Chương 5.2

Người ngồi vị trí chủ vị của nhà họ Lục, cũng là người làm chủ trong nhà, Lục Yến Thanh người ngồi đối diện với cô chính là anh em nhà họ Lục, Lục Thời Tự cùng với Lục Uyên.Nhà họ Lục tổng cộng có ba người con, ngoại trừ Lục Thời Tự cùng với Lục Uyên ra, còn có Lục Hoài Chi được nhận nuôi không ở nhà.

Ánh mắt cô trong veo, không có vẻ mạnh mẽ trước kia, lại khiến cho Lục Yến Thanh ngầm gật đầu, cảm thấy Giang Nịnh ở bên ngoài trưởng thành hơn chút, bèn quan tâm hỏi một câu.

"Nịnh Nịnh gần đây thế nào? Công ty có đối xử tốt với cháu không? Nếu muốn tài nguyên, có thể nói với chú."

Giang Nịnh biết Lục Yến Thanh nể tình sau khi Cố Vân Dung gả vào nhà họ Lục, đã tận chức tận trách làm bà Lục nên mới nói như vậy, đương nhiên sẽ không được một tấc lại muốn tiến một thước đòi hỏi tài nguyên các kiểu, khiến Cố Vân Dung khó xử.

"Cháu vẫn ổn, công ty cũng rất tốt với cháu, tài nguyên thì có người đại diện để ý giúp, với lại cháu còn là người mới, tài nguyên quá nhiều rất dễ khiến người ta ngứa mắt, cứ như bây giờ lại tốt, chờ cháu thành một nghệ sĩ đủ tư cách, những tài nguyên kia tự nhiên sẽ đưa tới cửa."

Nghe những lời này, Lục Yến Thanh cảm thán sau khi Giang Nịnh vào Làng giải trí một chuyến, đúng là trưởng thành lên không ít, đang muốn nói gì đó, liền có một thanh âm lọt vào trong tai.

[Xem ra tổng giám đốc bá đạo nhà giàu số một này không tệ, tuy rằng là kết hôn hợp đồng, nhưng cũng cho không thiếu chỗ tốt, lại còn che chở cho hai mẹ con mình, không để cho những người kia bắt nạt tiếp.]

[Chỉ có điều quá tin tưởng người nhà của vợ trước, bị hạ thuốc cũng không biết, đợi đến khi ba năm sau tim đập nhanh mà chết, vẫn còn tưởng rằng là tăng ca quá mức mới đột tử.]

[Chú Lục không giống Bùi Cảnh Minh giả vờ làm công ích, rất nhiều việc cứu trợ tài chính cùng với vật tư đều là nói dối hoặc là không đúng chỗ, ông ấy đã xây dựng nhà máy tại không ít khu vực nghèo khó, không biết đã trợ giúp bao nhiêu gia đình nghèo khó.]

[Lại còn thành lập hội người tàn tật cùng với phụ nữ nhi đồng, hàng năm tiền thuế nộp cho quốc gia cũng không hề thiếu, là một doanh nghiệp yêu nước tiêu chuẩn, người như vậy không nên rơi vào kết cục bị người thân hại chết, xem ra mình nên nghĩ cách để chú Lục biết trong mấy viên thuốc bổ kia có bỏ thêm thuốc độc.]

Lục Yến Thanh: "!"

Anh em nhà họ Lục: "!"

Cố Vân Dung cũng kinh ngạc nhìn Giang Nịnh miệng không hề nhúc nhích, rất muốn nói là bà ấy gặp ảo giác, nhưng nhìn đáy mắt ba con Lục Yến Thanh dao động, Cố Vân Dung biết, bọn họ thật sự nghe được tiếng lòng của con gái bà ấy.

Lục Thời Tự đè Lục Uyên đang muốn đứng lên lại, rồi nhìn về phía Giang Nịnh không chút tiếng động nói.

"Gần đây cô không liên hệ với Lê Kiều sao, cô ta tìm đến chỗ tôi hỏi thăm, cơm nước xong thì nhớ rõ trả lời cô ta một chút."

Lê Kiều là một người chị em cây khế của Giang Nịnh, cũng là con gái của cậu Lục Thời Tự.

“Ừm, lát trở về phòng tôi sẽ nhắn tin cho cô ta." Ngoài miệng Giang Nịnh nói xong, ý niệm lại mở hệ thống ăn dưa ra.

[Có người bạn nào đi tìm bạn mình, lại không gọi điện thoại cho bạn, mà liên hệ với anh trai của bạn chứ, chắc là Lê Kiều này không phải muốn tìm mình, mà là muốn mượn cớ tìm mình để nói chuyện với Lục Thời Tự thôi.]

[Cũng đúng, mình chỉ là con kế nhà họ Lục, đương nhiên không thể nào so với con trai ruột nhà họ Lục được, Lê Kiều muốn lấy lòng Lục Thời Tự là người thừa kế Lục thị, để cho Lục Thời Tự giật dây gả cho bạn của anh ấy, liên hệ cảm tình với mình nhiều làm cái gì.]

[Muốn liên hệ với mình, đều là thầm hỏi thăm chú Lục có uống mấy thứ gọi là thuốc bổ mà nhà họ Lê đã bỏ thuốc hay không thôi, làm gì có chuyện gì tốt, có mà có một chút cũng không nhớ tới mình đâu, xùy, tình chị em cây khế mà.]

[Chỉ là, có phải tâm Lê Kiều quá lớn rồi hay không, hại chết ba người ta, còn muốn mượn quan hệ với Lục Thời Tự gả vào nhà giàu có, trong nhà còn muốn dựa vào Lục Thời Tự một lần nữa, thật sự coi nhà họ Lục là công cụ người đầy oan uổng.]

Lục Thời Tự là nam chính bá đạo điên vì nữ chính cuồng vì nữ chính trong quyển tiểu thuyết "Cô vợ ngọt ngào của tổng giám đốc”, chỉ tiếc hiện tại nữ chính - thư ký nhỏ vẫn còn chưa xuất hiện, nhìn dưa Lục Thời Tự của cũng có hạn chế, Giang Nịnh không khỏi hơi thất vọng.

Trong lúc cô tiếc nuối, người nhà họ Lục bị Giang Nịnh nói bị oan uống lớn, trong mắt bắt đầu rơi vào vực thẳm, nhất là Lục Yến Thanh, nghĩ đến việc nhà họ Lê đưa thuốc bổ tới đúng hạn mỗi tháng, mỗi lần còn nhắc tới bà Lục một hồi, để ông ấy nhớ tình cũ, uống xong những viên thuốc bổ này, sức sống quanh người Lục Yến Thanh lại càng thấp hơn.

"Công ty có một hạng mục quan trọng cần xử lý gấp, Thời Tự đi với ba lên phòng làm việc của ba."