Chương 112: Ngoại truyện thứ sáu: Chủ nhiệm Du cũng có tình địch

Editor: Gấu Gầy

Trong chiếc xe thể thao của Thi Lực Hoa có một người đẹp đang ngồi, mái tóc óng ả nối liền sóng ngực, uyển chuyển đa tình.

Bàn tay trắng nõn vén nhẹ mái tóc, đôi môi đỏ gợi cảm của người phụ nữ phun ra mấy chữ: "Anh ấy và tôi ai lợi hại hơn?"

Thi Lực Hoa cười khổ: "Cả hai người đều mẹ nó lợi hại, cô ngược đãi người ta muốn chết, còn anh ấy bắt buộc người ta phải sống tốt."

Đuôi mắt người phụ nữ cao ngạo chứa đựng sự khinh thường, giọng điệu không tốt: "Nghe có vẻ như anh ấy giỏi hơn tôi, vậy tôi có nên gặp anh ấy không?"

Thi Lực Hoa xoa xoa thái dương: "Ann, mặc dù tôi không mấy để tâm đến Du Thư Lãng, nhưng Phàn Tiêu thích anh ấy, đòi sống đòi chết, bây giờ vất vả lắm anh ấy mới đem được người ta trở về, cô đừng gây thêm rắc rối nữa."

Người phụ nữ xinh đẹp nhấc mi, ánh mắt quyến rũ: "Nhưng mà, Phàn Tiêu cũng đã từng nói thích tôi mà." Đẩy cửa xe ra, đôi giày cao gót màu bạc chạm đất, người phụ nữ điệu đà cúi người ra khỏi xe, động tác kéo theo âm cuối vừa mềm vừa tê dại, "Chẳng lẽ tình yêu ngày xưa bây giờ đã rẻ mạt?"

Cửa xe đóng lại, Thi Lực Hoa hít một hơi lạnh, hắn nhìn qua cửa sổ xe theo dõi bóng lưng nóng bỏng kia xa dần, thầm thì: "Phàn Tiêu à, anh tự cầu phúc đi."

Du Thư Lãng vừa vào nhà, đã bị Phàn Tiêu đè lên cánh cửa hôn.

Anh cầm cặp tài liệu cười tránh: "Sao vội vã thế? Để anh bỏ đồ xuống trước đã."

Bên trong áo sơ mi đã có một bàn tay len lỏi vào, không mấy nhẹ nhàng bóp nắn trên làn da ấm áp, bàn tay kia nhận lấy cặp tài liệu của Du Thư Lãng, vứt một cách tùy ý, sau đó kẹp chặt lấy vòng eo gầy gò, mạnh mẽ kéo lại, khiến hai cơ thể dính sát vào nhau chặt chẽ.

Trong hơi thở hỗn độn, nụ hôn tan ca này có phần mất kiểm soát, Phàn Tiêu rời khỏi đôi môi mềm mại, cúi đầu mυ"ŧ lấy yết hầu trơn trượt.

Du Thư Lãng thở hổn hển, ánh mắt vô thức liếc qua, thấy chiếc laptop còn sáng màn hình trên bàn ăn. Vẫn là đoạn video từ camera hành trình ba năm trước, bản thân anh bị kìm nén phía sau ghế xe cũng giống như bây giờ, vươn cao cổ.

Chẳng trách sao lại vội vàng như vậy.

Du Thư Lãng bất ngờ kéo tóc Phàn Tiêu về phía sau, giọng điệu lười biếng: "Phàn tổng vừa xem cái gì thế?"

Phàn Tiêu mỉm cười, mặt dày mày dạn ôm lấy người ta: "Thỉnh thoảng vẫn sẽ xem, anh sẽ không bao giờ biết lần đầu tiên em xem đoạn video này cảm thấy rung động thế nào đâu, chủ nhiệm Du quá quyến rũ."

Vừa dứt lời, vành tai của Du Thư Lãng bất ngờ bị cắn một cái, lực đạo không hề nhẹ.

"Anh biết cuối cùng anh đã gọi tên của ai không?" Phàn Tiêu nói nhanh, có chút tức giận.

"Của ai?"

Người đàn ông không trả lời, chỉ cúi xuống hôn người một cách hung hãn, từng lời nói còn vương đều nghe ra vị giấm: "Anh chưa từng gọi tên em."

Du Thư Lãng xoa nhẹ sau gáy Phàn Tiêu rồi nhẹ nhàng rời khỏi môi hắn, có chút nuông chiều hỏi: "Em muốn nghe anh gọi em là gì?"

"Cái gì cũng được sao?"

"Ừm."

Phàn Tiêu đột nhiên ôm chặt Du Thư Lãng, thì thầm hai chữ bên tai anh, sau đó trông đợi hỏi: "Được không?"

Du Thư Lãng lật mí mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt một lúc, lạnh lùng nói: "Tùy vào bản lĩnh của em."

Phàn Tiêu lập tức hiểu ra, ôm lấy eo Du Thư Lãng kéo vào phòng ngủ. Du Thư Lãng thở dài trong mùi thức ăn đầy phòng: "Có muốn ăn xong rồi mới làm không?"

Trả lời anh chỉ có cảm giác đau rát khi chóp tai bị răng cắn nhẹ.

Hai người vừa lăn lên giường, tiếng gõ cửa ra vào vang lên, ba tiếng dài một tiếng ngắn, rất đều đặn.

Phàn Tiêu không để ý cũng không muốn Du Thư Lãng để ý, hai tay châm lửa khắp nơi, lại lục từ ngăn kéo ra đôi găng tay da, dồn hết sức lực để phát huy.

Đôi găng tay da màu đen vừa nắm lấy cổ chân trắng nõn, tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, một giọng nữ quyến rũ khàn khàn truyền vào bên trong: "Phàn Tiêu, có một món nợ đã đến lúc phải trả."

Đó là tiếng Thái, Phàn Tiêu đột nhiên dừng mọi động tác, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó nhíu mày...

Ann mặc sườn xám vừa qua đùi, tóc gợn sóng, trang điểm lộng lẫy, ngồi rất thanh lịch bên cạnh bàn ăn, đôi mắt quyến rũ biểu lộ sự kinh ngạc.

"Phàn Tiêu, đây là bữa cơm do anh nấu à? Anh biết nấu ăn từ khi nào vậy?"

Phàn Tiêu cắn điếu thuốc, múc canh cho Du Thư Lãng, đưa tới tay nhẹ nhàng nhắc nhở: "Hơi nóng, uống từ từ."

Sau khi làm những việc này, hắn tháo điếu thuốc chưa châm lửa, tay xoay hộp diêm, rõ ràng tâm trạng không mấy tốt: "Ann, cô đến tìm tôi có chuyện gì?"

Người phụ nữ mang theo khí chất e thẹn mà vô cùng mạnh mẽ, hàng mi dài vẽ nửa vòng trong không khí, giọng nói hay khiến người ta phát điên: "Tiêu, em là bạn gái của anh, anh không muốn mời em thưởng thức món ăn do chính tay mình nấu sao?"

"Cô ấy không phải bạn gái em." Phàn Tiêu nói với Du Thư Lãng, nghĩ một chút rồi bổ sung, "Em thực sự đã giả làm bạn trai cô ấy, đều là để giúp cô ấy tránh khỏi những kẻ tán tỉnh không ra gì."

Du Thư Lãng uống một ngụm canh, dường như không bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của "tình địch", anh lấy một tờ khăn giấy lau khóe miệng, nói với Phàn Tiêu: "Đi lấy thêm một bộ chén đũa cho cô Ann." Sau đó nhìn người phụ nữ, "Xin lỗi, chỉ có mấy món ăn gia đình, nếu không chê, cùng nhau ăn một chút."

Người phụ nữ nhướng mày, trong mắt lộ ra chút hứng thú: "Người đàn ông có thể khiến Phàn Tiêu rửa tay nấu canh thật sự không đơn giản."

Du Thư Lãng cười đáp: "Người phụ nữ có thể khiến Phàn Tiêu tự nguyện giúp tránh nợ đào hoa cũng không phải dạng vừa."

Phàn Tiêu ngồi bên cạnh cơ thể cứng đờ, cảm nhận được mùi vị nguy hiểm. Hắn dùng diêm châm thuốc, hút một hơi, ngón tay lơ đãng đặt trên bàn làm dấu hiệu: "Ann, trước đây tôi không có đối tượng nên để mặc cô làm loạn, nhưng bây giờ tôi đã có người yêu, không thể đóng giả làm bạn trai của cô được."

"Không cần anh làm bạn trai nữa." Người phụ nữ gắp một miếng măng xanh cho vào miệng nhai từ từ, vị giòn ngọt khiến cô lại bất ngờ hiện ra sự kinh ngạc.

Thức ăn ngon vào bụng, cô lại uống một ngụm canh, sau đó mới chậm rãi nói: "Lần này em phải cưới anh."

Phàn Tiêu nghèn nghẹn: "Cô xác định mình đang nói đến chuyện kết hôn?"

Người phụ nữ nhìn Du Thư Lãng, bình tĩnh gật đầu: "Lần này... đυ.ng nhầm tấm sắt, em phải kết hôn để trốn tránh."

Phàn Tiêu bực quá hoá cười: "Ann, có rất nhiều người sẵn sàng cưới cô, mỗi năm đều có người vì cô mà tán gia bại sản, bỏ vợ bỏ con, cô chỉ cần với tay một cái là có một đống người muốn cùng cô bước vào lễ đường đám cưới."

Người phụ nữ đứng dậy, từ từ tham quan căn nhà không quá rộng, đôi chân thon dài của cô được phủ lên một tầng hào quang quyến rũ trong ánh chiều tà: "Họ đều muốn cưới em, nhưng chỉ có mình anh không muốn gì từ em cả."

Cô quay một vòng trở lại bàn ăn, kéo một cái ghế ngồi giữa Phàn Tiêu và Du Thư Lãng: "Em không ngại nếu chúng ta cùng nhau ba người, Phàn Tiêu, sau khi cưới em, anh vẫn có thể yêu thương Du tiên sinh."

Phàn Tiêu đứng dậy kéo ghế của người phụ nữ ra xa Du Thư Lãng: "Nhưng tôi ngại, không thể nào được."

Nước mắt của người phụ nữ đến rất nhanh, đẹp đẽ yếu đuối đến mức đau lòng: "Phàn Tiêu, nếu không có em, anh đã chết trong trận sóng thần đó rồi, anh đập đầu vào tường, chảy rất nhiều máu, em bị kẹt ngay phòng bên cạnh, gia đình em đến cứu em, là em bảo họ đưa anh đi cùng, nếu không anh làm sao còn mạng để hưởng thụ tình yêu hôm nay chứ? Em không đòi hỏi sự báo đáp quên mình, nhưng chẳng lẽ chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng không chịu làm cho em sao?"

Phàn Tiêu kẹp điếu thuốc, dùng ngón cái xoa xoa thái dương: "Ann, bao nhiêu năm rồi mà diễn xuất của cô vẫn không hề tiến bộ, những chiêu trò đối với những người đàn ông khác đừng áp dụng lên tôi, cô biết tôi không mắc mưu, cô không thể khóc lóc để lấy lòng thương hại và lương tâm của tôi được."

Nước mắt của người phụ nữ thu lại rất nhanh, gạt đi giọt lệ lại là một khuôn mặt đa tình: "Nhưng mà chẳng phải còn có Du tiên sinh đây sao, người ta xem ra tốt bụng hơn anh nhiều."

Ngay sau đó cô lộ bản chất, vắt chéo chân, rút một điếu thuốc từ hộp thuốc của Phàn Tiêu ra cắn vào miệng, giọng điệu phiền muộn: "Lần này thật sự rắc rối rồi, ở Paris gặp một người đàn ông Trung Quốc, nhìn rất nhã nhặn, tôi chỉ đùa giỡn một chút, ai ngờ anh ta là nhân vật được bảo vệ cấp quốc gia ở đây, làm nghiên cứu khoa học, tôi ở trên giường tuỳ tiện nói đùa muốn kết hôn với anh ta, anh ta liền cho là thật, về nước lập tức báo cáo với cấp trên, bây giờ cơ quan cấp trên của anh ta muốn tiến hành điều tra về tôi, gia tộc tôi biết chuyện này, đều cho đó là vinh dự lớn, ép tôi phải gả cho anh ta."

Người phụ nữ thổi một làn khói, nhìn về phía Phàn Tiêu: "Vì vậy, bây giờ tôi phải tìm người để kết hôn trước, anh phải giúp tôi."

"Người đó đối xử với cô thế nào?" Du Thư Lãng đột nhiên hỏi.

Người phụ nữ trả lời một cách vô tâm: "Cũng được, không có nhiều tiền, chỉ còn lại sự quan tâm dịu dàng."

Du Thư Lãng tỏ vẻ tò mò: "Cô Ann luôn đem chuyện kết hôn treo ở ngoài miệng à?"

Người phụ nữ cười nhẹ: "Sao có thể chứ? Nếu tôi lúc nào cũng nói đến chuyện kết hôn, khắp nơi sẽ đầy hoa đào nát mất."

"Vậy tại sao cô lại sợ kết hôn?"

Người phụ nữ không tự nhiên vuốt nhẹ tóc mai, ánh mắt chất chứa nỗi buồn: "Chúng tôi không phải người cùng một đường."

Du Thư Lãng đưa cho cô một tách trà ấm: "Cô thấy tôi và Phàn Tiêu có giống người cùng một đường không?"

Người phụ nữ siết chặt lấy tách trà, đầu ngón tay lạnh lẽo bỗng dưng ấm áp, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Tôi không xứng." Ngay sau đó, cô nhìn về phía Phàn Tiêu, giọng nói trở nên cứng rắn, "Khi anh bảy tuổi, anh đã nói sẽ báo đáp tôi."

Chưa kịp đợi Phàn Tiêu lên tiếng, giọng nói dịu dàng của Du Thư Lãng đã vang lên trước: "Ann, không thể kết hôn, Phàn Tiêu là của tôi, không thể nhường cho cô được." Trong làn hương trà lan tỏa, người đàn ông lại nói, "Lời hứa của em ấy tôi sẽ thực hiện, tôi sẽ cưới cô, chỉ trên danh nghĩa, coi như tôi cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu người yêu của tôi trong thảm họa đó."

Người phụ nữ kinh ngạc, nhưng Phàn Tiêu lại bất ngờ giữ được tâm trạng ổn định, hắn từ từ nở nụ cười, nghiêng người lại gần người phụ nữ, thì thầm an ủi: "Đừng lo, mọi thứ sẽ trọn vẹn, cứ yên tâm giao cho tôi."

Hắn vỗ nhẹ vai cô: "Chờ tôi ba phút."

Hắn đứng dậy đi vào phòng ngủ, gọi điện thoại cho Thi Lực Hoa: "Người đàn ông của Ann là ai? Là người thế nào? Ann đã ở cùng anh ta tám tháng, cho đến khi anh ta về nước? Cậu chắc chắn là tám tháng, chứ không phải tám ngày? Người này thuộc cơ sở nào?"

Cúp điện thoại, Phàn Tiêu nhìn vào đồng hồ, mất 1 phút 50 giây.

Hắn lại gọi một cuộc gọi chính thức, sau nhiều lần chuyển máy cuối cùng đã kết nối được với lễ tân của một đơn vị nghiên cứu khoa học: "Nói với Phí Công của các anh, muốn có vợ, thì gọi lại số điện thoại này."

Cúp máy, đúng ba phút, hắn bước ra khỏi phòng, cười nói: "Vấn đề đã được giải quyết."

—-------