Chương 6: Giao thủ

Một ngày làm việc nhàm chán đúng giờ thời gian liền kết thúc, cũng không có cái đại án mạng nào, Lâm Yến đi ra văn phòng liền đốt một điếu thuốc, dẫm lên giày cao gót vừa đi vừa hút, áo khoác chế phục vẫn còn khoáctrên tay.

Chưa hút xong được một điếu, đã có một chiếc Rolls-Royce dừng ở cửa thị cục.

Lâm đại pháp y ném điếu thuốc đi lên, một thanh niên mặc âu phục mặt trát phấn tô son từ trên xe đi xuống. Truyện Linh Dị

Khi hai người đang ôm ôm ấp ấp anh anh em em, Tống Dư Hàng đang mân mê sửa chữa chiếc xe máy điện bị ngã hư của mình ở gần đó, cô mặc một cái quần màu xanh lục đơn giản, trên cổ treo khăn lông màu trắng, đầy tay dầu máy.

Thời điểm xe máy điện rốt cuộc sửa tốt, cô nghe thấy chung quanh truyền đến nho nhỏ kinh hô, ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy ở trước cửa thị cục cặp nam nữ đang ôm hôn nhau mà quên hết tất cả.

Cô cách đó không xa không xa, từ góc độ này xem đến, Lâm Yến một tay có thể ôm hết vòng eo bị người một bàn tay liền khoanh lại, cô vóc người cao, phối hợp người nọ hơi hơi cúi đầu, trên mặt là biểu tình chuyên chú.

Có ánh đèn flash lóe lên một chút, chắc chắn ngày mai lại sẽ lên đầu đề của mấy tràn tin tức giải trí.

Tống Dư Hàng khẽ lắc đầu, đem gỡ ra bao tay đã bị bẩn ném vào cốp xe, chậm rãi đi ra cửa lớn của thị cục.

Phía sau cô hai người một xe dần dần hóa thành một cái điểm nhỏ biến mất không thấy.

Chỉ chốc lát sau, khi cô dừng lại chờ đèn đỏ, chiếc xe kia lại theo đi lên, vừa vặn ngừng ở bên cạnh cô, cửa sổ xe chậm rãi hạ thấp xuống.

Ánh mắt của cô vẫn gợn sóng bất kinh mà lướt qua đó.

Từ cửa sổ xe vươn ra một cánh tay mảnh khảnh, sau đó dựng ngón giữa chỉ thẳng về phía cô.

Gia hỏa này còn đối với chuyện buổi sáng nhớ mãi không quên vẫn còn canh cánh trong lòng.

Cảnh sát Tống lựa chọn rộng rãi bỏ qua chuyện này, thời gian đèn đỏ vừa hết, lập tức lái xe rời đi.

Từ kính chiếu hậu thấy chiếc Rolls-Royce kia đi thẳng, cùng cô càng lúc càng cách xa.

Khó được ngày nghỉ ngơi đối với Lâm Yến mà nói chính là hô bằng dẫn bạn, ăn chơi đàn đúm, sống mơ mơ màng màng, không biết chỗ về.

Đối với Tống Dư Hàng mà nói thì là thời gian cho tập thể hình cùng vật lộn tự do, cô càng nguyện ý đem thời gian tiêu phí ở loại địa phương này.

Thời điểm từ phòng tập thể thao ra tới, thuận tay từ người bán hàng ven đường nơi đó mua hai cân táo, khi về đến nhà, đèn trong phòng đã sáng.

Từ khi cô sinh ra ý thức đã sống ở chỗ này, nhiều năm như vậy tới Cục Công An lại dựng lên số sở người nhà viện tiểu khu, mẹ của cô cũng vẫn luôn không có dọn nhà qua.

Vách tường khu chung cư cũ đã bắt đầu loang lổ, bị những đứa trẻ nghịch ngơm lấy bút bi ở mặt trên vẽ ra những dấu vết ngang dọc, dây thường xuân lại ở chỗ cao một chút bò đầy, ở giữa hè xanh um tươi tốt.

Tầng lầu tiểu khu không cao, chỉ có sáu tầng, bởi vậy cũng không có thang máy.

Tống Dư Hàng đem xe máy điện ngừng ở cửa khóa kỹ xe, đem trái cây đã mua xách ra, đi theo hàng hiên hẹp dài hướng lên trên.

Đi một tầng đèn cảm ứng lần lượt bật lên, đây là mấy ngày hôm trước cô vừa mới đổi.

Mãi cho đến trước cửa nhà 603 lầu sáu, móc chìa khóa ra để mở cửa.

"Mẹ, con đã trở về."

Một người phụ nữ đứng tuổi lưng đẹo tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, khoảng 50 tuổi, trên đầu đã có tóc bạc, thấy cô trở về khoé môi liền tự nhiên cong lên.

"Đã về rồi à, đi tắm rửa đi, nhìn đầu toàn mồ hôi này, cơm lập tức nấu xong rồi."

Chỉ ở trước mặt mẹ khoé môi từ trước đến nay ít tươi cười của cô mới có thể hơi hơi nhẹ nhàng cong lên.

"Con có mua táo, mẹ thích, sau khi ăn cơm xong mẹ lấy rửa ăn đi."

Cô lấy đồ dùng tẩy rửa đi vào toilet, nghe thấy ngoài cửa truyền đến vài tiếng oán trách: "Con nhỏ này, ngày hôm qua mua dưa hấu còn không có ăn xong mà......"

Cô nâng cao giọng đáp: "Bây giờ là mùa hè, trái cây dễ hỏng, không ăn xong liền ném đi."

"Như vậy làm sao được, không cần tiền hả, tí nữa ăn ít cơm thôi, còn lại mẹ ăn hết."

Tống Dư Hàng mở ra vòi sen, khóe môi hơi hơi cong lên, tùy ý để nước ấm trôi đi cả ngày mệt mỏi.

Phòng không lớn, hai phòng một sảnh, bàn ăn chiếm lấy đại bộ phận vị trí phòng khách.

Chiếc TV cũ đặt ở đối diện bàn ăn, mặt trên đặt một cái bàn thờ không lớn, dùng cái giá treo lên, hai tấm di ảnh mặt trước mặt sau mà xếp, trong có một người tuổi hơi trẻ, một người lớn tuổi chút.

Tống Dư Hàng tắm rửa xong ra tới đốt một nén nhang, khi này mới ngồi xuống bàn ăn.

Cơm nhà ăn thoải mái nhẹ nhàng, phân lương không nhiều, chỉ có vài miếng thịt đều để trong bát cơm của cô.

Tống Dư Hàng đút cơm vào trong miệng: "Mẹ, có chuyện gì cứ nói thẳng."

Tống mụ mụ dừng chiếc đũa trong tay một chút, còn có chút ngượng ngùng: "Cái đó...... mẹ tự tiện làm chủ, giúp con ngày mai tan tầm hẹn ăn bữa cơm với Lâm tiên sinh lần trước kia....."

"Khụ khụ ——" Một hạt cơm sặc vàotrong cổ họng, Tống Dư Hàng nhanh chóng uống mấy ngụm trà nuốt xuống.

"Mẹ ——"

"Mẹ biết, con không muốn, nhưng là mấy năm nay con cũng không có thích ai, công tác lại bận, người khác vừa nghe con là cảnh sát hình sự đều không muốn giới thiệu, khó lắm mới được có một người không ngài, con cứ nghe lời mẹ nói, ở chung thử xem xem, rốt cuộc là tình cảm, ở chung lâu ngày sẽ sản sinh, không phải sao?"

Tống Dư Hàng biết, tình cảm sinh ra cho dù là nhất kiến chung tình hay là lâu ngày sinh tình, đều không rời đi sự phân bố của dopamine cùng adrenalin, cô có một vạn loại đạo lý khoa học đến để phản bác lời mẹ nói.

Nhưng là cô mở miệng không nói ra được những điều này, đặc biệt ở trước di ảnh của cha cùng anh cả.

"Con biết rồi mẹ, lát nữa cơm nước xong con gọi điện liên hệ với hắn."

Vừa nghe những lời này, Tống mụ mụ lập tức tỉnh táo tinh thần, lại gắp mấy khối thịt kho tàu hương bắt cơm của cô.

"Được, được, vậy mau ăn đi, ngày mai á, con phải trang điểm chỉn chu một chút, cùng người kia chơi nhiều một lát, không cần phải vội vàng gấp gáp trở về, mẹ ăn cơm xong cùng Vương a di của ngươi đi múa."

Lại nói tiếp vị Lâm tiên sinh này cũng là Vương a di giới thiệu, thấy bảo hắn làm ở phòng khám bệnh khoa miệng, lớn lên tuấn tú thanh lịch,tính tình cũng hài hước thú vị.



Quan trọng nhất chính là, hợp tuổi, độc thân, chưa lập gia đình.

Tống Dư Hàng gặp mặt qua một hai lần, nhưng thật ra không có ấn tượng gì quá lớn, chỉ là cảm thấy hắn không có tật xấu như những nâm nhân bình thường, ít nhất sẽ không hút thuốc trước mặt phụ nữ, còn xem như phong độ nhẹ nhàng, là một người săn sóc tinh tế.

Lại nói tiếp đều họ Lâm, vì tại sao giữa người với người lại có nhiều chênh lệch liền lớn như vậy?

Tống Dư Hàng nghĩ đến vị kia phóng khoáng ương ngạnh Lâm pháp y, không tự giác mà nhíu mày một chút, cầm bát cơm ăn xong: "Mẹ, con đi rửa chén."

Ngày kế tiếp thẳng đến khi mặt trời lên cao, Lâm Yến mới sâu kín chuyển tỉnh từ trong ổ chăn, đem tay nam nhân từ trên người mình gỡ ném xuống, ngồi dậy sờ đến bao thuốc lá từ trên tủ đầu giường, đốt lửa hút một điếu giảm bớt cảm giác đau đầu do say rượu mang đến.

"Lại cùng anh một chút......" Nam nhân lẩm bẩm, ôm lấy bả vai cô.

Lâm Yến đầu ngón tay kẹp thuốc, giơ một cái thủ thế mà ngăn lại, dựa vào trên tủ đầu giường mở màn hình di động, che trời lấp đất toàn là những cuộc điện thoại chưa tiếp.

Đoạn Thành: "Tỷ?! Ngài hôm nay tỷ có đi làm không?"

Trịnh Thành Duệ: "Lâm pháp y, tôi mua bữa sáng ngài, để ở trên bàn làm việc."

Nghĩ đến sữa đậu nành bánh quẩy cùng bánh bao.

Lâm Yến nghĩ đến liền đau răng.

Cuối cùng là Phương Tân, biểu tình run bần bật: "Lâm tỷ, Tống đội tìm ngài đã nửa ngày rồi......"

Lâm Yến đau răng mà lợi hại hơn.

Nam nhân không biết sống chết mà tiếp tục ôm: "Làm việc làm gì hả, để anh nuôi em."

Đầu ngón tay cô vừa chuyển, thiếu chút nữa đem tàn thuốc quẹt trên mặt hắn, nam nhân kêu gào một tiếng nhảy ra: "Mới sáng sớm tinh mơ em phát điên cái gì?!"

Lâm Yến xốc chăn xuống giường, dấu vết hoan hảo còn chưa tan, hôm nay đã trở mặt không biết người, cũng không biết là ai chơi ai.

"Tiểu đệ đệ kỹ thuật không tồi, nhưng muốn nuôi tỷ tỷ này, còn sớm lắm, như vậy thôi đừng quá đáng, đồ chưa trải sự đời."

Cô thong dong mà đứng trước mặt gương sửa sang lại quần áo, chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, chỗ nên thon thả thì thon thả, toàn thân trên dưới không có một miếng thịt dư thừa, màu da trắng nõn.

Giờ phút này tố nhan, tóc quăn thật dài màu nâu rũ xuống tới, hình dáng sườn mặt rõ ràng, ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua màn lụa tấm chiếu, vậy mà có một tia hơi thở thiếu nữ tươi mát thoát tục phong tình.

Nhưng mà dáng người kia, tuyệt đối không phải của một thiếu nữ nên có.

Nam nhân xem ngây ngốc, nuốt nuốt nước miếng, từ trên mặt đất bò dậy.

Lâm Yến đang ở hoạ mi, dư quang từ trong gương nhìn đến, khóe môi hơi hơi gợi lên một nụ cười lạnh.

Cô dường như không có việc gì giả bộ không nhìn thấy hắn động tác đang lặng lẽ tới gần, khi hắn nhào lên đến cầm mi bút nhẹ nhàng xoay người tránh đi trong nháy mắt, sợi tóc phất qua khuôn mặt hắn, mang đến một luồng hương vị nước hoa ngọt thanh.

Hắn còn chưa tới kịp hưởng thụ được lâu, đã bị người cho một chân ở giữa nơi yếu hại, hắn ngao lên một tiếng thống khổ, che lại hạ bộ, hai chân run lên.

Lâm Yến lại đúng lúc bổ một chân, đá vào bụng nhỏ của hắn, cô xuống tay không nhẹ, vung tay vung chân lại đều là nơi yếu hại.

Nam nhân nhanh chóng quỳ gối trên mặt đất mồ hôi đầy đầu, giọng nói tựa như miệng có một tấm giẻ lau, kêu đều kêu không xong.

"Nếu không phải thấy mặt cậu lớn lên không tồi cùng với kỹ thuật cũng còn kha khá, mẹ đây sẽ cùng cậu mà chơi?" Giọng nói cô lạnh như băng, cầm dao tỉa mày ở trên mặt hắn vạch tới vạch lui, khống chế lực đạo đến cực tốt, không làm hắn bị thương, nhưng lại có thể mang đến tâm lí kinh sợ cực lớn.

Nam nhân chỉ kém quỳ xuống đất kêu cha gọi mẹ: "Tỷ, tỷ, tôi sai rồi...... Ngài bình tĩnh chút, đừng làm vậy...... Ngàn vạn lần đừng như vậy...... Tôi còn dựa gương mặt này kiếm cơm mà."

"Sao không rải nướ© ŧıểυ mà soi nhìn xem bản thân là cái dạng gì? Trừ bỏ cha mẹ trao tặng cho chút tạo hoá, cậu chính là một phế vật, nuôi ta? Cậu xứng sao? Xách giày cho ta cũng không xứng."

Nháo cũng đã nháo, chơi cũng chơi, sau một hồi náo loạn nhìn người trước mặt cô lại thấy mình làm chuyện đần độn vô vị.

Dao tỉa mày ở trên mặt hắn khẽ quay liền quay lại trong lòng bàn tay của chính mình, đó là một loại quen thuộc do người hàng năm sử dụng dao phẫu thuật mới có.

Vì phòng ngừa hắn lại nháo loạn, Lâm Yến vẫn cẩn thận lấy cà vạt đem người bó ở trên ghế, trói lại thật vững chắc.

Vừa ra đến trước cửa cô lấy ra từ trong túi tiền một chồng nhân dân tệ ném thẳng vào mặt hắn: "Phiêu Tư, từ nay về sau con mẹ nó đừng lại xuất hiện ở trước mặt ta, nếu không thấy một lần ta sẽ đánh một lần, đã là vịt đực thì phải có giác ngộ của vịt."

Dù gì người này cũng coi như có chút tiền, ăn chơi nữ nhân không đếm xuể, phải chịu uất ức khi ở chỗ Lâm Yến bên này, trong khoảnh khắc chồng nhân dân tệ bị ném thẳng mạt hốc mắt hắn đỏ bừng, dưới sự tức giận liều mạng đem tất thối bịt để miệng phun ra.

"Lâm Yến, cô chờ đó mà xem!!!"

Trả lời hắn chính là tiếng đóng cửa lạnh như băng.

Đem thanh niên không biết tốt xấu xử lí xong, tâm tình Lâm Yến vui vẻ mà bưng một ly cà phê đi vào thị cục, ném chế phục lên trên giá áo, thoải mái mà ngồi vào ghế dựa.

Đoạn Thành thò mặt ra đem đặt một phần báo cáo đặt ở trước mặt cô: "Tỷ, ký tên."

"Giám định thương tích ngày hôm qua?"

Cô lật qua loa hai trang, không thấy có vấn đề gì lớn,rút ra bút bi từ ống đựng bút trên bàn, đặt bút viết lên chữ kí của mình.

Đoạn Thành cầm phần văn kiện đã kí này lại có phần do dự, cười gượng: "Cái này...... hay là chị cầm đi đưa cho Tống đội đi"

Phương Tân thò mặt ra nói một câu cực nhỏ: "Buổi sáng chị ấy lại đây lấy văn kiện, chị có ở đây, Đoạn Thành chưa cho......"

"Được rồi, tôi còn tưởng có chuyện gì to tát, không phải chỉ một phần văn kiện? Tôi đi, tìm đưa cho cô ta xem qua sau đó đưa vào phòng hồ sơ cất đi đúng không?"

Lâm Yến đem tờ giấy hơi mỏng kia lấy lại đây nhét vào folder đứng dậy, Phương Tân hỏi một câu: "Chị biết ở đâu sao? Nếu không hay để em đưa chị đi?"

"Không cần, tôi không biết chẳng lẽ không biết hỏi người khác sao?" Lâm Yến vẫy vẫy tay, dẫm lên giày cao gót bảy centimet đi ra cửa.

Dọc theo đường đi có cảnh sát đi ngang qua người cô, tò mò mà nhìn nhiều thêm vài lần, Lâm Yến mắt nhìn thẳng, trông có vẻ như đi đường, nhưng thật ra đang quan sát truyền hình cáp trên hành lang.

Một, hai, ba......

Sau ba cái cameras lên lầu là văn phòng cục trưởng, văn phòng phó cục trưởng, trung tâm chỉ huy, bộ chính trị......



Lên thêm một tầng, một tầng này cameras rõ ràng trở nên nhiều hơn, cô cúi đầu nhìn hoa văn gạch men sứ, thời điểm đếm tới cái thứ tư, tới phòng hồ sơ rồi.

Lâm Yến gõ cửa hai tiếng, đăng ký thân phận sau đó báo cáo lí do đến, nhân viên công tác vốn dĩ muốn cho nàng lấy đi mang vào, nàng đi rồi lại trở, cười hì hì ghé vào trên bàn.

"Ai tiểu ca, tôi vừa mới tới ngày hôm qua, muốn vào xem nhìn chút việc đời, anh biết đấy, làm pháp y luôn tương đối cảm thấy hứng thú đối với mấy vụ án kỳ kỳ quái quái, anh giúp tôi một chút được không?"

Cô không nói lời nào không cười còn tạm, vừa nở nụ cười mắt liền có điểm đào hoa, vốn là một khuôn mặt trời sinh đến cực hạn vũ mị, tiếng nói nhu nhu mềm mềm mang theo chút hờn dỗi, cúc áo chế phục cũng che không được cảnh xuân miêu tả sinh động trong kia.

Vị cảnh sát tuổi trẻ khí thịnh nhìn vào mà một chút mặt đỏ, lắp bắp mà trả lời: "A, kia...... vậy cũng được...... Nhưng mà cô phải đem điện thoại để lại chỗ này, bên trong đó có thể tìm đọc, cấm chụp ảnh"

"Được, không thành vấn đề." Lâm Yến thống khoái mà lấy ra di động từ trong túi, đặt ở trên bàn rồi đẩy qua, thuận tiện còn phóng mắt hai lần, chọc đến con nhà người ta mặt đỏ tai hồng.

Mới buổi sáng phòng hồ sơ còn chưa có ai, ở cửa vào có mấy số liệu dùng để hướng dẫn tra cứu máy tính.

Cùng giống nhau như thư viện, phòng hồ sơ gồm có các loại hồ sơ về hình sự, dân sự, niên hạn, sự phát mà chia đều các loại bày biện chỉnh tề, càng đi vào niên hạn càng lâu, chuyện này cô cũng tự biết đến.

Giày cao gót đạp lên trên mặt đất lặng yên không một tiếng động, có người tới lấy tư liệu đi ngang qua cô, đôi tay cô cũng vẫn cắm vào trong túi, dưới nách kẹp một phần văn kiện đi khí định thần nhàn.

Tuy rằng cô đi làm những hành động lén lút, nhưng thật ra trên mặt không lộ ra một tia manh mối, thần sắc bằng phẳng.

Đầu ngón tay từ trên kệ tủ bày biện chỉnh tề từng cái xẹt qua, 2008, 2007, 2006...... Mãi cho đến năm 1994.

Dù đã cách lâu như vậy, trái tim cô vẫn không chịu khống chế mà loạn nhảy dựng lên.

Cô biết hiện giờ không phải thời cơ tốt, cô đã thăm dò vị trí truyền hình cáp nơi này, phải sau khi vào đêm mang lên thiết bị lặng lẽ lẻn vào mới là biện pháp tốt nhất.

Nhưng mà vừa nhìn thấy cái niên đại kia, cô cơ hồ là ma xui quỷ khiến ngầm ý thức ra tay, vào thời điểm lúc đầu ngón tay sờ đến cái kệ tủ kia, lông tơ sau lưng đột nhiên dựng đứng.

Sự cảnh giác từ trước đến nay khiến cô không xoay người mà theo bản năng lấy một khuỷu tay đánh ra đằng sau, đây là bản năng phản ứng vào thời điểm nguy hiểm.

Tống Dư Hàng cũng chỉ là phòng bị theo bản năng, trong chớp nhoáng hai người đã qua lại mấy chiêu lặng yên không một tiếng động, cô ỷ vào ưu thế chiều cao mà đem người ấn ở trên kệ để hàng.

Nơi này cách xa cửa ra, bức màn cũng không kéo ra, ánh sáng tối tăm, đợi đến thời điểm bốn mắt nhìn nhau,vị cảnh sát từ trước đến nay ổn trọng hơi hơi nhíu mày.

"Cô tới chỗ này làm gì?"

Hai người vẫn còn duy trì tư thế kìm kẹp lẫn nhau, khuỷu tay Tống Dư Hàng đè ở cổ cô, tay Lâm Yến lắm lấy cà vạt Tống Dư Hàng, bộ ngực no đủ của cô liền dán ở trên cánh tay cô, lúc sau ý thức được điều không ổn Tống Dư Hàng liền nghĩ buông tay.

Không ngờ người kia còn lôi kéo cà vạt cô gắt gao không bỏ, thuận tiện bám lấy cánh tay cô, rất có tư thế lì lợm la liếʍ thề không bỏ qua.

"Mới vừa đến văn phòng tìm cô mà cô không ở đó, tôi mới chạy tới chỗ này, chậc chậc chậc, cô đuổi theo lôi lôi kéo kéo định làm gì?"

Cô thoáng đề cao âm lượng, vừa đủ cho người ngoài nghe thấy lại nghe không rõ ràng giống như chuyện bí ẩn.

Tống Dư Hàng có dự cảm đã có người lại đây, cô hít thật sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng.

"Tôi nói, buông tay"

Cô đè thấp thanh âm, gằn từng chữ một, nhấp chặt khóe môi có vài phần khí thế không giận tự uy.

Lâm Yến đương nhiên có thể cảm giác được cô đang cận kề tức giận, nhưng cô từ trước đến nay không biết xấu hổ lại chơi đùa không thấy chán.

Hằng ngày lạc thú duy nhất của cô chính là nhìn người phát hỏa, đặc biệt là loại như Tống Dư Hàng này, bộ dáng không muốn nhìn thấy cô nhưng lại không làm được gì.

Nếu có thể làm cho gương mặt không biểu tình gợn sóng bất kinh này xuất hiện một tia kẽ nứt, cô nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

"Tôi......" Cô theo cánh tay của cô tiến gần sát cô, hơi hơi nhón chân, liền dường như giống thuận thế ôm cổ cô, nhẹ nhàng nhả khí bên tai cô.

"Cảnh sát Tống, làm gì phải tức giận như vậy." Một cỗ hương vị nước hoa ngọt thanh của nữ dũng mãnh xông vào xoang mũi, ngữ khí nhân đúng là gãi đúng chỗ ngứa.

Tống Dư Hàng nhẹ nhàng khép lại con ngươi, cô thấy cô nhẹ nhàng mấp máy chỗ cơ hàm không quá rõ ràng.

Khóe môi Lâm Yến gợi lên ý cười vũ mị nói tiếp: "Nếu tôi không bỏ, liệu cô sẽ làm gì tôi hả?"

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Không chờ cô cao hứng được lâu, tươi cười liền đọng lại ở trên mặt, cùng với một tiếng vang lớn, cái ót mạnh mẽ đập vào trên giá sắt, đau đến mắt cô đầy hơi nước, không biết như lọt vào trong sương mù.

Cảnh sát vừa rồi nhanh chóng chạy tới, tay đã đặt lên bao đựng súng: "Làm sao vậy?!"

Tống Dư Hàng từ trong lòng ngực cô rút ra văn kiện, lấy ra một cây bút máy từ chế phục của chính mình rồi ký tên, ngữ khí nhàn nhạt.

"Không có việc gì, Lâm pháp y không cẩn thận té ngã một cái, anh đi làm việc của mình đi."

"Ách ——" Tiểu cảnh sát nghe xong thu tay lại, còn lo lắng mà nhìn cô hai lần: "Nơi này hơi chật, Lâm pháp y cẩn thận một chút."

"Tôi——" Lâm Yến che lại cái ót, đau đến vành mắt cũng đỏ, cô đã rất nhiều năm không chịu đau đớn trên da thịt, đột nhiên bị phải, có chút phản ứng không kịp.

Tống Dư Hàng đúng lúc chen vào nói, ngăn chặn miệng cô: "Anh cầm phần văn kiện này, cầm đem đi cất đi."

Tiểu cảnh sát tiếp nhận hồ sơ cô đưa tới, cứ cảm thấy hai người kia quái quái.

Nhìn dáng vẻ Lâm pháp y bị đâm không nhẹ, Tống đội tại sao lại không duỗi tay đỡ một chút.

Hắn đương nhiên không biết một cú ngã làm cho vị Lâm pháp y này "Đau đớn muốn chết", chính là Tống đội trưởng xưa nay đoan trang ổn trọng đẩy.

Tống Dư Hàng đem nắp bút cài vào, cất vào trong túi áo của chính mình, sau đó cùng đi theo hắn ra ngoài, thậm chí không quay đầu lại nhìn một cái.

"Về sau đừng có ai cũng cho vào phòng hồ sơ, nghiêm khắc theo trình tự làm việc, muốn đọc tài liệu hồ sơ nhất định phải xin ký tên của cán bộ cấp trên mới được, nhớ kỹ không?"

Tiểu cảnh sát vội vã đứng thẳng: "Rõ, Tống đội!"

Cán bộ cấp trên của thị cục còn không phải cô sao?!

Nghe nói giữa trưa ngày hôm đó âm thanh mắng người của Lâm pháp y vang vọng toàn bộ hàng hiên.