Chương 9.2

Nhóm khách mời cho ông ấy một ánh mắt oán khí đói bụng là ai làm hại.Chỉ có điều không nói lời vô nghĩa, tỏ vẻ khổ sở vì bị buộc làm việc ở trước màn ảnh chương trình rồi cầm lấy tấm thẻ nhìn kỹ, suy nghĩ xem nhiệm vụ nào bản thân có thể hoàn thành để kiếm được điểm lao động.

Thôn này duy trì chế độ công xã trước kia, nhất định các mặt sẽ biểu hiện trình độ xa xôi lạc hậu.

Diệu Tinh chọn trạm đầu tiên ghi hình chương trình giải trí tại đây, đương nhiên là vì kéo kinh tế chỗ này lên, để cho nơi này thoát khỏi nghèo khó, thể hiện cho bên trên thấy, xóa bỏ mặt trái Bùi Cảnh Minh ảnh hưởng tới.

Trong thôn này có khả năng công việc gì cũng không thiếu, nào là nhổ lạc, hái trà, đỡ đẻ cho heo, lấy trứng gà trong chuồng gà, hái trái cây, vân vân… Đủ mọi công việc.

Sau khi Lương Uyển Hựu nhìn qua tấm thẻ xong, hỏi Giang Nịnh.

"Muốn chọn công việc nào?"

Thấy Tề Tuấn Triết sợ lộ dưa, Giang Nịnh liền cảm thấy nhàm chán với giống như cá mặn không có lý tưởng, miễn cưỡng dựa vào ghế sofa, ngón tay chỉ chỉ mấy chữ mà nói.

"Chọn cái này."

Lương Uyển Hựu đi tới gần nhìn, mí mắt run lẩy bẩy.

"Đỡ đẻ cho heo? Nịnh Nịnh em làm được không đấy? Bằng không vẫn là đi hái trà với chị đi?"

Trong hồ sơ chương trình giải trí này, cô ấy cùng Ninh Thu là người có tuổi nghề nhiều nhất, tự nhiên biết trọng điểm tập này của chương trình là làm giàu cho thôn, mà sau khi hoàn thành công việc xong, sẽ bán mấy lá trà này ở trong phòng phát trực tiếp, trên màn ảnh tuyệt đối không thiếu người mua.

Lương Uyển Hựu nháy mắt ra hiệu với Giang Nịnh, ý bảo nhiệm vụ này cô chọn lệch khỏi quỹ đạo chủ đề rồi.

Nhưng Giang Nịnh lắc đầu kiên trì nói, "Không cần, em chọn cái này, đỡ đẻ cho heo hẳn là em có thể làm được."

Lúc trước ở nông trường đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, hình ảnh người nào đấy đỡ đẻ cho heo, với lại cũng có một lần người đó không ở đó, cô cũng đã từng đỡ đẻ hộ rồi, tuyệt đối không xa lạ với mấy công việc này.

Thấy không khuyên được, Lương Uyển Hựu nhìn tấm thẻ có chút do dự, đang nghĩ xem có nên từ bỏ công việc hái trà để đi giúp Giang Nịnh hay không.

"Đỡ đẻ cho heo, Giang Nịnh cô có làm được không đấy? Đừng làm chuyện xấu, lại liên lụy chúng tôi bị người ta quở trách." Tề Tuấn Triết vẫn ghi nhớ vừa rồi Giang Nịnh nói lung tung, vừa có cơ hội liền nói mấy lời kỳ quái.

"Yên tâm, dù có thế nào cũng không mệt đến người anh đâu." Giang Nịnh khẽ phiêu phiêu nói.

Đường Lê còn đang lựa chọn xem muốn làm cái gì vừa nghe vậy, nhẹ nhàng mở miệng.

"Chị đi cùng em, chị từng đỡ đẻ cho heo giúp người trong nhà rồi."

Đường Tư Tư ngồi ở bên cạnh Đường Lê vừa nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ ghét bỏ.

Nghĩ thầm không tồi may là không để lộ chuyện cô ta là em gái của Đường Lê, nếu không thì khẳng định sẽ mất mặt theo mất.

Thân là một đại minh tinh, lại vẫn nhắc tới cuộc sống nông thôn trước kia, thật sự là quá mất mặt.

Đường Lê là minh tinh đi từ thôn trang nhỏ lên, điểm ấy cô ấy không hề che dấu, mọi người nghe xong cũng không kinh ngạc, lại còn nhẹ nhàng thở ra.

Trên tấm thẻ này cũng chỉ có năm kiểu công việc, bọn họ có bảy người, quả thật lo lắng sẽ bị kêu đi làm nhiệm vụ này, lúc này nhìn thấy Đường Lê chủ động muốn đi đỡ đẻ heo, sao có thể không thả lỏng một hơi được.

"Được thôi."

Trong nội dung của nguyên tác, người đi đỡ đẻ chính là cô cùng với Đường Lê, chẳng qua cô bị cảnh tượng heo sinh dọa cho bật khóc, bị người xem ghét bỏ, mà Đường Lê lại bởi vì thấy biến nhưng không hề sợ hãi, thành công đỡ đẻ tám con heo, được người xem khen ngợi, tích lũy không ít duyên của người qua đường.