Chương 39: Bị bắt

Giang Nịnh trả lời lại tin của hai người, lại thấy Khương Thanh cùng với Lục Thời Tự đã gửi tin nhắn qua.[Khương Thanh: “Quy tắc chạy thoát kỳ quái” dự tính ngày mai tuyên truyền, chị thấy bức ảnh này của em vừa đáng yêu lại thú vị, có thể dùng để tuyên truyền không?]

Lúc bộ “Kỳ quái” chọn nam nữ chính, lúc còn ghi hình chương trình Khương Thanh có hỏi qua cô, Giang Nịnh biết chuyện bộ phim chọn nam nữ chính.

Nhưng dùng bức ảnh Giang Nịnh bản Avatar này để tuyên truyền, nhìn thế nào cũng có cảm giác khủng bố, làm theo hướng sa điêu* sẽ bỏ chạy mất.

(*Sa điêu là đồng âm của từ mắng chửi "đồ ngốc nghếch, ngu ngốc". Nay dùng để chỉ những người, chuyện thú vị, vui tính. Từ này trung lập hơn, mối quan hệ của hai bên sẽ quyết định từ này mang nghĩa tích cực hay tiêu cực.)

[Khương Thanh: Cái này chắc em không hiểu, hiện tại ở trên mạng, càng là kiểu sa điêu lại càng thích, nếu quá đứng đắn, xem một cái liền bỏ qua, nào có hứng thú chú ý thảo luận nữa.]

Giang Nịnh lại nhìn nhìn gương, bốn mắt nhìn nhau với người da xanh ở bên trong gương.

Sau đó nhếch môi cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh đều như hạt bắp.

Đúng vậy, bộ dáng này của cô, quả thật rất khiến người ta có khao khát thảo luận.

Sau khi nhận lời xong, tinh thần nhiệt tình xả thân vì đoàn làm phim của Giang Nịnh làm Khương Thanh cảm động, còn phát cho cô một cái lì xì to, nói đầy chắc chắn.

[Khương Thanh: Yên tâm, có bức ảnh này của em, ngày mai chúng ta tuyên truyền tuyệt đối là nổi nhất!]

Rời khỏi khung trò chuyện với Khương Thanh, Giang Nịnh lại nhìn tới tin nhắn của Lục Thời Tự.

[Lục Thời Tự: Không phải em ở chỗ Hoài Chi sao? Nó để ý em thế nào vậy, còn làm mấy thứ trên người em như thế.]

Không đợi Giang Nịnh trả lời lại, Lục Thời Tự giống như nghĩ đến công việc của em trai mình, lại nhắn thêm một tin nhắn nữa.

[Em nói đi, chuyện làn da của em thành màu xanh như kia có phải có liên quan đến Hoài Chi hay không?]

Cái này vừa thấy là biết chỗ của Lục Hoài Chi có không ít đồ nghiên cứu hiếm lạ cổ quái, Giang Nịnh biết không giấu được, cũng thành thành thật thật nói chuyện ăn nhầm quả biến sắc ra.

Lục Thời Tự gửi tới một đoạn tin nhắn phê bình Lục Hoài Chi không đáng tin cậy rất dài, khiến cho Giang Nịnh nhìn đến đau mắt, trấn an anh ấy một hồi lâu mới bảo anh ấy đi nghỉ đi.

Giang Nịnh ngáp một cái, trải qua chuyện của Lục Thời Tự, vì không để cho người nhà lo lắng, cô quyết đoán xóa bức ảnh trong vòng bạn bè đi, sau đó tắt đèn ngủ.

Khi Giang Nịnh đang nằm ngủ an ổn ở trong chăn, một đám người trong hội sở nào đó ở thành phố Hải, đều thân thiết hỏi thăm cô một lần.

“Ông chủ Viên, chúng ta vất vả kinh doanh mười tám tiệm dưỡng sinh đường lại cứ như vậy mà không còn sao, cứ thế chờ cảnh sát tìm tới cửa, không làm cái gì sao?”

Một ông chủ tố chất tâm lý rõ ràng không mạnh mẽ, nhìn thấy tin tức dưỡng sinh đường liên tiếp bị niêm phong, còn có cảnh sát ra ra vào vào, hiển nhiên cực kỳ lo lắng tìm tới trên đầu bọn họ, đến lúc đó cái gì mà tiền tài người đẹp đều không được hưởng thụ, khóc lóc đi vào nhà tù song sắt, dẫm máy may làm tất.

“Sợ cái gì, chỗ chúng ta trồng thứ đồ kia, cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể tìm được, huống chi không phải còn có nhiều đệm lưng như vậy sao? Ông đây không tin, bên trên còn có thể bỏ qua cho mấy trăm người nông dân cái gì cũng không hiểu kia.”

Ông chủ Viên dựa vào sô pha, hút điếu thuốc được một cô gái xinh đẹp đưa qua, hít mây nhả khói, dáng vẻ đã định liệu trước.

Mấy ông chủ khác thấp thỏm bất an nhìn dáng vẻ của ông ta, tâm trạng cũng thả lỏng được chút, còn nghiến răng nghiến lợi nhắc tới Giang Nịnh.

“Mẹ nó, nếu không phải chương trình chó má kia đến cổ trấn ghi hình, còn đến dưỡng sinh đường, thì làm gì gặp phải những việc này.”

“Không phải nói trong chương trình có một nghệ sĩ nhỏ tên Giang Nịnh có bản lĩnh không thể nói sao? Cả làng giải trí đều truyền tai nhau, Bùi Cảnh Minh tìm việc vui cho chúng ta cũng bị chính nghệ sĩ này đưa vào đấy, lần này dưỡng sinh đường xảy ra chuyện, đừng nói cũng có phần của cô ta đấy?”

Ông chủ Viên phun ra một tràng khói, vô cùng mất hứng đối với việc Bùi Cảnh Minh vào tù, cứ như thế bọn họ không được hưởng lạc, còn làm ông ta phải trả giá không ít để tìm đệm lưng, ông ta híp mắt, tàn nhẫn nói.

“Mặc kệ có liên quan đến nhỏ nghệ sĩ kia hay không, tóm lại để chương trình kia dừng ngay cho tôi, còn nữa, đem nhỏ nghệ sĩ kia tới nơi này cho tôi, sản nghiệp lớn như vậy của ông đây đã không còn, chí ít cũng phải có người để cho ông đây hả giận?”

“Ông chủ Viên, tôi nghe nói Giang Nịnh kia thực sự tà môn, không phải lúc trước trong lúc phát sóng trực tiếp Bùi Cảnh Minh còn tự đánh mình sao, chúng ta làm buôn bán thà rằng tin là có, không thể không tin, hơn nữa Giang Nịnh còn là người của nhà họ Lục, nếu không vẫn là nhìn chằm chằm Giang Nịnh trước, đừng vội động tới cô ta?” Có người cẩn thận đề nghị.

Bị người nhát gan này làm mất hứng, ông chủ Viên lạnh lùng liếc mắt một cái, lập tức liền có người bịt miệng ông chủ kia lại.

“Ông đây lăn lộn ở thành phố Hải lâu như vậy, còn chưa từng sợ ai, một nghệ sĩ nhỏ nhoi mà thôi, có bản lĩnh đã sớm đưa ông đây vào giẫm máy may đi đã, hơn nữa cô ta chỉ là một con kế của nhà họ Lục, cho dù tôi động tới cô ta, người nhà họ Lục cũng sẽ không vì một kế nữ mà đối nghịch với tôi.”

Ông chủ Viên vừa tự tin nói lời này xong, còn không đợi người trong phòng khen ngợi, cửa đã bị đẩy ra đầy bất ngờ.

“Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!”

Mọi người khϊếp sợ, đồng thời nhìn về phía ông chủ Viên.

Sao cái miệng của ông ta chuẩn như vậy, một lần ăn mấy cái miệng quạ đen vậy?

Hôm sau, Giang Nịnh còn không biết bản thân đã góp lực cho cảnh sát, ngủ đến khi tự tỉnh lại, được Hứa Quan Nghị dẫn đến nhà ăn ăn cơm, rồi đến viện nghiên cứu.

Phát hiện viện nghiên cứu quả thật giống như lời trợ lý nói, rất bận, đặc biệt là Lục Hoài Chi, còn vội đến mức nghỉ ngơi cùng với ăn cơm đều ở trong viện nghiên cứu, tơ máu trong mắt rất rõ ràng, tinh thần lại là phấn khích đến mức dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

“Hiện tại anh hai đang nghiên cứu thứ gì?” Giang Nịnh không nhịn được hỏi trợ lý.

“Lực gia tăng sức mạnh của sóng thần, ngày hôm qua giáo sư Lục nhìn thấy tin tức xứ sở hoa anh đào phóng nước thải hạt nhân, lại nhìn thấy tin có sóng thần muốn đổ bộ vào xứ sở hoa anh đào, liền muốn giúp bọn họ một phen.”

“Không phải xứ sở hoa anh đào nói nước thải hạt nhân sau khi tinh lọc có thể uống, rất sạch sẽ mà, sao giáo sư Lục lại không có lòng tốt muốn đẩy nước thải hạt nhân về cho bọn họ vậy.” Trợ lý nói có hơi kì quái.

Giang Nịnh nghe xong, không khỏi tặng cho Lục Hoài Chi một dấu like thật to.

[Không hổ là anh khác ba khác mẹ của mình, thông minh giống y mình!]

Trong mắt trợ lý cùng với Hứa Quan Nghị tràn đầy ý cười.

Ở đây hai ngày, đại đa số thời gian Giang Nịnh cũng ở viện nghiên cứu, ngoại trừ chờ làn da Avatar phai màu, thì là mượn hệ thống ăn dưa, giải quyết vấn đề khó khăn trong nghiên cứu, sau đó “Mơ hồ” nhắc nhở.

Chờ sau khi bên Lục Hoài Chi nghiên cứu thuận lợi xong, nhận được điện thoại của Cố Vân Dung, Giang Nịnh nhìn làn da của mình đã trở về màu trắng nõn, cũng hơi muốn trở về.

Trước mắt phía chính phủ đã liên hệ với Hắc Mộc Thần, nhờ anh ấy trợ giúp, đẩy mạnh hành động ám sát hoàn mỹ, bên Lục Hoài Chi cũng nghiên cứu rất thuận lợi, đại công thần Giang Nịnh muốn về nhà, khu vực số 1 đương nhiên không hề không đồng ý.

Hà Nguyên Hoa đi ở phía trước, mặt đầy từ ái nói với Giang Nịnh.

“Bộ phận Phúc vận là cơ quan cơ mật của quốc gia, để bảo đảm an toàn của cô, trước mắt phía chính phủ không công khai thân phận của cô ra bên ngoài, mong đồng chí Tiểu Giang thứ lỗi.”

Giang Nịnh tỏ vẻ thấu hiểu, trong nước từ trên xuống dưới đều tôn trọng khoa học, kiểu thân phận không khoa học này, quả thật không dễ công khai.

“Chỉ có điều chúng ta thương thảo một chút, công việc ở làng giải trí của đồng chí Tiểu Giang, dùng thân phận giám sát nghệ sĩ trong làng giải trí, có lẽ càng thích hợp, đồng chí Tiểu Giang cô xem có được không?” Hà Nguyên Hoa lại nói.

Tới rồi, cô đã nói cô sẽ không chỉ làm một lính vật cái ăn no chờ chết, không phải bây giờ đã có công việc đứng đắn rồi sao?

Giang Nịnh thẳng người lại, cũng không có mâu thuẫn gì đối với “Nghề phụ” này, trước kia là cô muốn ăn đưa ở làng giải trí, thuận tiện làm một giám sát viên, thật tốt nha.

Nghĩ đến gần đây trong số ăn đưa cô đã ăn có không ít nghệ sĩ thất đức, Giang Nịnh liền cảm thấy công việc này quả thực làm cô được ăn tin đưa mới.

“Hà lão yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra hết những nghệ sĩ thất đức, kiếm cho quốc gia thêm mấy cái tàu sân bay!”

Hà Nguyên Hoa nghe được cười, vỗ vỗ đầu của cô, trước khi Giang Nịnh đi, còn chuẩn bị không ít quà cho cô mang về nhà.

Giang Nịnh không từ chối được, mang theo một xe quà tặng, lại mang theo Hứa Quan Nghị trở về nhà họ Lục.

Mấy tiếng sau, tại nhà họ Lục.

Nhìn thấy những thứ mang từ trên xe xuống đều không phải bình thường, có không ít đồ bổ có tiền cũng không mua không được loại này, lại thêm sự xuất hiện của Hứa Quan Nghị, người nhà họ Lục đã biết Giang Nịnh đã nhập chức đơn vị của chính phủ.