Chương 8: Ai mới đúng là người sao chép

Lúc Ninh Thu ký hợp đồng với chương trình, đã biết được từ trong miệng đạo diễn, Giang Nịnh có năng lực có thể nói không phát thành tiếng, lúc này nghe thấy từng câu tiếng lòng lọt vào trong lỗ tai, cô ấy kinh ngạc trong nháy mắt, sau khi bình tĩnh lại liền đầy hứng thú nhìn về phía Tề Tuấn Triết sắc mặt thay đổi, hào hứng ăn dưa.Tề Tuấn Triết đang chuẩn bị đi qua mấy người bọn họ, đột nhiên nghe đến mấy tiếng lòng này, trong lòng cả kinh, nhìn theo phía mắt kính, mở miệng theo phản xạ có điều kiện.

"Tôi không, ưm - - "

Lời nói trong cổ họng có thế nào cũng không tuôn ra được, Tề Tuấn Triết lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Giang Nịnh thấy anh ta nói được một nửa lại không nói gì nữa, khó hiểu nhìn qua.

[Sao cứ liên tục gặp phải mấy nghệ sĩ nói lắp vậy, nghệ sĩ Làng giải trí là xuất hiện hiện tượng truyền nhân người nói lắp sao?]

Đám người Ninh Thu: Cái này còn không phải bị năng lực không thể nói của cô làm bọn họ bị nói lắp sao.

Lần này Tề Tuấn Triết đã chú ý tới tiếng lòng kia truyền từ phía Giang Nịnh tới, nhớ đến lời đạo diễn nói Giang Nịnh có một năng lực không thể nói, nếu nghe thấy thanh âm gì, thì không phải sợ, sắc mặt lại thay đổi, cuối cùng cứng ngắc nở ra một nụ cười rồi nói.

"Tôi là muốn nói tôi không mang xịt chống nắng, hôm nay nóng như thế, sợ sẽ phơi nắng hại da, muốn hỏi mọi người mượn một lọ."

Mọi người đương nhiên biết điều Tề Tuấn Triết muốn nói không phải cái này, nhưng cũng phối hợp lấy ra một lọ xịt chống nắng mới đưa cho anh ta.

[Tề Tuấn Triết sợ nóng như vậy sao? Đúng rồi..., mấy ngày hôm trước anh ta đi Nam Hải chơi một chuyến với quản lý công ty xong, lại còn tạo ra cách bôi kem chống nắng kiểu mới - bôi bằng kiểu tiếp xúc da thịt.]

Tiếng lòng này Giang Nịnh vừa nói ra, đám người Ninh Thu nhìn nhìn làn da có hơi rám đen của Tề Tuấn Triết, trong mắt xẹt qua vẻ sâu xa.

Có một kim chủ còn chưa tính, lại còn có hai người, với lại theo như bọn họ biết, vị quản lý kia tuổi tác cũng có thể làm mẹ anh ta rồi.

Độ tuổi này so với vị kim chủ là con gái riêng kia, chiều ngang thật đúng là lớn, Tề Tuấn Triết cũng đủ thông suốt phải đi ra ngoài.

Trái lại Tống Diệu cùng một nhóm với Tề Tuấn Triết, nhớ tới quản lý bộ phận giải trí luôn để ý Tề Tuấn Triết mọi lúc, thậm chí đồng đội còn nghi ngờ liệu có phải Tề Tuấn Triết là con trai của bà ta hay không nữa, còn có việc quản lý cố ý chèn ép anh ấy, ngăn chặn anh ấy tìm kiếm trợ giúp, bàn tay buông thõng ở bên người lại nắm thật chặt, đầu cũng cúi xuống, không ai thấy rõ vẻ mặt của amh ấy.

Tề Tuấn Triết không cho rằng có kim chủ là chuyện gì đáng ngại, kim chủ có tên tuổi trong giới, sau lưng ai mà chả có mấy người.

Hiện tại biết những tiếng lòng này của Giang Nịnh nói không nên lời, anh ta lại càng không lo lắng sợ hãi, còn chủ động tiến đến trước mặt Giang Nịnh, trong đôi mắt vô thần khẽ nháy mắt một cái tự cho là rất đẹp trai.

Giang Nịnh bị nhìn như vậy vội lui về phía sau một bước, ghét bỏ không lời nào có thể miêu tả được.

[Tuổi còn trẻ, mà sao giống y Bùi Cảnh Minh, cũng đầy dầu mỡ như vậy, với lại quên mang đôi mắt xinh đẹp đi sao, ánh mắt bây giờ của Tề Tuấn Triết có hơi giống mắt cá chết, thế mà còn có gan nháy mắt với mình?]

Tề Tuấn Triết được fan cùng với người đại diện nâng lên tận trời, cho rằng anh ta chính là người đẹp trai nhất thế giới, đột nhiên nghe thấy tiếng lòng nói anh ta đầy dầu mỡ, lại còn có đôi con mắt cá chết, Tề Tuấn Triết thu hồi nụ cười quen dùng để thu hút nữ sinh lại.

Vừa nhìn thấy trên túi của Giang Nịnh vẫn còn treo hình của Tống Diệu bên cạnh, lại càng làm bộ làm tịch thở dài, nhìn Giang Nịnh bằng một ánh mắt không biết thưởng thức nói.

"Giang Nịnh, gu thẩm mỹ của cô không được rồi, yêu mến ai không yêu mến, lại đi yêu mến một nghệ sĩ đạo nhạc, đừng nói là cho rằng sao chép vô tội, lại còn tẩy trắng cho người đi sao chép đấy nhá?"

Theo tầm mắt của Tề Tuấn, Tống Diệu nghe nói như thế mạnh mẽ ngẩng đầu, khi thấy hình treo quen thuộc kia, ánh mắt không khỏi đỏ hồng, có hơi ẩm ướt.

Giang Nịnh cúi đầu nhìn ảnh Tống Diệu treo ở trên móc khóa túi, đó là chuyện trước khi xuất hiện vụ sao chép, Tống Diệu vẫn là người có nhân khí nhất trong nhóm, là do nguyên chủ treo lên.

Chỉ là về sau Tề Tuấn Triết hắt nước bẩn nói Tống Diệu sao chép, liền không đeo tới chiếc túi này nữa, mà cô vội vàng chạy tới thông cáo, lại lấy chiếc túi này ra.

Lời này của Tề Tuấn Triết tràn đầy ác ý, hiện tại mọi người rất coi trọng chuyện bản quyền, đối với mấy chuyện sao chép đạo nhạc này, mặc kệ là đặt ở trong giới nào đi nữa, đều không được cho phép, cũng bị người của toàn bộ giới mắng chửi.

Mà Giang Nịnh biết anh ta mới đúng là người đi đạo nhạc thì thế nào, một người chỉ dám nói ở trong lòng cho một vài người nghe như thế, Tề Tuấn Triết không tin cô dám nói chuyện thay Tống Diệu ở trước màn ảnh.

Ở đây ai ai cũng biết ý tứ trong lời nói này, đây là muốn để cư dân mạng cùng với fan hâm mộ mắng Giang Nịnh, Lương Uyển Hựu là người đầu tiên liền đứng ở cạnh Giang Nịnh nói.

"Một bức hình mà thôi, đã bay đến chuyện tẩy trắng người sao chép rồi sao, có nghiêm trọng quá không?"

Đường Lê cũng cau mày mở miệng, "Ở trước màn ảnh vẫn phải chú ý lời nói."

Tề Tuấn Triết có mấy kim chủ chống lưng, nên không thèm để ý tới hai người, là tiền bối thì thế nào, anh ta có nhiều fan như vậy, nói với anh ta những lời này, fan của anh ta sẽ đánh sập Weibo của bọn họ giúp anh ta.

Fan của Tề Tuấn Triết quả thật làm như anh ta nghĩ, từ Giang Nịnh đến Đường Lê, bọn họ đều bị mắng một trận không ngừng, trên tường tài khoản Weibo của bọn họ, lại càng chải quét đầy câu từ không vừa mắt.

Giang Nịnh bị Tề Tuấn Triết nhận định sẽ chỉ nghĩ thầm ở trong lòng, chứ không chính diện oán hận anh ta, đột nhiên ngẩng đầu hướng đôi mắt sắc nhìn về phía Tề Tuấn Triết đang đắc ý, vô cùng chân thành biểu đạt nghi hoặc của mình.

"Không phải vừa rồi còn đang diễn cảnhbđồng đội tình cảm thân thiết sao? Hiện tại không cần diễn nữa hả?"

"Đổi thành kịch bản kí©h thí©ɧ người sao chép hả?"

"Chỉ là, tóm lại ai mới là người thấp kém làm ra loại chuyện sao chép, lại còn đổ vạ cho đồng đội đây?"

Những lời này, Giang Nịnh gần như là nhìn người, gằn ra từng chữ.