Chương 40: Yêu mù quáng nam phượng hoàng

Nhìn thấy phía chính phủ còn sắp xếp riêng người bảo vệ bên cạnh Giang Nịnh, cả nhà đã biết rõ mức độ coi trọng của chính phủ đối với cô, cũng rất nhiệt tình chiêu đãi Hứa Quan Nghị.Hiện tại Hứa Quan Nghị dùng thân phận trợ lý ở cạnh Giang Nịnh, như vậy khi đi cùng Giang Nịnh đến mấy chương trình giải trí, cũng không khiến người ta chú ý.

Hai ngày nay Giang Nịnh đến chỗ Lục Hoài Chi, không tiện hỏi nhiều, mọi người quan tâm xong, thì nhắc tới dưỡng sinh đường mà chương trình bọn họ tới quay.

“Dưỡng sinh đường kia bị niêm phong, trong lời thông báo của cảnh sát, thì là kiểm tra ra ở bên trong đồ ăn có chứa chất cấm, ngày đó các con đến dưỡng sinh đường có ăn mấy thứ kia hay không?” Cố Vân Dung lôi kéo Giang Nịnh lo lắng hỏi.

Cho dù nhìn sắc mặt cô không tệ, nếu là ăn vào, cũng sẽ được cảnh sát sắp xếp cho đi làm kiểm tra, nhưng Cố Vân Dung vẫn là không yên tâm, cho nên hỏi thêm một câu.

“Không ăn, ngày đó trong số khách mời bọn con, chỉ có chị Khương Thanh đói bụng ăn chút bánh kem với nước trái cây, cùng ngày đó đã đến bệnh viện kiểm tra, hàm lượng chất cấm chị ấy ăn vào tương đối thấp, năm ngày sau đã có thể thải ra hết.” Giang Nịnh lắc đầu nói.

Câu này làm Cố Vân Dung hơi thả lỏng.

Lục Thời Tự biết Khương Thanh, cũng biết cô gái này là người tốt tính không có hại, nghe vậy chợt có suy đoán.

“Là kết quả kiểm tra của Khương Thanh làm cảnh sát chú ý tới dưỡng sinh đường, buộc dưỡng sinh đường đóng cửa?”

“Cảnh sát đã sớm nghi ngờ dưỡng sinh đường sử dụng đồ ăn vi phạm lệnh cấm, chỉ là trước đó không có chứng cứ, lần này chứng cứ có sẵn, khẳng định phải niêm phong dưỡng sinh đường.” Giang Nịnh nói lại lời cảnh sát nói trước đó.

Lục Yến Thanh thân là một trong số nhà giàu ở thành phố Hải, tin tức nhận được càng nhiều, biết ông chủ phía sau dưỡng sinh đường kia là ai.

Lúc ấy khi ông ấy nhìn thấy trong phòng phát trực tiếp, Giang Nịnh cùng mấy vị khách quý cuống quýt chạy từ trong dưỡng sinh đường ra tới, ngày hôm sau dưỡng sinh đường liền có chuyện, đã lo lắng liệu Giang Nịnh có bị liên lụy hay không.

May mà sau khi Giang Nịnh ghi hình chương trình xong đã được đưa đến chỗ Lục Hoài Chi, lúc này mới khiến Lục Yến Thanh thả lỏng.

Nhưng Lục Yến Thanh nghĩ thông báo của bên cảnh sát hôm nay, ông chủ đứng đằng sau dưỡng sinh đường còn trồng thứ đồ kia, hơn nữa những ông chủ cùng kinh doanh dưỡng sinh đường đều bị bắt ở một hội sở tư nhân, Lục Yến Thanh không khỏi liếc mắt nhìn Giang Nịnh đang ngồi ngoan ngoãn ở kia một cái.

Cảnh sát hành động nhanh như vậy, chỉ sợ là một phần nguyên nhân là nằm ở Giang Nịnh.

Dù gì cũng là một ông chủ lớn phạm tội trái pháp luật, nếu xác định Giang Nịnh có giúp đỡ ở trong đó, nào có chuyện sẽ bỏ qua cô.

Cả nhà đang nói chuyện, Lục Yến Thanh chợt nhận được một cuộc điện thoại, là bên nhà cũ gọi qua, nói chuyện mấy câu xong, tắt điện thoại xong, lông mày của ông ấy cũng nhăn lại

“Làm sao vậy? Bên nhà cũ xảy ra chuyện gì sao?” Nhìn ông ấy cau mày, Cố Vân Dung không khỏi lo lắng.

“Không phải, là Tuyết Vi, con bé sinh một cô con gái ở bệnh viện, khi tỉnh lại đi qua nhìn con gái, thì con bé nói mình sinh một đôi trai gái, đã làm loạn hai ngày nay, bên bệnh viện thấy nhà chồng của Tuyết Vi đều là người không chịu nói chuyện, còn muốn nhân cơ hội này đòi tiền bọn họ, vội tìm đến bên nhà họ Lục, bảo chúng ta đón Tuyết Vi về, trấn an cảm xúc người đang làm mẹ một chút.”

Lục Tuyết Vi là cô con gái duy nhất của con trai trưởng nhà họ Lục để lại, lại là người não yêu đương, vì một người đàn ông, mà vứt bỏ người nhà.

Khả năng bởi vì ba qua đời, mẹ lại tái hôn sớm, hơn nữa người nhà họ Lục lại không phải kiểu người bộc lộ tình cảm ra ngoài, cho nên Lục Tuyết Vi rất khao khát và hâm mộ tình cảm với người khác.

Vừa tốt nghiệp đã bị một nam phượng hoàng có ý đồ leo lên nhà họ Lục, dùng hết mọi cách thể hiện tình cảm lãng mạn theo đuổi cô ấy nửa năm, lừa đến lãnh chứng, người nhà họ Lục nhìn ra nam phượng hoàng không đáng tin, đương nhiên không muốn cô gả cho kiểu đàn ông này.

Nhưng ai cũng không ngờ tới, một cô gái được dạy bảo tỉ mỉ như Lục Tuyết Vi, cũng dám lén đi đăng ký kết hôn với nam phượng hoàng, còn chạy khỏi nhà, cứ như vậy ở lại trong nhà trai.

Sau khi người nhà họ Lục biết được chuyện này, biết cả nhà nam phượng hoàng kia có chủ ý gì, không khỏi tức giận, cũng dứt khoát chặt đứt liên hệ với Lục Tuyết Vi, để cô ấy nếm thử những ngày tháng không có nhà họ Lục bảo vệ.

Không ngờ tới qua hai năm, Lục Tuyết Vi không những không trở về nhận sai, cái ông bà cụ nhà họ Lục chờ được chính là một tin tức vừa giận lại vừa mất mặt như vậy.

Vừa nghe như vậy, Cố Vân Dung biết vì sao Lục Yến Thanh nhíu mày, dù sao cũng là cháu gái ruột, thấy Lục Tuyết Vi hai năm không về nhà một chuyến, vừa liên lạc lại thì đã sinh con, sao có thể không lo lắng được.

“Tình hình của Tuyết Vi như thế nào còn chưa biết rõ, đến bệnh viện xem tình hình trước rồi nói sau.”

Cố Vân Dung chỉ gặp qua Lục Tuyết Vi vài lần, cũng không quen thuộc mấy, nhưng là một người mẹ, sao có thể không biết bản thân sinh mấy đứa con, chuyện này nghe có hơi kỳ quái.

Lục Yến Thanh gật đầu, đang muốn đi đến bệnh viện cùng Cố Vân Dung, tầm mắt quét đến phía Giang Nịnh một cái.

“Nịnh Nịnh còn chưa gặp qua chị Tuyết Vi của con nhỉ, có muốn đi cùng chúng ta đến bệnh viện hay không?”

Giang Nịnh nghĩ nghĩ nói, “Có ạ.”

Lục Uyên thấy ba mình gọi Giang Nịnh đi, cũng cảm thấy chuyến này ắt có dưa ăn vội đứng lên nói.

“Con cũng đi, đã lâu rồi con không gặp chị Tuyết Vi, cũng rất nhớ chị ấy.”

Lục Thời Tự nhìn nhìn Giang Nịnh, thật ra cũng muốn đi, nhưng không thể không tới công ty, nên chỉ có thể mắt trông mong nhìn bọn họ đi.

Đến bệnh viện, Lục Yến Thanh nhìn Lục Tuyết Vi trước kia được người trong nhà cưng chiều, bây giờ lại hoảng hốt ôm một đứa nhỏ, nằm ở trên giường bệnh của phòng bệnh bình thường, tinh thần không hề tốt.

Bên cạnh còn có một bà già có cái miệng trông rất khắc nghiệt đang há to ăn cơm, mắng cô ấy sinh ra một món bồi tiền hóa, đầu óc còn không tỉnh táo.

Lại còn vỗ đùi nói muốn đi tìm bệnh viện tính sổ, nói đến mức nước miếng bay tứ tung, hơn nữa người bệnh cùng người nhà ở cùng trong phòng vừa xem vừa nói chuyện, cả căn phòng cãi cọ ồn ào, Lục Yến Thanh nghe mà đau đầu, không đi vào, quay đầu đi đổi cho Lục Tuyết Vi sang phòng vip cho khách, mới cảm thấy lỗ tai yên tĩnh được chút.

“Chú hai.”

Lục Tuyết Vi ôm con gái, nhìn gương mặt quen thuộc phía trước mặt, suýt chút nữa khóc lên.

Mẹ Đường chạy đi hỏi phòng bệnh vip một ngày bao nhiêu tiền, suýt chút bị dọa chết, còn tưởng rằng người đổi phòng bệnh là người tình của con dâu, đang muốn vén tay áo lên mắng chửi.

Vừa tới gần phòng bệnh nghe thấy câu "chú ba” kia, mẹ Đường cẩn thận đánh giá phong cách ăn mặc của Lục Yến Thanh một chút, lại nhớ đến trước kia con dâu là con gái nhà giàu có, ánh mắt lập tức lóe lên, gạt Giang Nịnh cùng với Lục Uyên ra, vội đi tới trước mặt Lục Yến Thanh, nở nụ cười nịnh nọt xoa tay nói.

“Ai da, tôi còn tưởng là ai có lòng tốt đổi phòng vip cho Tuyết Vi ở, hóa ra là chú của Tuyết Vi sao.”

“Tuyết Vi cũng thật là, lại sĩ diện, ở nhà sống khó khăn cũng không muốn để mọi người lo lắng, chỉ là, thằng con trai số khổ kia của tôi còn muốn kiếm thêm chút tiền nuôi con cho Tuyết Vi, nên đi theo người ta đi làm công, không nghĩ tới giờ lại mất tích, hiện tại còn chưa tìm được người.”

Nói tới đây, ánh mắt mẹ Đường nhìn chằm chằm Lục Yến Thanh, làm bộ lau nước mắt nói.

“Chú của Tuyết Vi à, con trai tôi mất tích, Tuyết Vi lại sinh con, trong nhà không có ai kiếm tiền, trong nhà thật sự không chống đỡ nổi, ông xem, ông có thể nể mặt Tuyết Vi cùng với đứa nhỏ, cho chúng tôi chút tiền được không? Bằng không đứa nhỏ này, tôi thật sự không kiếm ra tiền để mua sữa bột.”

Lục Yến Thanh nghe xong, không trả lời mẹ Đường, mà là nhìn về phía Lục Tuyết Vi.

“Mấy năm nay cháu có tốt không, Đường Bân còn mất tích, cháu vẫn không muốn tới tìm người trong nhà hỗ trợ?”

Nghe lời quan tâm hận sắt không thành thép này, Lục Tuyết Vi cụp mắt, ôm chặt đứa bé trong lòng ngực.

“Cháu không phải người nhà họ Lục.”

Mấy năm nay sống ở nhà họ Đường, sao Lục Tuyết Vi không hối hận việc làm lúc trước chứ, chỉ là nhà họ Lục bởi vì cô mà đã bị mất thể diện trong giới, ở cái kia vòng ném vào thể diện, sao cô còn có thể không biết xấu hổ mà quay về đây.