Chương 1: Cưỡng bức hôn môi

Quản Hủ từ văn phòng Tạ Trúc Uyên đi ra, trên gò má cô mang theo đỏ ửng không bình thường, hô hấp dồn dập, cơ thể cô dựa vào vách tường, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen, một tay nắm lấy di động một tay đặt trước ngực.

Đèn huỳnh quang trên hành lang chiếu vào áo lông phấn nộn của cô, khiến da thịt thiếu nữ càng thêm trắng nõn hồng nhuận, giống như nụ hoa anh đào bên ngoài vào tiết trời xuân nở rộ thơm ngát.

Cô quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tạ Trúc Uyên trong bóng đêm giống như cô thở dốc không ngừng, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, cô gái nhanh chân quay đầu rời đi.

Tạ Trúc Uyên không bao giờ nghĩ tới, văn phòng của mình sẽ phát sinh chuyện này.

Tay anh run rẩy ấn trên huyệt Thái Dương, bàn tay anh sạch sẽ trắng tinh mà tràn ngập cốt cách, móng tay cắt tỉa gọn gàng không chút cẩu thả, đặt trên gương mặt anh toả sức hấp dẫn, làm người mơ màng vô hạn.

Hơn mười phút trước, Quản Hủ gõ cửa văn phòng anh, thật cẩn thận ở ngoài cửa hỏi, “Giáo sư, hiện giờ thầy có thời gian không, em có một số vấn đề cần hỏi?”

Văn phòng này chỉ có một mình anh, đây là đãi ngộ của phó giáo sư đều có thể hưởng thụ. Anh ngừng con chuột trong tay, nhìn thoáng qua đồng hồ, trả lời người ngoài cửa, “Có thể, mời vào.”

Quản Hủ nhẹ nhàng ôm notebook, đẩy cửa đi vào văn phòng anh, thuận tay đem cửa đóng lại.

Tạ Trúc Uyên nghe thấy tiếng đóng cửa “sập” liền ngẩng đầu, hiếm thấy nhăn nhăn mày. Hiện tại đã 8 giờ rưỡi tối, không phải thời gian thích hợp để nam nữ chung một chỗ, càng không phải thời gian thích hợp để thầy trò ngồi lại nói chuyện.

Ngày thường anh thập phần chú ý phương diện này, cho nên chưa bao giờ cùng bất luận nữ sinh nào đơn độc ở chung, bất luận là khi trao đổi việc học hay là chỉ đạo luận văn, đều để cửa mở ra hoặc phải có nhiều người trong tổ tiến hành thảo luận.

Bất quá nghĩ tới Quản Hủ là sinh viên tốt luôn luôn nỗ lực học tập đến đây hỏi bài, anh không cho là cô cố tình lại đem cửa mở ra.

Anh từ nước ngoài trở về còn chưa đến một năm, trở về liền được trực tiếp tiến cử làm phó giáo sư, cho nên trước mắt còn chưa có quen biết với quá nhiều sinh viên. Ấn tượng với Quản Hủ cũng chỉ là, lớn lên thanh thuần trắng nõn, một sinh viên tốt tương đối nghiêm túc nghiên cứu học tập.

Anh là giáo sư chỉ đạo luận văn tốt nghiệp năm nay của cô, về lý nên giúp cô giải đáp nghi hoặc.

Nơi này Quản Hủ đã tới rất nhiều lần, bất quá đây là lần duy nhất chỉ có một mình cô đến đây.

Văn phòng anh sạch sẽ lưu loát, trừ bỏ kệ sách bên vách tường, bên trong xếp đầy sách chuyên ngành, cùng với máy tính trên bàn làm việc, cũng không có quá nhiều đồ vật khác.

Một cái cửa sổ sát đất thật lớn ở trước bàn làm việc của anh, có thể nhìn thấy cây xanh bên ngoài, cùng khu dạy học tối đen cách đó không xa.

Quản Hủ đem laptop đặt lên bàn, sau đó mở ra phần mềm chạy mô hình, “Giáo sư, vì sao kết quả chạy của mô hình này khác biệt tương đối lớn?”

Tạ Trúc Uyên lấy con chuột của cô qua nắm trong tay, nhìn giao diện phần mềm nói, “Chờ một chút, để tôi nhìn xem.”

Quản Hủ ở một bên xua tay, nhỏ giọng nói, “Không sao cả, thầy chậm rãi kiểm tra.”

Khi Tạ Trúc Uyên chuyên tâm nhìn màn hình máy tính, Quản Hủ lui ra phía sau, đem di động của mình đặt ở bên sườn bàn làm việc, để ở trên vách tường, xác định màn ảnh đối diện với cô cùng Tạ Trúc Uyên, cô bắt đầu thu video.

Sau khi chuẩn bị ổn thoả, cô đi đến phía sau Tạ Trúc Uyên, cúi thân, bắt đầu dịch gần vào mặt anh.

Tạ Trúc Uyên nhận thấy được hơi thở của cô, tựa hồ cách mình càng ngày càng gần, anh quay đầu muốn xác nhận, vừa quay đầu vừa vặn đối diện hai mắt thanh triệt của cô.

Đôi mắt thiếu nữ giống như nai con, linh động mà lại có loại cảm giác vô tội, cứ như vậy cách anh không đến một thước nhìn anh.

Trong nháy mắt Tạ Trúc Uyên có chút thất thần, anh phản ứng lại liền đen cơ thể dựa vào phía sau, muốn xin lỗi chuyện vừa rồi ngẫu nhiên tiếp xúc gần gũi, “Thật ngại quá, thầy không có chú ý.......”

Khi anh còn đang nói chuyện, hai tay Quản Hủ trực tiếp ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.

Môi anh mang theo ấm áp, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hôn môi, Quản Hủ không có bất luận khó khăn gì trực tiếp đem đầu lưỡi đỉnh nhập khoang miệng anh, cùng anh tiếp xúc môi lưỡi dày nặng.

Đại não Tạ Trúc Uyên trống rỗng, một bàn tay anh vẫn cứ nắm con chuột của Quản Hủ, một cái tay khác hư không ở sau eo cô, không biết nên đặt như thế nào.

Quản Hủ trực tiếp bắt lấy tay anh, vén lên áo lông phấn nộn của mình, để anh tiếp xúc đến nhũ thịt trơn trượt tròn trịa.

Vì hôm nay, cô cố tình không có mặc áo ngực. Chỉ cần giơ tay vén quần áo, liền có thể nhìn thấy bộ ngực mượt mà của cô, giống như hai tiểu bạch thỏ ở trước ngực thiếu nữ.

Khi Tạ Trúc Uyên tiếp xúc tới mềm mại đến không thể tưởng tượng hoàn toàn tỉnh lại, anh lui tay lại, hai tay bắt lấy bả vai cô để cô lui về phía sau.

Môi lưỡi cô từ trong miệng mình rời đi.

Anh đem cô từ bên cạnh mình đẩy ra, lực độ anh không có lớn, chỉ đủ để Quản Hủ bị đẩy đứng lên.

Lỗ tai Tạ Trúc Uyên phiếm hồng, anh nhìn thiếu nữ trước mắt, mới chỉ đứng tới đầu vai mình, sao có thể làm ra hành động to gan như vậy.

Anh đứng cách xa cô hơn, quay đầu nhìn về phía giá sách, “Quản Hủ, đi ra ngoài.”

Quản Hủ vừa vặn bị anh đẩy đến trước mặt di động mình, cô từ sau lưng duỗi tay cầm lấy di động, ấn nút giảm âm lượng bên cạnh. Cô ngẩng đầu, thấy Tạ Trúc Uyên cũng không có nhìn mình, mà là nhìn một bên kệ sách.

Quản Hủ đem quần áo của mình sửa sang lại, nhéo di động trong tay mở miệng nói, “Giáo sư.”

Tạ Trúc Uyên nhắm mắt lại, lông mi nồng đậm ở trước mắt anh lưu lại một bóng ma, anh trầm mặc một giây sau, ngữ khí mang theo xa cách, “Đi ra ngoài.”

Quản Hủ cầm di động, khi lướt qua Tạ Trúc Uyên, tạm dừng một chút, muốn nhìn mặt anh, lại cảm giác anh tựa hồ lập tức phải mở mắt ra.

Quản Hủ vội vàng đi tới cửa mới quay đầu lại, cô nhìn thấy Tạ Trúc Uyên đã mở to mắt, đang nhìn cô.

Quản Hủ xoay người rời đi.

Lưu lại Tạ Trúc Uyên tại chỗ, hô hấp gia tốc, sắc mặt tựa hồ trở nên càng hồng.