Chương 20: Nữ chính của bộ ngược văn

Giang Nịnh nhìn Lâm Miên vẻ mặt nhu hòa, tính cách không có một chút sắc bén, trong lòng âm thầm lắc đầu.[Thật không có tính khí, đối với ai cũng thực tình, khó trách sau đó sẽ bị Thẩm Ngọc Châu bắt nạt, bị chúng bạn xa lánh, bạn trai thân thiết cũng không đứng ở bên cô ấy.]

Động tác của Lâm Miên dừng lại, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Giang Nịnh.

Vừa rồi là cô ấy nghe được tiếng của Giang Nịnh sao? Nhưng Giang Nịnh không nói chuyện mà?

Với lại cô ấy là cô nhi, không có người thân, chỉ có một người bạn trai, còn có Thẩm Ngọc Châu có hơi tùy hứng chút, cũng không xấu đến mức độ kia.

Đang nghĩ ngợi, bả vai Lâm Miên đột nhiên bị một bàn tay vỗ vào, bên tai là giọng nam sinh chọc người.

"Đã kiếm người thay em phát số rồi, em xem, đã đói bụng lâu như vậy rồi."

“Vẫn may bạn trai thân thiết của em còn nhớ rõ, gói cho em đồ ăn em thích ăn."

Trần Lâm chọc cho khuôn mặt trắng noãn của cô đỏ bừng, mới hài lòng buông tay ra, đặt mấy hộp cơm hộp đặt lên bàn, thúc giục Lâm Miên ăn cơm.

Lâm Miên đỏ mặt bưng lấy hộp cơm ăn, Thẩm Ngọc Châu đi theo Trần Lâm thấy được nàng bộ dạng này, khẽ hừ một tiếng, yếu ớt đối với Trần Lâm nói.

"Trần Lâm, anh đừng chỉ quan tâm mỗi bạn gái của anh, em đứng đây mệt chết đi được, tranh thủ thời gian tìm ghế cho em đi."

Bộ dạng sai sử quen thuộc như này, khiến ánh mắt Lâm Miên lạnh đi, lại nhìn thấy Trần Lâm nhìn một vòng, cuối cùng đưa ánh mắt đặt ở trên ghế cô ấy đang ngồi, lúc đối mặt với ánh mắt của cô ấy, gãi đầu cười đến mức tỏa nắng.

“Em cũng biết sức khỏe Ngọc Châu không tốt, không chịu nổi mệt mỏi, cái ghế này nhường cho cô ấy có được hay không?"

Mấy nữ sinh ngồi cùng Lâm Miên, nghe thấy lời này đã ngượng ngùng đứng lên, kéo Lâm Miên một cái.

"Bạn học Thẩm quả thật không thể mệt mỏi, chúng ta đứng cũng không có việc gì, bạn học Thẩm cậu qua đây ngồi đi."

[Bây giờ chỉ là nhường ghế, sau này sẽ là nhường bạn trai cùng với ba mẹ.]

[Thật là ngốc, làm gì có chuyện Thẩm Ngọc Châu có bệnh tim còn bị bắt cóc chứ, cô ta cũng không phải do Lâm Miên sinh, còn có thể đổ lên trên đầu cô ấy được sao.]

[Đối với loại người thích đoạt đồ của người khác, thì phải nổi điên một chút, xem ai có thể điên hơn ai.]

Trần Lâm cứng đờ, nhìn trái nhìn phải, giọng nói từ nơi nào tới vậy?

Lại là một tràng âm thanh truyền vào trong tai, Lâm Miên nghĩ đến việc cô ấy nhường học bổng cho Thẩm Ngọc Châu, cũng bởi vì Trần Lâm nói Thẩm Ngọc Châu không thể thức đêm, còn viết cho cô ta rất nhiều luận văn.

Không biết vì sao, lúc này nhìn hai người bọn họ thân thiết đứng chung một chỗ, dáng vẻ trai tài gái sắc, đột nhiên nắm chặt đôi đũa trong tay, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, dứt khoát dùng sức giật cái ghế bị Trần Lâm kéo ra ngoài trở lại, kéo căng khuôn mặt nhỏ nói.

“Tôi không cho! Cơ thể Thẩm Ngọc Châu không tốt cũng không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không phải ba mẹ cậu ta, không cần quan tâm cậu ta có thoải mái hay không, nếu là cậu ta thực sự khó chịu, thì trở về đi, cũng không phải tôi bảo cậu ta tới đây."

Thấy Lâm Miên luôn dịu dịu dàng dàng lại nói ra lời như vậy, Trần Lâm sững sờ, quên đi ý định tìm xem ai là người vừa mới nói những lời kỳ quái kia, nghiêm mặt nhìn về phía Lâm Miên, trên mặt mang theo vẻ thất vọng.

"Lâm Miên, anh cứ tưởng rằng em là cô gái lương thiện lương nhất, em biến thành như này từ bao giờ vậy? Chỉ vì một cái ghế mà nổi nóng."

Thẩm Ngọc Châu không rõ vì sao Lâm Miên đột nhiên nóng giận như vậy, kinh ngạc chớp mắt một cái, rất nhanh đã cảm thấy đây là một cơ hội để cho tình cảm của hai người nhạt đi, ánh mắt ấm ức nhìn Lâm Miên một cái, kéo tay Trần Lâm nói.

“Em không sao, không có ghế cũng không sao, vậy em về ký túc xá, nhưng mà Lâm Miên này, cậu đừng nóng giận, Trần Lâm với tôi cùng nhau lớn lên, anh ấy đã quen chăm sóc tôi nên mới như vậy, nếu cậu để ý, về sau tôi không tìm Trần Lâm nữa là được rồi."

"Từ đâu ra mùi trà xanh vậy, ưm, lại còn là Bích Loa Xuân nữa." Giang Nịnh hích hích mũi, giống như thật sự ngửi thấy mùi này.

Cảm xúc bị đánh gãy, Thẩm Ngọc Châu trừng mắt liếc nhìn Giang Nịnh, ngước cằm lên nói.

"Giang Nịnh cậu tới nơi này làm gì? Đừng nói là tới nơi này xếp hàng thử vai nhá? Nhà họ Lục là chê cậu đến làng giải trí mất mặt, không cho cậu tài nguyên sao?"

Đối với loại người bám vào mẹ ruột gả vào nhà giàu có như Giang Nịnh, Thẩm Ngọc Châu luôn cảm thấy bản thân vô cùng ưu việt, khi biết Giang Nịnh không tạo quan hệ cùng người thừa kế mấy nhà giàu có cùng với mấy cô gái nhà giàu có, mà lại cứ nhất quyết đâm vào làng giải trí, càng thấy bùn nhão không dính lên tường được, nhìn Giang Nịnh thêm một chút đều thấy lãng phí thời gian.

"Đúng vậy, cô Thẩm có tiền như vậy, nếu không cầm một ngàn vạn đầu tư một bộ phim cho tôi làm nữ chính, tôi chắc chắn, cả đoàn làm phim đều nịnh nọt cậu, cho cậu làm giấc mộng công chúa của mình." Ánh mắt Giang Nịnh trong veo, mặt mày cong lên nói.

Nói vô cùng chân thành, chỉ có điều hàm ý bên trong câu nói kia, là đang nói Thẩm Ngọc Châu muốn làm cho tất cả mọi người đều nịnh bợ cô ta.

Thẩm Ngọc Châu kiêu ngạo ngẩng đầu, "Chỉ bằng thân phận cô chủ nhà họ Thẩm của tôi, đi tới chỗ nào cũng sẽ được người ta nịnh nọt, cần gì phải lãng phí tiền đầu tư ở trên người cậu chứ?"

[Thế nhưng thân phận cô Thẩm này của cô là giả nha.]

Trần Lâm, Lâm Miên: Có ý gì?

Thẩm Ngọc Châu không phải người nhà họ Thẩm?

Không đợi hai người nghĩ rõ ràng, Giang Nịnh liền mở miệng nói.

"A tôi hiểu rồi, cô Thẩm không có tiền, chỉ là một ngàn vạn cũng không bỏ ra nổi." Giang Nịnh chỉ hận tức chết người không đền mạng.

Lâm Miên không nhịn được cười lên tiếng, bị Thẩm Ngọc Châu lườm cũng không để ý tới, còn kéo Giang Nịnh ngồi ở trên ghế, sau đó lấy điện thoại ra, chuyển cho Trần Lâm một khoản tiền.

“Cảm ơn anh Trần mang cơm tới cho tôi, nhưng mà về sau không cần nữa, anh vẫn nên ăn cùng người em gái tốt của anh đi, đừng mang đồ ăn thừa qua đây."

Trần Lâm nhíu mày, "Lâm Miên, nói chuyện có cần phải khó nghe như vậy không? Anh đã nói anh với Ngọc Châu là bạn từ nhỏ, em có cần phải ăn dấm như thế không? Hay là có người nào nói với em cái gì?"

Trần Lâm đã nhận ra âm thanh kia là Giang Nịnh phát ra, lại liên tưởng đến những lời chọc tức người của Giang Nịnh lúc nói với Thẩm Ngọc Châu, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

Đồng thời nhận định lời Giang Nịnh nói Thẩm Ngọc Châu không phải người nhà họ Thẩm là cô nói bậy.

Nhìn thấy Trần Lâm nổi nóng đối với Lâm Miên, Thẩm Ngọc Châu cũng không đi đấu võ mồm cùng với Giang Nịnh nữa, cô ta đứng ở bên cạnh Trần Lâm, trong mắt mang theo khıêυ khí©h nhìn về phía Lâm Miên.

Lâm Miên vốn đang không tin những lời kia của Giang Nịnh, nhìn giống như từ khi quen biết Trần Lâm, mỗi một lần Trần Lâm đều đứng ở bên Thẩm Ngọc Châu một cách vô điều kiện, phát hiện có lẽ anh ta thật sự rất dễ dàng bị cướp đi.

Lâm Miên trầm mặc một chút, tính tình cô ấy mềm dịu, còn quý trọng mỗi một phần tốt của người khác, nhưng cũng không phải có thể bao dung một người đàn ông lòng Bồ Tát, cô ấy nhìn về phía Trần Lâm giọng nói kiên định.

"Tôi nói này, bạn trai mình chứ không phải là bồi dưỡng bạn trai mình để cho người khác, bản thân lại trở thành người xen giữa tình cảm hai người các người, nếu như anh còn muốn để cô gái khác gọi mình là anh trai, vậy chúng ta liền chia tay đi, đến lúc đó ai thích làm anh của ai thì cứ thoải mái."

Có lẽ là bị Lâm Miên chọc giận, tính khí đại thiếu gia nổi lên, nhưng Trần Lâm không nỡ mắng người, nhìn Lâm Miên mấy giây, tức giận dứt khoát kéo Thẩm Ngọc Châu đi.

Cô bạn bên cạnh đứng xem nghe Lâm Miên nói lời chia tay với Trần Lâm, không thể tưởng tượng nổi.

"Lâm Miên cậu điên rồi! Đây chính là anh Trần đấy!"

Giọng Lâm Miên lạnh nhạt, "Tôi biết."

Cô ta cảm thấy Lâm Miên không biết tốt xấu, một cô nhi như cô ấy có thể trèo lên Trần Lâm chính là thắp nhang cầu nguyện, lại còn đùa nghịch nổi tính khí, quả thực là đồ ngốc.

Cô ta vốn muốn dựa vào Lâm Miên được nhìn thấy Trần Lâm mới đến đây hỗ trợ, thấy Trần Lâm cùng Lâm Miên náo loạn, còn muốn thừa lúc mắng vào, cũng mặc kệ Lâm Miên, tìm lý do liền đuổi theo người.

Thấy Lâm Miên còn ngây người nhìn hướng cô bạn kia rời đi, đôi mắt kia không biết có phải là thức đêm quá độ hay không, cực kỳ đỏ, Giang Nịnh lấy từ trong bọc xuất ra một bình thuốc nhỏ mắt đưa cho cô ấy.

"Có một số người bộ mặt thật không giống như biểu hiện ra bên ngoài, kết giao bạn bè cùng với tìm bạn trai đều phải cảnh giác cao độ."

[Cô bạn kia thích Trần Lâm mới tới gần cô, giống như Thẩm Ngọc Châu có tư tưởng đào chân tường, mặc dù không biết loại cặn bã như Trần Lâm này có cái gì có thể đào, nhưng thật không cần thiết phải khổ sở vì loại người này.]

Lâm Miên cầm thuốc nhỏ mắt, không biết có phải là bởi vì có thể nghe được tiếng lòng của Giang Nịnh hay không, mà Lâm Miên cảm thấy thân thiết hơn với Giang Nịnh mấy phần.

“Cậu cảm thấy Trần Lâm thế nào?"

"Chẳng ra sao cả, muốn quay lại thì đề nghị nghĩ thêm xem bình thường anh ta đối đãi với cậu và những nữ sinh khác khác nhau ở đâu." Giang Nịnh nhìn ra Lâm Miên còn hi vọng với Trần Lâm, trong lòng nhất thời nhớ tới một vị thủy tổ nào đó đào rau dại não yêu đương.

[Loại bạn trai như Trần Lâm, rõ ràng đã có bạn gái, nhưng vẫn đặt cô em gái bệnh tật yếu ớt ở vị thứ nhất, nghĩ tới đã thấy ghét bỏ vướng víu.]

[Chứ chưa nói khi biết cậu mới là thiên kim thật, Thẩm Ngọc Châu là thiên kim giả, còn sợ cậu trở về nhà họ Thẩm sẽ khiến cho Thẩm Ngọc Châu rơi vào tình cảnh xấu hổ, trong trường hợp quan trọng đều làm chỗ dựa cho Thẩm Ngọc Châu, về sau lúc bị tai nạn giao thông, người đầu tiên che chở cũng là Thẩm Ngọc Châu, dẫn đến cậu bị gãy chân.]

[Khi nhà họ Thẩm cảm thấy cậu gả đi không có giá trị lại cộng thêm Thẩm Ngọc Châu giội thêm nước vào, đuổi cậu ra khỏi nhà họ Thẩm, cũng không nói một câu giúp cậu, cũng không tìm chỗ ở cho cậu, để cậu một mình kéo chiếc chân gãy gian nan trở về thôn Thành Trung.]

[Sau đó khi chân của cậu vất vả mới chữa khỏi xong, vì không muốn để Thẩm Ngọc Châu gả cho gả cho một lão già, còn lừa gạt để cậu trở về nhà họ Thẩm, gả thay Thẩm Ngọc Châu, mặc dù cuối cùng nhà họ Trần mua chuộc nhà của lão già kia, không phải gả đi thật, nhưng thái độ cũng đủ buồn nôn.]

[Loại đàn ông này là chó cũng không xứng, chị gái đẹp không nên ngớ ngẩn, tra nam ngược cậu trăm ngàn lần, cậu còn yêu đến sâu đậm được.]