Chương 30: Yêu ngươi yêu đến mức muốn gϊếŧ chết ngươi (5)

Editor: Aki Re

"Được rồi, đừng nhớ tới ngực bự ngươi muốn nữa!" Tiểu bạch xà không thể nhịn được nữa nói: "Ngươi mau tìm cái thứ có tên sát hẳn phải chết đi."

Tô Mộc nhìn thương thành, thấy được đúng thật có một cái thương phẩm có tên "Sát hẳn phải chết", mặt trên miêu tả công dụng: Có thương phẩm này, có thể đạt được cơ hội một lần, chỉ cần viết tên nhân vật ở thế giới nhiệm vụ, người này liền sẽ tắc nghẽn cơ tim rồi chết.

"Ý của ngươi là......" Tô Mộc có chút do dự, "Muốn ta gϊếŧ Tịch Y?"

"Đối mặt với nhân vật phản diện BOSS cường thế lợi hại như vậy, đương nhiên phải tiên hạ thủ vi cường* là tốt nhất." Tiểu bạch xà lắc lắc đầu, nói: "Chỉ cần Tịch Y chết, nhiệm vụ của ngươi sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, như thế nào, ngươi cảm thấy phương pháp này không tốt?"

*tiên hạ thủ vi cương: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.

Tô Mộc gật gật đầu, "Không tốt."

"Uy, ta nói này, chỉ là nhiệm vụ trong thế giới nhân vật mà thôi, huống chi hắn là một nhân vật phản diện gϊếŧ người như ma, ngươi đừng nói với ta ngươi không đành lòng đi."

Tô Mộc chớp chớp mắt, chỉ vào thương thành nói: "Đổi sát hẳn phải chết tích phân cần là năm trăm điểm, ta không có năm trăm điểm này, liền tính ta hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng không thể đổi được ngực bự."

"...... Là ta xem nhẹ, ngươi đúng là rất chấp nhất với bộ ngực Cup C này."

Tô Mộc đóng cửa thương thành đứng lên, nàng tin tưởng tràn đầy nói: "Ta nghĩ kỹ rồi, chỉ cần ta không chủ động đi tiếp xúc với Tịch Y, không tới gần hắn, ta đây liền sẽ không bị hắn gϊếŧ, mà người ủy thác bảo ta bảo hộ Bạch Linh Lung, ta cũng sẽ mang theo nàng rời xa đại BOSS, được rồi, ngươi lại đưa ta trở về đi, Tiểu Bạch!"

Không có thanh âm trả lời nàng.

Tô Mộc cúi đầu, nhìn tiểu bạch xà đang im lặng, nàng nghi hoặc, "Ngươi làm sao vậy?"

"Ngươi vừa mới...... Kêu ta là gì?"

"Tiểu Bạch nha." Tô Mộc hào phóng nói: "Ngươi còn không phải là một con rắn nhỏ màu trắng sao? Ngươi không thích cái xưng hô này a, ta cảm thấy số 38 cũng chẳng dễ nghe đâu."

"Giống như thật lâu trước kia cũng có người kêu tên ta như vậy......" Số 38 lẩm bẩm tự nói, thế nhưng không có phản bác chuyện Tô Mộc kêu hắn là "Tiểu bạch xà".

Tô Mộc không có nghe rõ hắn nhắc mãi cái gì, chỉ là không kiên nhẫn, "Ngươi mau đem ta đưa đến thế giới nhiệm vụ đi!"

Tiểu bạch xà lại lắc lắc đầu, đem việc không nghĩ ra ném ra sau đầu, "Vậy đi, nếu ngươi đã quyết định, ta đây liền lại đem ngươi đưa trở về."

Đế đô Hiên Viên quốc, vẫn náo nhiệt như cũ, âm thanh người bán hàng rong rao hàng không dứt bên tai, người dị quốc mặc trang phục lữ nhân cũng nối liền không dứt.

Tô Mộc buông mành cửa sổ xe xuống, an ổn ngồi ở trong xe, nàng thầm nghĩ, lúc này dù nói cái gì nàng cũng sẽ không xuống xe, càng sẽ không có cái gì mà dùng tình yêu cảm hóa nhân vật phản diện thật đúng là ảo tưởng không thực tế.

Lúc này, xe ngựa bỗng ngừng, bên ngoài truyền đến thanh âm xa phu, "Quận chúa, phía trước là xe ngựa của Tịch đề đốc, yêu cầu chúng ta dừng lại nhường đường hành lễ."

Tô Mộc "Ân" một tiếng, cùng tình huống nàng lần đầu tiên tới thế giới này giống nhau, chẳng qua nàng sẽ không xuống xe, nàng ngẩng đầu nhìn phòng phát sóng trực tiếp, thấy được hình ảnh chính mình, chợt liền đại kinh thất sắc, "Má ơi, trên mặt ta có mụn!"

Khóe miệng có một cái chấm kia, còn không phải là mụn sao?

Tô Mộc vội móc khăn ra che mặt, đem mặt chính mình che đi, cũng đúng lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm đánh nhau, không cần xem nàng cũng có thể đoán ra được, đây là sát thủ đang muốn động thủ ám sát Tịch Y.

Tịch Y thân là nhân vật phản diện, đương nhiên sẽ không dễ chết như vậy, cho nên kết quả không hề khó đoán, Tô Mộc đang nghĩ ngợi tới khi nào xe ngựa mới có thể đi tiếp, đột nhiên, cửa xe nàng bị người mở ra, một hắc y nhân trên người nhiễm huyết sắc liền bắt nàng đi ra ngoài, thời điểm nàng phản ứng lại đã bị ném rơi xuống đất, trên cổ nàng còn có một cây đao.