Chương 4: Con hổ

Con hổ trông rất hung dữ, nhưng không hề nhe nanh múa vuốt đe dọa, tuy nhiên vẫn tạo cho người ta cảm giác áp bức.

Người ta thường nói loài mèo lớn không thể quay lưng bỏ chạy, điều đó càng kí©h thí©ɧ bản năng săn mồi của chúng.

Nhưng họ không nói rằng, nếu không thể chạy, thì phải làm gì để thoát hiểm.

Tô Kiều định bụng nếu kẻ địch không động thủ thì mình cũng đứng yên giằng co với con hổ.

Nhưng rõ ràng đứng như vậy không phải ý hay.

"Gừ gừ?" Cục Than Nhỏ hiển nhiên chưa ý thức được nguy hiểm, thấy Tô Kiều bất động liền thử lấy thịt khô đút cho cậu.

Tô Kiều sợ hành động của Cục Than Nhỏ sẽ thu hút sự chú ý của con hổ, vội ấn nó xuống. Nếu không mặc áo có cổ nhỏ, cậu đã muốn nhét Cục Than Nhỏ vào trong quần áo rồi.

Tô Kiều vừa chạm vào đầu Cục Than Nhỏ, nó liền thân mật cọ cọ tay cậu, dùng móng vuốt nhỏ đùa giỡn với cậu.

Hoàn toàn không có chút ý thức nguy hiểm nào.

Tô Kiều đánh giá con hổ.

Sao lạ vậy... Sao vẫn chưa xông lên?

"Kẻ địch bất động ta bất động", nhưng nếu kẻ địch cứ đứng mãi như vậy thì đứng lâu cũng mỏi chân.

Tuy con hổ trông hung dữ, nhưng dường như không có ý định tấn công. Nó chăm chú nhìn Tô Kiều, như thể nhìn chằm chằm con mồi đã nhắm trúng.

Một lát sau, như đã nhìn mệt mỏi, con hổ nằm xuống tại chỗ.

Nằm xuống tại chỗ.

Nằm...

Tô Kiều: "...?"

Động vật trên hành tinh này sao kỳ quái vậy.

Con hổ đi săn bằng cách nhìn chằm chằm cho con mồi sợ chết rồi mới ăn sao?

Sao máy dò xét lại thế này, con hổ to vậy lại gần mà không báo động gì cả.

Hôm qua thăm dò một vòng không thấy nguy hiểm, để phòng trường hợp bất trắc, Tô Kiều không thu máy dò lại mà treo bên ngoài.

Nhưng kết quả là gì?

Không phải nói đây là máy dò xét tinh vi bậc nhất sao? Thế này là sao?!

Một lúc sau, Tô Kiều cảm thấy chân sắp tê cứng.

Duy trì một tư thế lâu, ngay cả người sắt cũng không chịu nổi.

Đúng lúc này, con hổ nằm một hồi lâu, dường như hết kiên nhẫn, quay về phía Tô Kiều há miệng to như chậu máu: "Gầm——!"

Tiếng gầm khiến tai Tô Kiều đau nhói.

Nhưng cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào con hổ không chớp mắt, cân nhắc có nên phản kháng hay không.

Nếu phản kháng thì phải làm sao.

Con hổ sợ gì nhỉ?

Tô Kiều vắt óc suy nghĩ… Nhưng không nghĩ ra đáp án thích hợp tuyệt đối nào cả.

Cục Than Nhỏ vốn nằm yên trong lòng Tô Kiều, nghe tiếng gầm liền lập tức dựng lông.

Toàn thân lông tơ đen như mực của nó tức khắc nổ tung, nó dẫm chân trước lên cẳng tay Tô Kiều, ưỡn thẳng nửa người nhìn con hổ với vẻ không vui.

Trông như thể chúng đã từng giao tiếp với nhau trước đó.

Cuối cùng, con hổ chậm rãi đứng dậy, kêu nhỏ một tiếng: "Gừ…" rồi thôi.

Đây là định bỏ đi sao?

Tô Kiều có chút nghi hoặc, rốt cuộc con hổ này đang làm gì vậy?

Sau đó, cậu thấy con hổ tiến lên hai bước rồi dừng lại, quay đầu tiếp tục hướng về phía Tô Kiều kêu nhỏ "Gừ gừ".

Tô Kiều do dự nói: "Mi muốn ta đi theo sao?" Lời vừa thốt ra, Tô Kiều cảm thấy ý nghĩ của mình có phần không thực tế.

Nhưng con hổ lại đi thêm vài bước rồi quay lại nhìn cậu.

Ý tứ lần này quả thực vô cùng rõ ràng.

Tô Kiều suy nghĩ một lúc, hổ hoang dã kỳ thực cũng gặp phải rất nhiều khó khăn mà chúng không thể giải quyết, nhưng một con hổ biết tìm sự giúp đỡ thì có hơi...

Đây là một con hổ rất thông minh, có linh tính.

Tô Kiều nhìn Cục Than Nhỏ trong lòng, hỏi: "Em có thể ở đây chờ anh trở về không?"

Đi giúp con hổ, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, mang theo Cục Than Nhỏ sẽ không thuận tiện lắm.

"Gừ gừ ô!"

Tô Kiều vừa mới cúi lưng định đặt Cục Than Nhỏ xuống, nhưng tiểu gia hỏa phản ứng cực nhanh, lập tức dùng móng vuốt câu lấy cổ áo của cậu, sau đó dẫm lên cổ tay cậu và bò lên vai.

Động tác nhanh đến mức Tô Kiều chỉ kịp thấy một vệt màu đen lướt qua, khi nhìn kỹ lại thì Cục Than Nhỏ đã ghé vào vai mình rồi.

Tiểu gia hỏa mở to đôi mắt tròn xoe vô tội nhìn Tô Kiều.

Tô Kiều bất đắc dĩ, chỉ vào cái mũi nhỏ của nó và nói: "Nếu lát nữa gặp phải điều gì nguy hiểm, nhớ phải chạy nhanh đấy."

Cục Than Nhỏ còn quá nhỏ, so với con hổ kia thì chưa đủ để nhét vào kẽ răng, đối phương hẳn sẽ không nghiêm túc đuổi theo nó.

Cục Than Nhỏ làm bộ mặt ngốc manh như thể chẳng hiểu gì, dựa vào lòng ngực Tô Kiều mà không hé răng.

Tô Kiều hừ nhẹ một tiếng, xoa tung bộ lông trên đầu nó, rồi đuổi theo con hổ đang chờ ở phía trước.

Nếu không phải đang trong tình huống tính mạng bị đe dọa, con hổ này trông vẫn rất đẹp.

Con hổ - loài mãnh thú khi còn nhỏ rất dễ thương, nhưng khi lớn lên...

Một cú vồ của nó có thể kết liễu hai người luôn.

Chưa kể đến hàm răng sắc nhọn và móng vuốt bén ngọt kia.

Tô Kiều đánh giá con hổ này, trông nặng khoảng 400kg, nhưng khi di chuyển lại rất nhẹ nhàng, đi theo phía sau mà không nghe thấy tiếng động nào.

Sau khi đi một lúc, con hổ dừng lại, quay đầu nhìn, thấy Tô Kiều cách xa mình một đoạn liền quay lại.

Tô Kiều theo bản năng lùi lại nửa bước, con hổ tiến đến, dùng cái đuôi quấn lấy cổ tay Tô Kiều, xoay người lôi kéo cậu tiếp tục đi, như thể ghét bỏ việc cậu cứ tụt lại phía sau.

Cái đuôi siết không chặt lắm, chỉ như cuốn hờ trên cổ tay.

Ở khoảng cách gần như vậy, Tô Kiều có thể quan sát rõ hơn hoa văn trên lông con hổ.

Giống như một tấm thảm lông dày, chỉ cần sờ một cái là có thể nắm đầy tay lông, tuy không mềm mại lắm nhưng xúc cảm rất tốt.

Đó mới chỉ là lông đuôi.

Nếu là lông trên lưng, hoặc là... bụng, có lẽ sẽ có cảm giác còn tuyệt vời hơn nữa.

Tô Kiều vừa nghĩ vừa sờ soạng thêm vài cái lên đuôi con hổ.

Xúc cảm này thật sự rất tuyệt.

Tập trung quá vào cái đuôi, cậu không để ý đến phía trước, đi thêm vài bước thì đột nhiên đυ.ng phải thứ gì đó, mềm như một bức tường thịt.

Tô Kiều dừng lại, ngập ngừng ngẩng đầu lên, liền thấy con hổ ngồi xổm trước mặt, cúi xuống nhìn mình.

Tô Kiều: "..."

Người ta con hổ đại ca chăm chỉ dẫn đường ở phía trước, cậu đi sau lưng sờ soạng lông người ta, có phải hơi bất lịch sự không?

Tô Kiều cười gượng buông cái đuôi ra, nói: "Hổ ca, anh..."

Chưa dứt lời, con hổ chậm rãi há miệng.

Tô Kiều: "!!!"

Xong rồi, bị sờ tức quá nên nổi giận rồi.

Chẳng lẽ con hổ muốn ngoàm một phát nuốt chửng cậu?

Tô Kiều ôm chặt Cục Than Nhỏ, liệu có kịp ném nó ra và chạy thoát không, liệu có gặp phải nguy hiểm gì không...

Tô Kiều chợt lo lắng rối bời, nhưng hóa ra con hổ không có ý định ăn thịt cậu, mà chỉ liếʍ mặt cậu.

Động tác rất nhẹ nhàng, Tô Kiều cảm giác như đang bị mèo nhà liếʍ mặt vậy.

Gai ngược trên lưỡi con hổ có thể xé rách da người, nên lúc nãy có thể lột trọc cả mặt cậu.

Nhưng ngoài cảm giác hơi nóng, Tô Kiều không hề thấy đau đớn gì khác.

Gai ngược có thể thu lại, vậy lúc liếʍ mặt cậu, con hổ đã thu gai lại sao?

Tô Kiều lại ngẩng đầu lên, không biết có phải do ảo giác, nhưng ánh mắt con hổ trông rất... dịu dàng?

Rõ ràng hai từ này chẳng hề ăn nhập gì với loài động vật ăn thịt hung dữ, nhưng Tô Kiều lại có cảm nhận như vậy.

Hơn nữa, cậu cũng không ngửi thấy mùi thối hay mùi lạ nào, mà chỉ có mùi cỏ non thoang thoảng, như thể con hổ vừa mới ăn cỏ không lâu.

Chẳng lẽ bề ngoài ăn thịt nhưng bên trong lại ăn cỏ?

Thấy Tô Kiều cứ đứng im nhìn mình, con hổ có vẻ lúng túng, xoay người qua lại, hai chân trước giẫm lên giẫm xuống như đang bối rối. Ngay sau đó, Tô Kiều thấy con hổ từ từ thò mặt tới, định liếʍ cậu lần nữa.

Cục Than Nhỏ đang ngủ chữ X trong lòng Tô Kiều chợt mở mắt, vừa ngẩng đầu lên thấy lưỡi con hổ thì lập tức trợn mắt há mồm.

Tô Kiều cảm thấy con hổ lúc này giống như một chú mèo nhà đang chờ được khen, trông dễ thương quá nên cậu không kiềm được sờ lên đầu nó.

Lông xù xù trên đầu, xúc cảm rất rắn chắc.

Con hổ cao gần bằng nửa người cậu mà còn cúi đầu xuống cho cậu xoa.

Thật là, quá, ngoan!

Đầu óc Tô Kiều gần như chỉ toàn spam mấy từ đó.

"Gào gào gừ gào!" Một tiếng gầm giận dữ đột ngột vang lên, hai móng vuốt nhỏ xuất hiện trước mặt.

Cục Than Nhỏ dùng hai chân đấm thẳng vào mặt con hổ.

Không đau, nhưng khiến con hổ ngẩn người ra.

"Cục Than Nhỏ!" Tô Kiều vội vàng ôm Cục Than Nhỏ trở lại, nhưng tiểu gia hỏa bướng bỉnh không chịu buông tha con hổ dễ dàng, khi bị Tô Kiều kéo ra còn dùng đuôi quất con hổ.

"Nào nào, đừng làm loạn." Tô Kiều sợ Cục Than Nhỏ lung tung khıêυ khí©h chọc giận con hổ. Tuy cảm thấy tính tình con hổ rất tốt, nhưng trong thế giới động vật thì ai biết chắc được chứ.

Tiểu gia hỏa yếu ớt nhất lại chẳng thèm nghe, còn cho thêm một cú nữa.

Nếu không có Tô Kiều ôm, có lẽ Cục Than Nhỏ đã nhảy lên đánh nhau với con hổ rồi.

Tuy nhiên, con hổ bị đánh mà chẳng tỏ ra tức giận gì, chỉ âm thầm nằm úp mặt xuống khi Tô Kiều nhìn qua. "Ô..."

Tô Kiều nhìn con hổ nằm ủ rũ vì bị đánh mà khóc, thoáng chốc chưa hoàn hồn lại nổi.

Cục Than Nhỏ còn chưa bằng một móng của con hổ, tính tình con hổ này cũng quá tốt rồi.

Tô Kiều vội vàng xoa xoa đầu con hổ, an ủi: "Không khóc không khóc, không sao đâu, Cục Than Nhỏ chỉ đang chơi đùa với anh thôi."

"Gr ——!" Cục Than Nhỏ nhe răng với con hổ.

"Meo ——" Con hổ ủ rũ cúi đầu.

Cục Than Nhỏ vẫy đuôi vẻ đắc ý.

Nhìn như vậy trông cứ như chúng đang chơi đùa với nhau vậy.

Tô Kiều ôm Cục Than Nhỏ vào lòng, "Chúng ta tiếp tục đi chứ?"

"Gừ gừ!" Con hổ đứng lên lắc lắc mình, xoay người tiếp tục dẫn đường.

Cục Than Nhỏ liếʍ liếʍ móng vuốt, đôi mắt tròn xoe liếc nhìn, cúi đầu xuống thấy cái đuôi của con hổ đang quấn quanh cổ tay mình.

Nhưng chưa kịp duỗi móng vuốt ra, cái đuôi tự động buông ra, con hổ đột ngột chạy vụt đi.

Tô Kiều định đuổi theo, nhưng tốc độ của cậu làm sao sánh được với con hổ, chỉ thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng con hổ đâu nữa.

Xung quanh chợt lặng yên, rồi phía trước vang lên âm thanh của một loài động vật nào đó, tiếng chạy lộn xộn, cùng với tiếng gầm gừ của con hổ.

Tô Kiều tự hỏi có nên đi xem không, nhưng tốc độ phản ứng của tế bào thần kinh cậu hơi chậm, với tốc độ nhanh nhất của bản thân trong tình huống này thì cậu cũng hơi không nỡ nhìn thẳng. Đang mải suy nghĩ thì phía trước có động tĩnh.

Con hổ từ từ đi tới, ngậm trong miệng một con mồi đã bị cắn đứt cổ.

Con hổ thả con mồi xuống đất, cúi đầu cọ cọ vào Tô Kiều, liên tục phát ra tiếng "khò khè khò khè".

Như thể đang nói: "Xem này, tôi mang về cho cậu món ngon đây."

Được một đại bảo bối làm nũng như vậy, Tô Kiều suýt chút nữa không đứng vững bị cọ ngã, vội vàng bám vào thân cây lớn mới giữ được thăng bằng.

Trong thời gian ngắn đã săn được con mồi mang về, năng lực săn mồi của con hổ quả là xuất sắc. Tô Kiều cười, một tay ôm lấy con hổ, khen ngợi: "Giỏi lắm."