Chương 26: Khách mời mới

Mọi người nghe xong, liền biết Lục Hoài Chi đã nói với Giang Nịnh chuyện phía chính phủ muốn tuyển cô vào, có điều lý do này quả thực có chút khiến người ta hoảng hốt, thật sự không thể trách Giang Nịnh cảm thấy Lục Hoài Chi đang gạt cô."Hoài Chi đã từng nói với chúng ta, việc con được phía chính phủ tuyển vào như nhân tài đặc thù, Nịnh Nịnh con không cần nghĩ nhiều, chuyện này đúng là thật, hàng năm chính phủ đều sẽ tuyển nhân tài, có điều con tương đối đặc thù mà thôi." Cố Vân Dung trấn an.

"Vận khí tốt cũng coi như nhân tài đặc thù sao?" Giang Nịnh ngủ không ngon, ăn bữa sáng, nét mặt có vẻ hơi tỉnh tỉnh.

"Đó là đương nhiên! Vận khí tốt cũng là thiên phú của con gái mẹ." Cố Vân Dung ra vẻ kiêu ngạo con gái chính là lợi hại nói.

"Vậy cũng không phải, Trung quốc có nhiều người có vận khí tốt như vậy, chỉ có Nịnh Nịnh nhà chúng ta có thể dựa vào vận khí tiến vào đơn vị phía chính phủ, cũng không phải lợi hại kiểu bình thường đâu." Lục Yến Thanh khen theo.

Bị hai người khen ngợi, Giang Nịnh dần dần kiêu ngạo, không còn nghi ngờ chuyện này có tính chân thực hay không nữa, nhưng vẫn nói với Lục Hoài Chi, chờ ghi hình chương trình giải trí xong rồi đi qua đơn vị rồi mới quyết định.

Ừm, phải xác định đơn vị thật sự để cô làm một con cá mặn, hay là ẩn giấu một công việc khác nữa.

Lục Hoài Chi không nói gì đối với cái này, chỉ nói.

“Em ghi hình chương trình xong thì gọi điện thoại cho anh, anh bảo người ta tới đón em."

Chỗ kia cũng không phải nơi ai cũng có thể đi, Giang Nịnh đi một mình, sợ là đến ngay cả vị trí cũng không tìm ra, cho dù tìm được rồi, có khi cũng sẽ trở thành nhân vật khả nghi bị bắt lại.

Giang Nịnh gật đầu qua loa, vừa ăn bữa sáng xong, người đại diện gọi điện thoại tới, nói đang chờ cô ở bên ngoài biệt thự, Giang Nịnh vội vàng chào tạm biệt người nhà, xách hành lý rời đi.

“Anh đưa em ra ngoài." Lục Thời Tự cầm hành lý ra ngoài cùng cho cô.

Hai người một trước một sau khi đi ra khỏi biệt thự, Lục Hoài Chi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cố Vân Dung cùng những người khác vẫn đi theo bóng người linh động nhỏ bé kia, buông dao nĩa xuống mở miệng nói.

“Với tình hình trước mắt, không ai có thể làm hại đến Giang Nịnh, với lại phía chính phủ đã sắp xếp người bảo vệ ở người bên cạnh cô ấy, mọi người không cần lo lắng cho sự an toàn của cô ấy quá."

Lục Hoài Chi nhìn qua video Bùi Cảnh Minh và người dân trong thôn tên là Khâu Trường Quý muốn ra tay đối với Giang Nịnh, lại thành tự rước quả ác.

Suy đoán hệ thống ràng buộc với Giang Nịnh kia, ngoại trừ khiến người khác không có cách nào để lộ hệ thống và tiếng lòng tồn tại ra, còn có thể tự động mở ra một chương trình bảo vệ nào đó khi người khác muốn làm hại Giang Nịnh.

Mà chương trình này, đối phương càng làm hại càng cao, thì hậu quả nhận được cũng càng lợi hại.

Cũng như Bùi Cảnh Minh muốn đánh Giang Nịnh, nhưng bàn tay lại quay lại một cách kỳ quặc, đập lên trên mặt mình, còn có sự việc Khâu Trường Quý muốn bắt Giang Nịnh lại để làm chuyện ác, lại giống như bị người bóp cổ, miệng mũi cũng bị bịt lại, suýt chút ngạt thở mà chết.

Chỉ là hai người này đều là đối thủ đơn độc với Giang Nịnh, Lục Hoài Chi và phía chính phủ chưa xác định được nếu nhiều người ra tay với Giang Nịnh, thì không biết hệ thống còn có chương trình bảo vệ kiểu này nữa không.

Phía chính phủ không đợi Giang Nịnh tiến vào đơn vị, thì sau khi xác định trên người Giang Nịnh mang hệ thống, đã vội vàng sắp xếp người bảo vệ bên cạnh Giang Nịnh.

Nghe được phía chính phủ phái người đi bảo vệ bên cạnh Giang Nịnh, mọi người yên tâm hơn rất nhiều, có hệ thống và người của phía chính phủ ở đó, tin tưởng ít nhất an toàn của Giang Nịnh đã có bảo đảm.

Bên này, Giang Nịnh ngồi xe bảo mẫu, đi vào nơi ghi hình kỳ thứ hai của “Cùng nhau du lịch đi”, đây là cổ trấn cổ kính, còn có du khách tới du ngoạn, sau khi Giang Nịnh tạm biệt người đại diện và trợ lý xong, mua một xiên kẹo hồ lô, rồi đi đến nhà gỗ mà đoàn làm phim đã sắp xếp.

Vừa mới đi tới cửa nhà gỗ, có nhân viên công tác tinh mắt nhìn thấy Giang Nịnh, vội đến cầm hành lý giúp Giang Nịnh.

"Cô Giang cô tới rồi, hành lý cứ để tôi kéo vào giúp cô."

Nhân viên công tác trước mặt đột nhiên nhiệt tình hơn so với hai lần ghi hình trước, trong chớp mắt hành lý đã rời khỏi tay Giang Nịnh, khiến cô không nghĩ ra, càng không hiểu rõ sau khi phần chính của chương trình được cắt nối biên tập phát sóng xong, Bùi Cảnh Minh chiếm không ít tầm mắt của đám người ăn dưa.

Có thể vì “Cùng nhau du lịch đi” cứu được nhiều cô gái bị báo mất tích, còn bắt giữ được những kẻ phạm tội kia đã khiến không ít cư dân mạng kinh ngạc với vận khí của tổ chương trình, vừa chọn một cái đã chọn được một thôn nghèo khó cất giấu tội ác để giúp đỡ, còn suýt chút khiến nữ khách mời xảy ra chuyện.

Mà chuyện Giang Nịnh chỉ dựa vào một cục gạch, đã đánh bại được Khâu Trường Quý cũng được cư dân mạng hô to quá đỉnh, nếu Giang Nịnh lên mạng, có thể thấy cư dân mạng cho cô một biệt danh thân thiết —— nữ thần gạch.

Giang Nịnh đi vào trong phòng, nhân viên công tác đặt hành lý của cô vào cùng chỗ với các khách mời khác xong, thì lui ra.

Trong phòng, trước khi Giang Nịnh chưa đến, như là đã xảy ra chuyện gì đó, nét mặt mọi người đều không tốt mấy.

“Nữ thần gạch của chúng ta đã đến rồi, đến uống nước nghỉ ngơi một chút đi." Lương Uyển Hựu nhìn thấy Giang Nịnh, lúc này sắc mặt mới dịu đi, còn trêu chọc cô, gọi cô qua.

Bị gọi theo cách này, Giang Nịnh đầu óc mơ hồ qua ngồi, bị dúi một chén nước ấm vào trong tay, uống một ngụm nhìn thấy phía đối diện có hai vị khách mời mới tới, Khương Thanh ở bên cạnh cô, lại thấy kinh ngạc hơn.

Ánh mắt Khương Thanh nhìn cô cũng tròn hơn chút, nhếch miệng lên nói.

"Đừng kinh ngạc như vậy, tôi cũng cần cho mình nghỉ mấy ngày, vừa vặn đoàn làm phim còn chưa bắt đầu, đến chương trình tuyên truyền cho đoàn làm phim một chút, tiện thể du lịch một chuyến."

Giang Nịnh hiểu ra gật đầu, "Ở đây quả thực vô cùng thích hợp để du lịch."

Phong cảnh nơi này không tệ, cũng không phải khu có quá nhiều phong cảnh, du khách đến du lịch trải nghiệm quả thực tốt hơn nhiều.

Thấy bọn họ còn định nói chuyện tiếp, Dư Trường Lâm ngồi ở bên kia không vừa lòng nhíu mày.

"Không phải đang bàn bạc chọn phòng sao? Tại sao lại nói chuyện khác rồi?"

“Mau bàn bạc xong đi, bà xã của tôi một mạch đi tới nơi này, đã rất mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi."

Lời này nghe có vẻ như là một người rất thương vợ của mình, màn đạn trong phòng phát trực tiếp cũng đang vô cùng hâm mộ Dư Trường Lâm với vợ đã kết hôn hơn hai mươi năm, mà tình cảm vẫn còn tốt như thế.

Giang Nịnh nhìn về phía người phụ nữ lúng túng kéo tay Dư Trường Lâm, trên mặt đúng là có chút mệt mỏi, nhưng giữa lông mày đều là vẻ dịu hiền đọng lại theo năm tháng, không giống người sẽ tranh cãi muốn đi nghỉ ngơi trong lúc ghi hình chương trình.

"Còn bàn bạc gì nữa, ông như này là đang bàn bạc với cả nhóm sao? Tổng cộng chỉ có bảy căn phòng, mọi người mỗi người một phòng, ông với vợ của ông một phòng là vừa vặn."

"Nhưng ông nói muốn để vợ ông nghỉ ngơi thật tốt, để bà ấy ở một phòng, vẫn còn muốn chọn thêm căn phòng có ánh sáng tốt nhất, lớn nhất kia, sao chỗ tốt nào cũng muốn chiếm, ông là thần tài hả, dựa vào cái gì tất cả mọi người phải nhường ông chứ?" Lương Uyển Hựu hừ lạnh một tiếng nói.

Nghe lời nói đến ngay cả dừng lại cũng không dừng, cũng biết là trước đó vì có máy quay, đã phải nhịn Dư Trường Lâm bao lâu.

Hiện tại nếu người ta đã không biết xấu hổ, Lương Uyển Hựu tất nhiên sẽ không nhịn xuống nữa.

Trong số các khách mời ở đây, Dư Trường Lâm có tuổi nghề lâu năm nhất, lúc này bị Lương Uyển Hựu chỉ trích trước mặt mọi người như vậy, mặt cũng trầm xuống.

“Sức khỏe tôi không tốt, chọn phòng ngủ ngon một chút cũng là vì không muốn gây thêm phiền phức cho tổ chương trình, hơn nữa bà xã tôi dễ gì không mang đứa nhỏ theo, tôi muốn để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, cái này có làm sao?"

"Tôi thấy cô và cô gái nhỏ bên cạnh cô quan hệ rất tốt, cũng nói chuyện với nhau nhiều, không bằng hai người các cô một phòng, cái này không phải vừa vặn sao?"

Hay lắm, giờ còn tự sắp đặt luôn, nhìn dáng vẻ này của Dư Trường Lâm, Giang Nịnh nổi tính phản nghịch không muốn theo sự sắp đặt của ông ta, ngồi thẳng người mở hệ thống ăn dưa ra.

[A, chẳng trách cho dù không biết xấu hổ cũng phải kiên quyết ở một mình một phòng, hóa ra là đưa tiểu tam đến đoàn làm phim, trong đống quần áo trong hành lý của ông ta còn có một ít quần áo hóa trang của tiểu tam nữa, cho nên không muốn để vợ mình nhìn thấy đống đồ kia.]