Chương 1: Cục bông nhỏ

"Cậu chủ, chúng ta đã đến hành tinh Hải Lam."

Giọng của quản gia lớn tuổi vang lên ở đại sảnh phi thuyền, nhìn người thanh niên ngồi bên cửa sổ, một tay chống má nghỉ ngơi, trên mặt có nét phiền muộn không nguôi.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên người, nửa khuôn mặt ẩn hiện trong vầng sáng, khiến làn da trắng hơn, màu môi nhợt nhạt đạm phấn hồng, lông mi đen mảnh dài, vẽ ra đôi mắt phượng hẹp dài.

Nghe thấy âm thanh, thanh niên khẽ nhúc nhích, chậm rãi mở mắt.

Thanh niên khí chất thanh lãnh, ngước mắt hết sức lại khó nén sự dịu dàng, nhìn bác quản gia quen thuộc, cậu nhẹ giọng đáp:

"Vâng."

Quản gia nhìn có chút do dự, như muốn khuyên điều gì, nhưng lại sợ làm Tô Kiều không vui.

Tô Kiều biết ông lo lắng, tiến lên nói: "Bác Trần, có điều gì cứ nói thẳng ra, hành tinh Hải Lam cách xa chủ tinh, từ nay về sau con sống ở bên này, gặp lại cũng khó khăn."

Bác Trần mấp máy môi, nén tất cả rối rắm trong lòng xuống, vẫn khuyên một câu:

"Cậu chủ, cậu là con cả của lão gia, hạ thấp cái tôi một chút cũng không phải chuyện to tát, tội gì phải náo loạn đến mức này, để cậu đến hành tinh Hải Lam, nói hay nghe thì là để chiếm trước cơ hội phổ cập khoa học livestream, nhưng ai cũng biết đây là... Đây là hình thức đuổi đi lưu đày."

Tô Kiều tạm thời không lên tiếng. Cậu không phải người của thế giới này, nói đúng hơn, hiện tại thế giới này là một quyển sách.

Tô Kiều tình cờ thấy quyển sách này, phát hiện trong đó có một nhân vật phản diện trùng tên với mình, vì tò mò nên đọc qua, lại không ngờ trong sách, vai phản diện này vừa ác vừa ngu, nửa đời trước sống bất hạnh, về sau gặp gỡ nam chính, nhất kiến chung tình, một hai phải theo đuổi.

Sau khi tuyên bố theo đuổi, lại nhận về đủ loại khinh nhục từ nam chính, bị chính cha mình trục xuất khỏi gia môn, lưu đày đến hành tinh bên cạnh tự sinh tự diệt.

Từ đó về sau, vai phản diện hoàn toàn sa ngã, bắt đầu đối đầu với nam chính, cuối cùng là kết cục thê thảm, chết không toàn thây.

Trước khi đi ngủ Tô Kiều đọc mấy chương, cũng không để nó ở trong lòng, không ngờ sau khi thức dậy liền phát hiện... Mình thật sự trở thành cái tên phản diện Tô Kiều kia.

Vào thời điểm bị trục xuất khỏi gia tộc, nguyên chủ không chịu đến hành tinh bên cạnh, mà tiếp tục ở lại chủ tinh làm việc.

Nghĩ đến kết cục đáng thương của nguyên chủ, Tô Kiều nhanh chóng quyết định đồng ý đi hành tinh bên cạnh làm streamer.

Nếu tiếp tục ở chủ tinh, cậu sẽ bị cốt truyện chi phối, bị bắt buộc phải làm này làm nọ để chống lại nam chính, sau đó đi thẳng vào nghĩa địa.

Nhưng rời xa chủ tinh, ảnh hưởng của cốt truyện sẽ biến mất, cho nên từ bỏ quyền lợi ở trung tâm mới là phương pháp sống sót lớn nhất.

Bác Trần thấy Tô Kiều nửa ngày không nói gì, ông nhíu mày, "Cậu chủ, cậu chủ?"

"Dạ?" Tô Kiều phục hồi tinh thần lại và nói: "Chuyện đã thành, đổi ý cũng vô dụng. Hơn nữa, ở hành tinh Hải Lam có bốn mùa rõ ràng, là hành tinh duy nhất chưa bị khai phá công nghệ. Cứ coi như cháu tới đây du lịch, thư giãn một phen."

Bác Trần nói: "Du lịch? Cháu tới hành tinh Hải Lam tương đương với bị nhà họ Tô lưu đày. Có lẽ cả đời này đều..."

Tô Kiều cắt lời ông và nói: "Được rồi, bác Trần." Tô Kiều biết lòng tốt của ông, nhưng về chủ tinh mới là nguy hiểm nhất.

Cho dù có thật sự phải đi về, vậy thì cũng phải đợi qua tuyến thời gian nguyên chủ chết. Như vậy cậu mới có cơ hội viết lại nội dung bên dưới.

Tô Kiều xách hành lí không nhiều lắm của mình lên và nói: "Bác Trần, chúc bác thuận buồm xuôi gió nha."

Bác Trần còn muốn nói gì đó, nhưng Tô Kiều đã đi xuống phi thuyền. Cửa khoang lập tức đóng lại. Ông đứng ở cửa nhìn Tô Kiều, ánh mắt lộ vẻ không nỡ.

Tô Kiều vẫy tay tạm biệt ông và xoay người đi vào trong rừng rậm.

Tô Kiều đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đi. Tuy rằng tư liệu trên mạng không đầy đủ cho lắm, nhưng sau khi xem tất cả những ghi chép được lưu lại, có thể xem như cậu đã hiểu sơ bộ về hành tinh Hải Lam ít người đặt chân này rồi.

Theo như tin tức trên mạng, trên hành tinh Hải Lam có thời kỳ viễn cổ, thậm chí có cả thời kỳ cổ địa cầu nên lưu lại nhiều hung thú tàn bạo và các loại động thực vật kịch độc nhiều không đếm xuể.

Mức độ nguy hiểm cực cao. Rất nhiều loài độc vật giỏi về ngụy trang. Chỉ cần ngồi xuống uống miếng nước cũng có thể trúng độc toi đời.

Đã từng có đoàn người tới hành tinh Hải Lam, gần như không một ai sống sót. Chỉ có một streamer trúng độc hôn mê, còn đang ở bệnh viện chưa tỉnh lại.

Cuộc sống của Tô Kiều trước khi xuyên sách cũng hơi buồn tẻ, thiếu thú vị. Nhưng tận sâu trong lòng, cậu rất yêu thích những cuộc phiêu lưu mạo hiểm và thiên nhiên. Quyết định đến hành tinh Hải Lam một mặt là để tránh cốt truyện, mặt khác cũng là để thỏa mãn một khao khát của bản thân.

Cây cối xung quanh cao lớn, cành lá xum xuê. Ánh sáng lấp lánh rơi xuống qua những kẽ lá, tạo nên những vệt sáng loang lổ trên mặt đất. Không khí trong lành, ngập tràn hương thơm của cỏ cây.

Mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có.

Tô Kiều nhìn quanh, định tìm một nơi bằng phẳng phía trước để dựng lều trại đơn giản từ chiếc ba lô của mình.

Trước khi bắt tay vào công việc, cậu nên tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.

Tô Kiều mở bản đồ. Đây là bản đồ cậu tìm được trên mạng, nhưng đã khá cũ.

Trong rừng có nhiều thay đổi nhỏ, nhưng vị trí của dòng nước sẽ không thay đổi quá nhiều.

Tô Kiều dựa vào bản đồ, dễ dàng tìm thấy một con suối nhỏ.

Bờ suối hơi hoang vắng, không thể che giấu tốt. Xung quanh không còn nguồn nước nào khác. Hàng ngày, chắc chắn có không ít động vật đến đây uống nước. Nếu cậu dựng lều ngay trên bãi bồi ven suối, sẽ như mỡ dâng miệng mèo với mấy con thú dữ.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Tô Kiều quyết định dựng lều ở thượng nguồn.

Nơi này có cây to và bụi rậm che chắn, không thu hút quá nhiều sự chú ý. Trước khi dựng lều, Tô Kiều dùng máy dò để kiểm tra. Nếu có động vật lớn đi qua, máy sẽ báo động trước.

May mắn thay, cậu tìm được một nơi an toàn, không có thú dữ lui tới.

Trong thời đại công nghệ cao, việc dựng lều chỉ cần bấm nút và chờ lều tự động căng ra.

Tuy nhiên, thời gian để lều tự động dựng lên không hề ngắn.

Tô Kiều lấy từ ba lô ra một chiếc bếp đơn giản, bật lửa định đun nước ấm để uống.

Khi ở trên phi thuyền, cậu chưa ăn gì, cũng chưa uống nước. Lúc này, sau khi đáp xuống và đi lại một chút, hít thở bầu không khí trong lành, cậu cảm thấy hơi khát.

Kể từ khi xuyên đến thế giới này và phân tích cốt truyện, cuối cùng Tô Kiều cũng tăng tốc độ để đưa mình đến hành tinh Hải Lam. Mấy ngày qua bận rộn, cậu cũng chưa ngủ ngon.

Giờ đây, cậu có thể ngồi trên thảm cỏ mềm mại và thư giãn một lúc.

Thiên nhiên là nơi để con người thả lỏng tinh thần.

"Grừ...!"

Đột nhiên, một tiếng kêu nhỏ vang lên. Tô Kiều sững người một lúc. Chỉ có một tiếng, rồi im bặt, như thể âm thanh trước đó chỉ là ảo giác của cậu.

Nhưng ngay sau đó, tiếng "Grừ grừ Grừ grừ" liên tục vang lên.

Đây là...?

Âm thanh nghe rất gần.

Tô Kiều đặt cốc nước xuống, đứng dậy đi một vòng quanh đó nhưng không phát hiện ra bất kỳ động vật nhỏ nào bị mắc kẹt.

Tuy nhiên, loại âm thanh này không giống với âm thanh mà một con thú lớn có thể tạo ra.

Nghe như tiếng kêu của một con non mới sinh.

Khi Tô Kiều đang bối rối vì không tìm ra nguồn phát ra âm thanh, cậu nhận thấy chiếc lều đã dựng xong đang hơi lay động.

Lều trại bắt đầu lay động, sau đó từ từ nghiêng về phía trước.

Tô Kiều chầm chậm bước tới và kịp thấy một móng vuốt nhỏ màu đen chui ra ngoài.

Tô Kiều: "..."

Khi cậu dựng lều, không thấy có bé thú nào trên mặt đất cả.

Móng vuốt đen bé nhỏ vùng vẫy lay động mặt cỏ, có lẽ do bị đè nặng nên không chui ra được.

Lều trại thực ra được làm từ vật liệu rất nhẹ, chỉ là sau khi bung ra thì chiếm diện tích hơi lớn thôi chứ không nặng lắm, cậu cũng không đóng đinh cố định.

Có lẽ mép lều đã chặn cục bông nhỏ, nên nó mới không ra được.

Tô Kiều vội vàng chạy qua nâng một bên lều lên, cúi xuống thì thấy một cục bông đen tròn vo.

Một đôi mắt màu xanh đậm tròn xoe, hợp với bộ lông đen như mực trông rất đáng yêu.

Chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.

Cục bông nhỏ cũng thấy Tô Kiều, lập tức trừng đôi mắt bé xíu, tràn ngập vẻ cảnh giác nhìn cậu.

"Mau lại đây, ở dưới đó rất nguy hiểm." Tô Kiều một tay nâng lều trại, một tay mở ra hướng về phía cục lông nhỏ, "Em có thể ra được không? Anh sẽ cho em đồ ăn ngon." Trong ba lô còn chút chà bông mang từ hành tinh chính, vừa hay có thể lấy ra dỗ dành cục lông nhỏ.

Tô Kiều đợi một lúc nhưng cục lông nhỏ vẫn không phản ứng gì, đang định đi lấy chà bông thì đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay có cảm giác lông xù mềm mại.

Cậu cúi đầu xuống, thấy cục lông nhỏ không biết từ khi nào đã thò ra nửa người, đặt móng vuốt nhỏ lên lòng bàn tay, cái mũi bé xíu khẽ ngửi mùi ở đầu ngón tay.

Mùi hương là một cách quan trọng để động vật nhận biết thông tin.

Tô Kiều không dám cử động bất cẩn, sợ một hành động thiếu suy nghĩ sẽ khiến cục lông nhỏ hoảng sợ chạy vào trong, lúc đó sẽ khó dỗ nó ra hơn.

Tuy nhiên, giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài khiến tay cậu hơi mỏi.

Tô Kiều kiên trì không nhúc nhích. Một lát sau, cục bông nhỏ nhẹ nhàng đặt cằm lên bàn tay Tô Kiều, đôi mắt ướt sũng nhìn cậu, kêu lên một tiếng ngọt ngào: "Meo..."

Dù là loài động vật nào, khi còn bé chúng đều rất đáng yêu, chưa có móng vuốt hay hàm răng sắc nhọn như khi trưởng thành, lúc này sờ vào móng vuốt nhỏ xíu đều rất mềm mại.

Tô Kiều cảm thấy nó dễ thương vô cùng.

"Lại đây, anh ôm em ra ngoài nhé."

"Gừ."

Tô Kiều khẽ gập ngón tay ngoéo cằm cục bông một cái, rồi nhẹ nhàng ôm nó ra ngoài.

Cục lông nhỏ không lớn lắm, hai bàn tay là đủ để nâng, ước chừng chỉ mới khoảng mười mấy centimet.

Thật sự quá bé.

Hơn nữa... Tô Kiều cũng không nhận ra đây là con non của loài gì.

Nhìn thì giống báo đen con, nhưng lông lại dài hơn so với báo.

Tô Kiều chỉ có thể đoán đây là một loài thuộc họ mèo, còn chi tiết thì chốc nữa phải tra cứu tài liệu.

Tô Kiều ôm cục bông nhỏ ngồi cạnh đống lửa, lấy ra chà bông xé thành từng miếng nhỏ:

"Nếm thử xem."

Chà bông là thuần thịt không thêm bất kỳ tinh dầu hay gia vị nào, mùi vị thịt rất đậm đặc, động vật nhỏ hẳn sẽ thích.

Quả nhiên, Tô Kiều thấy cục bông nhỏ ngửi ngửi miếng thịt, rồi "gừ gừ" cắn một miếng, hai chân trước ôm lấy miếng thịt trên ngón tay, vừa ăn vừa phát ra tiếng khò khè khò khè.

Tiếng kêu nghe giống như tiếng ngáy của một chú mèo con.

Tô Kiều càng xem càng cảm thấy cục bông nhỏ này rất đáng yêu, nhưng cậu cũng thắc mắc, lẽ ra mèo mẹ phải ở bên cạnh nó chứ.

Tô Kiều hỏi: "Mẹ em đâu rồi? Sao lại để em ở đây một mình?"

Cục lông nhỏ đang mải mê ăn thịt, nghe Tô Kiều nói liền ngừng ăn và kêu lên: "Gừ gừ." Nghe như thể nó đang trả lời vậy.

Tô Kiều bị chọc cười bởi hành động của nó. Cậu định giơ tay vuốt đầu, nhưng đột nhiên cổ tay bị cái đuôi của nó quấn chặt lấy.