Chương 13: Lão thịt khô giả vờ làm tiểu nãi cẩu

Lời không biết xấu hổ này nói ra, khiến cho đám người Giang Nịnh nhìn về phía hướng tới Tề Tuấn Triết.[Đây là cướp đoạt đồ người khác giờ thành thói quen rồi sao? Đoạt vị trí trung tâm của Tống Diệu, đoạt bản nhạc của anh ấy, cướp đoạt thông cáo của anh ấy, bây giờ còn muốn cướp đồ ăn của người ta, đây là một ngày không cướp đồ liền không xong sao?]

[Da mặt là thật dầy, chỉ có điều không hậu, đã làm không ra chuyện cả bó tuổi còn nói tre hơn sáu tuổi, cả ngày giả vờ làm mấy hành động của tiểu nãi cẩu, tính ra một chút cũng đã sắp 30, khó trách một chút hành vi không có thanh sảng như thiếu niên, lại còn lộ ra cảm giác đầy mỡ, hóa ra là miếng lão thịt khô.]

[Để xem xem Tề Tuấn Triết bắt đầu cướp đồ của người khác từ khi nào nào, a..., hóa ra là trong thời gian tham gia chương trình tuyển chọn buổi tối thường xuyên đến chỗ đạo diễn để trao đổi, cướp một suất trở thành nhóm nhạc của người khác, nếm được chỗ tốt của việc đi cửa sau, đến đây liền không thể cứu vãn.]

Tề Tuấn Triết liếc xéo Giang Nịnh một cái, không thấy hổ thẹn việc bản thân đi cửa sau, ừm, trên mặt ghi chữ "Đi cửa sau".

Giống Tống Diệu này ra vẻ thanh cao, không muốn đi đường tắt, cả đời đều là bị chèn ép.

"Tống Diệu đừng trách là anh em không nhớ đến anh, anh tặng cơm tối cho tôi, tôi nói tốt cho anh với chị Lý mấy câu, không phải anh ở công ty cũng tốt hơn chút sao?"

Chị Lý chính là quản lý bộ phận của công ty giải trí bọn họ, người đầu tiên bà ta xem trọng chính là Tống Diệu, chuyển thẻ phòng cho anh ấy, chỉ là Tống Diệu coi như không thấy, ném vào trong thùng rác.

Trái lại Tề Tuấn Triết lại ghen tỵ với việc này, cảm thấy Tống Diệu chính là giả bộ thanh cao, cầm thẻ phòng từ trong thùng rác ra, coi như bảo bối đi đến gặp chị Lý.

Mà Tề Tuấn Triết có chị Lý làm chỗ dựa vững chắc, vị trí trung tâm ban đầu của Tống Diệu lại đổi cho Tề Tuấn Triết một cách kỳ lạ, anh ấy trở thành người đứng trong góc mỗi khi lên sân khấu, thông cáo đã định sẵn cũng đổi thành Tề Tuấn Triết.

Chị Lý đối với Tống Diệu mà nói, tuyệt đối không là người tốt gì, nghe thấy cái tên này, nghĩ đến việc đối phương chèn ép cùng với dây dưa ra hiệu ngầm, nếu hôm nay không đáp lại Tề Tuấn Triết, Tề Tuấn Triết trở về cáo trạng một cái, tình cảnh của anh ấy sẽ càng kém hơn.

Ánh mắt Tống Diệu đã ảm đạm xuống, bàn tay niết trên chén đĩa, tựa như muốn thỏa hiệp bưng đồ ăn qua.

Thấy vậy, vẻ đắc ý trên mặt Tề Tuấn Triết càng sâu.

Giang Nịnh ăn thịt cua, tiếp tục lật xem hệ thống ăn dưa.

[Tề Tuấn Triết có thể xuôi gió xuôi nước ở công ty lâu như vậy, nói cướp đoạt bản nhạc của Tống Diệu liền cướp đoạt, chính là có chị Lý kia ở đây, nhưng nửa tháng sau chị Lý sẽ bị bắt giam bởi vì ăn hoa hồng, chỗ dựa vững chắc này của anh ta bị sụp đổ rồi.]

Tề Tuấn Triết phía sau lưng nghe được thẳng băng, nhưng nghĩ đến ngoại trừ chị Lý, anh ta vẫn có một kim chủ nữa, nhất thời lại trầm tĩnh lại.

Kim chủ con gái riêng tuy rằng cũng không đáng tin cậy, nhưng là nhà giàu có mà, Tề Tuấn Triết không tin cô ta không giữ lại được chút đường lui.

Đây là chỗ tốt của việc lấy lòng nhiều kim chủ, người này sụp, thì còn có người kia làm bảo đảm.

Trong lúc Tề Tuấn Triết dương dương đắc ý bản thân mình thông minh, tiếng lòng của Giang Nịnh lại vang dậy.

[Còn về kim chủ kia của Tề Tuấn Triết, cô con gái riêng nhà họ Khương, sau khi lộ chuyện ba anh em bọn họ đều không phải con của tổng giám đốc Khương, đã bị người nhà vợ cả của tổng giám đốc Khương trừng trị, một tháng sau công ty giải trí Khương thị sẽ tuyên bố phá sản.]

[Mà Tề Tuấn Triết không có chỗ dựa vững chắc, những người trước kia anh ta bắt nạt, sẽ tuôn ra việc anh ta có kim chủ, còn có dựa vào bán mông chen lách vị trí tuyển thủ kết hợp thành nhóm nhạc, trộm bản nhạc của Tống Diệu, đến đây fan hâm mộ thoát fan, mắng cho không tìm được người.]

Ninh Thu không ham hóng những thứ này dưới tiếng lòng của Giang Nịnh, tay chợt ngừng một hồi.

Nhà họ Khương? Là họ Khương mà cô ấy quen kia sao?

Tề Tuấn Triết còn đang nhìn Tống Diệu hèn mọn không bắt lấy cơ hội, chờ anh ấy đưa thức ăn tới, nghe thấy mấy lời nói này, kinh hoảng đứng lên, cái bàn bị nâng lên một chút, cháo hoa đổ ra bàn, Đường Tư Tư vừa xem náo nhiệt trên váy đều bị dính chút cháo hoa.

Tề Tuấn Triết không quản những thứ này, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hướng Giang Nịnh quát.

"Cô đừng có nói bậy, sao tôi có thể ưm- - "

Giang Ninh nghe tiếng mắng này ngẩng đầu lên, vẻ mặt mơ hồ: "Anh ta phát bệnh hả?”

Người xem phòng phát trực tiếp cũng là không nói gì.

[Đừng nói Tề Tuấn Triết có tật xấu gì nhá? Nãy giờ vẫn là anh ta ép Tống Diệu đưa bữa tối ra, anh ta đột nhiên phát cáu cái gì?]

[Không hiểu nổi, anh ta mắng Giang Nịnh cùng với Đường Tư Tư bên kia cái gì, hai người bọn họ vẫn luôn ăn cơm, đều không nói gì mà? Đâu có trêu chọc anh ta đâu?]

[Không biết vì sao, cảnh tượng lắp bắp này giống như đã từng thấy ở đâu.]

Đối với việc hôm nay Tề Tuấn Triết cố tình gây sự liên tục, Lương Uyển Hựu đều thấy phiền, không quen nhìn, nghiêm mặt nói.

"Bữa tối đều là thành quả cố gắng của bản thân, được cái gì thì ăn cái đó, không ăn được lại nổi cáu với khách mời khác, vậy dứt khoát đừng ăn nữa."

Vừa mới mở miệng liền quy kết hành vi Tề Tuấn Triết nổi cáu là vì không lấy được suất cơm một người ăn của Tống Diệu.

Mắt Tề Tuấn Triết đỏ hồng, vẫn không phục muốn nói gì đó, liền nghe thấy tiếng hô của đạo diễn như trút được gánh nặng.

"Tề Tuấn Triết, người đại diện của cậu tới đón kìa, cậu có thể đi rồi, đến lúc đó về nhà, muốn cái gì ăn cái gì liền ăn cái đấy, đừng vì một bát cháo mà tức cho hỏng cả người."

Lần đầu nếm được cảm giác bị người ta liên tục xây nồi trên đầu, mấu chốt là lời giải thích lại vẫn không cách nào nói ra được, Tề Tuấn Triết tức giận nhìn thoáng qua Giang Nịnh, nhưng lại nghĩ phải nhanh đi về tìm cơ hội, tiếp tục nghĩ cách chiếm thế thượng phong tại Làng giải trí, bèn nhanh chóng đi theo người đại diện rời khỏi.

Một Tề Tuấn Triết rời đi, bầu không khí hiện trường tốt lên không ít, Tống Diệu cũng ngồi xuống an tĩnh ăn cơm, chỉ có Đường Tư Tư lau sạch nước cháo dính trên váy, che đi dấu vết áo sơ mi buộc lại trên lưng xấu hổ ngồi một mình ở chỗ kia.

Cô ta nhìn cháo hoa đổ trên bàn ăn, còn có bánh bao trên cháo hoa, chút khẩu vị cũng không có, cô ta dừng một chút, nghĩ đến đi tới chương trình này, không để lại hình ảnh gì xinh đẹp trên màn ảnh, còn chật vật trong lúc lấy trứng gà như thế, trong lòng vẫn cực kỳ không cam lòng.

Đường Tư Tư nhìn nhìn Đường Lê đang ăn một bàn tiệc hải sản lớn, biết Đường Lê vì che chở đoàn đội, không biết sẽ được bao nhiêu người ca ngợi, trong mắt cô ta hiện lên vẻ ghen tị, lại ngước mắt lên, trên mặt là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

Cô ta không lập tức đi đến bàn chỗ Giang Nịnh, mà là tới bên Lương Uyển Hựu cùng với Ninh Thu trước, hai tay tạo thành chữ thập, dựng ở trước cằm dưới, giọng nói nhu mì điềm đạm.

"Hai chị gái xinh đẹp, cháo hoa với bánh bao của bọn em bị đổ không ăn được, em thật sự rất đói, có thể chia cho em ít đồ ăn không?"

Có lẽ Đường Tư Tư diễn tiểu bạch hoa rất tốt, rất có thể dụ dỗ người khác, nếu là đám người Lương Uyển Hựu không nghe được những tiếng lòng của Giang Nịnh.

Chỉ có điều Đường Tư Tư cũng không thèm để ý bộ mặt thật sự của mình bị bọn họ biết, dù sao chỉ cần người xem trong phòng phát trực tiếp này không biết là được, bộ dáng này là làm cho bọn họ nhìn.

Đến đây cướp đoạt màn ảnh của bọn họ, Lương Uyển Hựu cùng với Ninh Thu bày tỏ phiền chán.

"Không phải chúng tôi phân biệt không cho cô ăn, lúc này chúng tôi mới ăn được lúc, đã ăn bảy tám phần rồi, để một cô gái xinh đẹp như cô ăn cơm thừa đồ ăn thừa của chúng tôi, chúng tôi cũng ngại lắm." Lương Uyển Hựu cố ý nói để Đường Tư Tư thấy ghê tơm.

Chỉ có điều ngẫm lại, đến anh rể Đường Tư Tư còn cướp, thì không chừng có sở thích nhặt cơm thừa của người khác đấy.

Đường Tư Tư lộ ra vẻ mất mát, "Không có việc gì, em còn trẻ đói một trận cũng không sao."

"Cảm ơn đã khích lệ, hai chị cũng rất xinh đẹp..., nhất là chị Ninh Thu, thật sự quá ưu việt, không hề nhìn ra dấu vết của năm tháng, cứ như bạn cùng trang lứa với em vậy." Đường Tư Tư như là cực kỳ thích Ninh Thu, ghé vào bên cạnh Ninh Thu nói.