như vậy. Thứ hai, nếu là Triệu Huy ra tay, gã gϊếŧ vợ do nảy sinh mâu thuẫn khi cả hai quan hệ trên sofa, thì đó có phải thời gian phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙© hay không? Rõ ràng con gái của nạn nhân cũng ở trong phòng khách hoặc đâu đó trong nhà, ít nhất con gái gã cũng có thể nhìn thấy điều này. Chuyện giường chiếu vợ chồng lúc nào chẳng tránh mặt con. Cô bé đã 5 tuổi, cũng biết vài chuyện rồi. "

" Dựa vào lời khai của Triệu Huy ", hiển nhiên Lâm Đào cũng ủng hộ quan điểm của tôi, bổ sung," nếu sau khi hung thủ cưỡng bức, sát hại Vu Manh Hiên và Triệu Vu lạc liền đến thẳng nhà Triệu Huy, rồi tiến hành đánh cướp, trong quá trình đó đã làm rơi máu của nạn nhân ra nhà, dao găm cũng bị Triệu Huy đoạt được, giả thuyết này phù hợp với chứng cứ hiện tại của chúng ta. Hơn nữa củng xác minh lời Triệu Huy nói đều là thật. "

" Như Trưởng khoa Lâm vừa nói, cũng có thể hình thành toàn bộ quá trình bằng chứng hiện rồi. "Chi đội trưởng Trần nói," Nhưng tình tiết vụ án có chỗ không hợp lý. Triệu Huy kể trong lúc vật lộn đã kéo mặt nạ của hung thủ xuống, gã xác nhận rằng không quen biết tên hung thủ này. Nếu là người lạ thì làm sao có thể đi vào nhà của Vu Manh Hiên? Vu Manh Hiên là người sống cùng con nhỏ, hẳn phải rất cảnh giác. Điều này không phù hợp với kết luận khám nghiệm hiện trường của chúng tôi. Hơn nữa, nếu là người không quen biết hai vợ chồng họ thì làm sao có thể vừa gϊếŧ chết hai mẹ con, liền xác định chính xác vị trí của người còn lại để tiếp tục hành vi cướp bóc? Là ngẫu nhiên ư? Nếu như trùng hợp đến vậy thì sự trùng hợp này quả thật không hợp tình hợp lý. "

" Nói vậy cũng đúng. "Tôi đồng ý," Đằng sau chắc chắn có một điều bí ẩn mà chúng ta chưa giải đáp được. Tại thời điểm gây án, hung thủ có thể chuẩn xác tìm đến hai nơi ở riêng của người bị hại, mà người bị hại xác nhận không hề quen biết hắn. Quan trọng nhất là hung thủ không phải bám theo nạn nhân đi vào hiện trường, mà là bình thản bước vào nhà. Giữa những điểm này còn rất nhiều mâu thuẫn, tôi nhất thời cũng chưa nghĩ ra. "

" Ngay cả đứa trẻ đáng yêu như vậy mà cũng dám ra tay, quá ghê tởm, phải phá được vụ án này! "Trần Thi Vũ cắn răng nghiến lợi nói.

Hình ảnh trên màn chiếu vừa đúng lúc dừng lại ở cảnh Triệu Vũ Lạc nằm trong vũng máu, khắp hiện trường ngập tràn màu đỏ, vô cùng thê thảm. Điều này làm lòng trắc ẩn trong mọi người dâng trào.

Tôi cố ổn định tâm tình," Hiện trường gϊếŧ người quả thật không bị mất tiền của phải không? "

" Ờ thì, cũng không hẳn. "Tôn Vĩ nói," Qua khám nghiệm hiện trường, đúng là không phát hiện nơi nào bị xáo trộn, cũng không dính máu, thoạt nhìn không có hành động tìm kiếm tiền của. Nhưng Triệu Huy vẫn nói rằng trong tủ đầu giường nhà họ có một chiếc hộp tôn, trong hộp thường có ba, bốn vạn tệ làm quỹ dự phòng. Sau đó chúng tôi quay lại xem xét chiếc tủ, hộp tôn thì còn nhưng tiền bên trong thì không có lấy một xu. Thế nhưng con ma men này câu nào nói thật, câu nào nói dối cũng chẳng ai biết. Ngay cả lúc vào phòng thẩm vấn gã vẫn mơ mơ màng màng, luôn nói khoác rằng thu nhập của gã rất cao, lương mỗi năm mấy trăm ngàn gì đó. "

Trong lòng tôi chợt nảy ra một ý, hơi nhếch mép cười, cảm giác lúc này giống như nhìn thấy tia sáng lúc ban mai. Tôi nói," Gã Triệu Huy kia bị thương đúng không? "

Tôn Vĩ gật đầu, đảo lại ảnh chụp," Các anh xem, bả vai bên trái của gã trúng một nhát dao, nơi khác không bị thương. "

" Nếu gã tự biên tự diễn thì cũng có thể gây ra vết thương ở vị trí này. "Cục trưởng Vương Kiệt nói.

Đại Bảo gật đầu," Đúng là có thể tự tạo vết thương ở chỗ đó. "

" Nhưng cũng có thể do người khác gây ra. "Tôi nói," Phàm là những chỗ mình có thể gây thương tích thì người khác cũng có thể ra tay. "

" Ai bảo vậy? "Đại Bảo bắt đầu tranh cãi với tôi," Tự mình cắn lưỡi sẽ gây nên vết thương hình cung hướng ra ngoài. Còn người khác cắn lưỡi của cậu sẽ tạo ra vết thương hình cung hướng vào trong. Không tin cậu thử xem, người khác phải cắn lưỡi của cậu như thế nào để hình thành được vết thương hình cung hướng ra ngoài? Cho nên vết thương do tự mình cắn lưỡi chắc chắn là độc nhất vô nhị, người khác không tạo ra được. "

Tôi thấy Đại Bảo nói điều này đúng là rất có lý, lại thấy đã cãi thì phải cãi thắng người ta, bèn quyết đoán chuyển đề tài," Vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, tôi cảm thấy chúng ta phải kiểm tra lại hiện trường, khám nghiệm lại thi thể thì khả năng mới có tiến triển. Còn về công tác điều tra, tôi thấy bây giờ chúng ta cần tập trung điều tra những người thường tiếp xúc với gia đình Triệu Huy. "

" Lên đường đi!"Trần Thi Vũ đã không chần chừ thêm được nữa.