Chương 9.1: Vấn đề trí óc là điều không làm giả được

Tề Tuấn Triết thật sự không ngờ Giang Nịnh dám nói thẳng chuyện đạo nhạc ở trước màn ảnh như vậy, nhưng một phần chứng cứ Tống Diệu có thể chứng minh bản thân chính là nguyên sang* lại không hề có, ngay từ đầu Tề Tuấn Triết đã không sợ Giang Nịnh nói như vậy.(*nguyên sang: ý chỉ Tống Diệu mới là tác giả)

Lúc này nghe được, lại còn cố ý điều chỉnh góc độ, dùng biểu cảm vô tội đáng thương bị người ta đổ oan hướng về phía màn ảnh.

"Giang Nịnh, tôi biết cô là fan của Tống Diệu, không tin cậu ta sẽ ăn cắp ý tưởng, nhưng cũng không thể hắt nước bẩn lên trên người bị hại là tôi được."

Tề Tuấn Triết vừa tỏ vẻ vừa tìm góc độ máy quay, dáng vẻ oan ức kia, thực sự khiến cho fan đau lòng đến không chịu được, cả đám đã bắt đầu cầm bàn phím, điên cuồng gõ trong phòng phát trực tiếp.

[Biết là Triết bảo bối của chúng ta vừa đẹp trai lại có tài hoa, sẽ luôn luôn khiến người khác đố kỵ ghen ghét, Giang Nịnh là một nghệ sĩ tuyến 18 không là gì cả, sao có lá gan nói như vậy chứ.]

[Fan hâm mộ của Tống đồ bỏ đi quả nhiên cũng là đồ bỏ đi.]

[Lại còn là fan của người ăn cắp ý tưởng, đừng nói thực tế cũng là một người ăn cắp ý tưởng thành quả lao động của người khác đấy nhé, không thể nào, không thể nào.]

[Triết bảo bối đẹp trai như vậy, cực kỳ nghi ngờ Giang Nịnh là bám lấy Bùi Cảnh Minh sập phòng, vì nhiệt độ nên lại bám lấy Triết bảo bối của chúng ta.]

[Triết bảo bối ấm ức muốn chết, trong một chương trình giải trí có người ăn cắp ý tưởng ca khúc của mình, lại còn có một nghệ sĩ tuyến 18 muốn dây vào để xào nhiệt độ, điều này bảo anh ấy vui vẻ ở trong chương trình giải trí này thế nào?]

Tề Tuấn Triết như là có thể nhìn thấy lời mắng chửi Giang Nịnh trong phòng phát trực tiếp, ánh mắt khıêυ khí©h nhìn cô.

Ngón tay mảnh khảnh của Giang Nịnh gảy gảy móc chìa khóa kia, chậm rãi mở miệng nói.

"Một tài tử như vậy, có muốn sáng tác một thủ khúc ngay tại hiện trường của chương trình không?"

"Tôi nhớ rõ anh đã từng nói, tại nông thôn yên bình như này, dễ dàng nảy sinh linh cảm sáng tác, một ngày một thủ khúc đều không là vấn đề."

Lời nói này đúng là Tề Tuấn Triết đã nói, lại còn là sau vài lần lấy được bản nhạc Tống Diệu sáng tác, chế tác được một cuốn album của anh ta, khi đó dưới sự thổi phồng của fan cùng với cư dân mạng rằng anh ta là một ca sĩ trẻ tuổi cực kỳ có tài hoa, tại hôm phỏng vấn ra mắt album trong lúc nhất thời ấm đầu nói ra lời nói đó.

Lúc ấy Tề Tuấn Triết đã bị người đại diện dạy dỗ một phen, lại còn xử lý chuyện âm thanh một chút, mới bỏ qua được chuyện này, hiện tại lời này lại bị nhắc đến, sắc mặt Tề Tuấn Triết trở nên hơi xanh đen.

Cho dù có trộm được nhiều ca khúc, dù có nhiều fan hâm mộ theo đuổi thế nào, nhưng tóm lại thực sự có tài hoa hay không, thì không ai rõ ràng hơn so với anh ta, Tề Tuấn Triết nào dám khoe khoang cái gọi là tài năng sáng tác ngay tại hiện trường ở trước màn ảnh được.

"Khụ, nơi này là một nơi có thể dễ dàng kích phát ra linh cảm sáng tác, nhưng mà cả đường đi tới đây đã quá mệt mỏi, chờ nghỉ ngơi một chút rồi nói sau."

Ai mà chẳng biết đây là từ chối, chính là muốn kéo việc này qua đi, nhưng Giang Nịnh giống như không nghe ra, gật đầu bày tỏ.

"Vậy chừng nào thì anh nghỉ ngơi xong thì nói cho tôi biết, tôi còn chưa gặp qua thiên tài soạn nhạc, cực kỳ muốn nhìn thấy một phen."

[Thế giới này rất nhiều chuyện đều có thể đóng giả, nhưng đầu óc, thì lại không được...]

[Một đầu óc heo trong đầu chỉ muốn đi cửa sau gặp may mắn, cũng sẽ không đổi thành đầu óc của thiên tài nhạc sĩ được.]

Fan của Tề Tuấn Triết bảo anh ta thể hiện cho Giang Nịnh được nhìn thấy một phen trong phòng phát trực tiếp, khóe miệng Tề Tuấn Triết càng cứng ngắc, gật đầu cho qua nói.

"Sau rồi nói, sau rồi nói."

Nói xong lo lắng Giang Nịnh vẫn còn muốn nói tiếp, Tề Tuấn Triết vội vàng tìm đạo diễn, hỏi tiếp theo có sắp xếp gì không.

Đạo diễn đang tập trung xem náo nhiệt ở trước máy quay, bị Tề Tuấn Triết gọi tên, khao khát ăn dưa còn chưa hết đành cầm loa nói với mọi người.

"Trong lúc ghi hình tại chương trình, đồ ăn của mọi người cần nhờ vào sự cố gắng của mọi người mới thu hoạch được nha."

Lời này khiến cho các khách mời cảm thấy không tốt, nhất là sau khi nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt đạo diễn.

Lương Uyển Hựu nhanh chóng đi xem tủ lạnh, thấy bên trong trống không, đến cả một cọng hành cũng không có, u oán nhìn về phía đạo diễn.

"Đạo diễn chúng tôi vừa mới đến mà, cái gì cũng không cho chúng ta, vậy cũng quá ngoan độc rồi?"

Đạo diễn nở nụ cười hai tiếng, sau đó đưa cho mọi người bảy tấm thẻ.

"Nơi này bây giờ vẫn duy trì chế độ một thôn công xã trước kia, các công việc viết trên tấm thẻ viết có thể kiếm được điểm lao động, số điểm lao động này có thể đổi thành đồ ăn, mọi người được khẩn trương đi làm việc đi, đừng để buổi tối đói bụng đi ngủ."