Chương 10: Ẩn tình

Sau khi Trầm lão gia cùng Trầm Tuyệt Tâm ly khai, Tô Vãn Ngưng liền túm lấy ống tay áo của Tô đại nhân nói.

"Cha! Có thật là con phải gả cho thiếu gia của Trầm gia không... Cha cũng biết...là?"

Nàng cũng đang lo lắng việc xích mích trước đây, nhưng nàng lại không thể nói ra. Nàng cẩn thận quan sát sắc mặt của Tô đại nhân, rồi tiếp tục nói tiếp. "Bên trong thành Tô Châu này ai mà không biết thiếu gia của Trầm gia, Trầm công tử ỷ lại trong nhà có tiền, cả ngày chẳng làm gì cả, suốt ngày hoan trường chỉ nhạc, lại càng..."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Tô đại nhân đã thay đổi. Hắn thở dài, hơn nữa trong lời nói còn mang bất đắc dĩ "Ngưng nhi, đừng nói nữa, ta cùng Trầm gia từ lúc ngươi sinh ra đã liền quyết định chuyện hôn nhân này".

"Cũng không chỉ nói đến chuyện hôn ước này, ta đã già sang năm liền còn cách lúc từ quan mấy năm. Cha không phải tham quan, từ quan nếu không nhờ người này, ngày sau sinh hoạt nhất định túng quẫn. Trầm gia kết thân cùng Tô phủ, chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh khi con gả vào Trầm gia chắc chắn việc sinh hoạt sau này sẽ không cần lo lắng".

"Trầm công tử tuy rằng phong lưu nhưng chung quy tuổi còn quá nhỏ, nếu đã lấy vợ ta tin tưởng hắn cũng sẽ thu liễm tính nết. Ngưng nhi con là người thông minh cha nói rõ ràng như vậy, con chẳng lẽ không nhìn ra được nỗi khổ tâm của ta sao?"

Nghe vậy, lông mày Tô Vãn Ngưng bất giác nhăn lại. Nàng nhìn gò má của Tô đại nhân trong lúc nhất thời cảm xúc lúc này thật hỗn độn, ngổn ngang.

Từ khi hiểu chuyện đến nay, cho dù là ít xuất môn nhưng nàng biết trong thành Tô Châu này thế lực của Tô phủ thật sự là rất lớn. Có thể xem là có quyền thế lớn nhất thành Tô Châu này, thế nhưng hiện tại, cha nàng lại nói cho nàng biết tương lai nhất định phải dựa vào người khác rất nhiều. Nàng lại phải gả cho cái tên phong lưu kia...

"Cha! Nhất định phải như vậy sao?"

"Cha hỏi con, con có thể hiểu nỗi khổ tâm của cha hay không, nhưng còn cha thì sao? Cha có thể hiểu được tâm tư trong lòng con hay không?".

"Ba" một tiếng Tô đại nhân giơ tay lên hung hăng đánh lên bàn, đã không muốn cùng Tô Vãn Ngưng nói nữa. Tô Đại nhân chịu đựng nỗi buồn bực trong lòng, nhẹ nhàng nắm cổ tay Tô phu nhân.

"Phu nhân còn lại ở đây liền cho ngươi cùng Ngưng nhi nói chuyện. Hảo hảo khuyên nàng, chớ để dung túng nàng ảnh hưởng đến mặt mũi của Tô gia chúng ta" Dứt lời Tô đại nhân liền phất tay áo rời đi.

"Nương, cha nói..."

Có lẽ là bị Tô đại nhân đột nhiên đập bàn, Tô Vãn Ngưng ngồi không hề an ổn. Nàng ngước mắt nhìn Tô phu nhân, từ trong ánh mắt của bà thì nàng đã biết được kết cục này cuối cùng cũng đã định.

"Kết cục đã định thật sao...?"

Tô Vãn Ngưng tự hỏi, vì thế không khỏi sinh lòng đau buồn, nàng luôn cho rằng nàng là thiên kim thì sẽ không như các nữ tử bình thường khác luôn phải nghe theo phụ mẫu chi mệnh. Mà xem ra hôm nay mới biết được chính mình cũng không chạy thoát được.

"Ngưng nhi, nương biết con đang suy nghĩ cái gì."

Tô phu nhân ngồi yên nhìn nữ nhi bên người, nắm hai tay của nàng hết mực khuyên giải cùng an ủi "Ngươi cũng biết, Tôn Tri Hạo đã có lưỡng phòng thê thϊế͙p͙, dù cho ngươi có quý hắn tài học cao thì các ngươi đều là không thể nào. Cha ngươi sẽ không đồng ý nữ nhi của hắn phải hạ mình trở thành vợ kế(*) của kẻ khác".

(*) vợ sau

Lại nói "Tôn Tri Hạo thi đậu tú tài cũng không nhất định sẽ được vào làm quan, con cũng biết cha con làm quan nhiều năm như vậy, tất cả những khó khăn con phải biết rất rõ chứ. Nhưng Trầm gia lại hoàn toàn ngược lại. Không chỉ nói đến gia tài nghìn vạn lần của họ, nếu có thua lỗ nặng cũng có thể bồi đắp được mà Trầm công tử chưa từng cưới vợ. Con gả cho nàng là thị cưới hỏi đàng hoàng. Ngày khác nếu nàng muốn lập thϊế͙p͙ thì cũng phải được sự đồng ý của con".

"Ngưng nhi, là cha mẹ người nào không hy vọng con mình hạnh phúc? Trầm gia và cha con đã quen biết nhiều năm, tốt hay xấu trong lòng con còn không rõ ràng sao?"

"Nghe nương một lần này, gả vào Trầm gia con sẽ trở thành thiếu phu nhân, cùng phu quân tiếp quản toàn bộ sản nghiệp, chuyện này là đúng hay sai, tốt hay xấu... Tin tưởng nương, nương nhất định biết rõ ràng hơn con".

"Nương..."

Tô Vãn Ngưng chậm rãi nhắm lại hai mắt, nàng thật sự rất muốn cười. Nguyên lai, mẫu thân cũng thật sự là không hiểu tâm tư của nàng. Nàng mặc dù yêu thích tài hoa của Tôn Tri Hạo, nhiều lần cùng hắn ra ngoài, nhưng lại không có ý muốn cùng hắn thành thân.

Nàng thừa nhận nàng đối Tôn Tri hạo có một chút ưa thích. Nhưng là chỉ vì một câu nói liền muốn đem nàng gả đi cho cái tên khinh bạc lại còn rất phóng đãng kia sao...?

Mà cha cùng nương của nàng, cũng là vì sau đó có thể nhờ cậy vào Trầm gia, thì có thể dễ dàng để nàng gả cho một người mà mình không thích sao...?

Thích hay không thích? Nàng còn có quyền lựa chọn sao? Nàng vốn cũng không có chân chính thích người đó, gả cho hắn bất quá là đi sớm một bước chứ không có tình, thế thì đã làm sao?

"Nương, người không cần phải nói nữa." Tô Vãn Ngưng trầm tư một lúc lâu, tất cả đã là bất đắc dĩ, nói "Hôn sự của nữ nhân là phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn. Ngưng nhi gả cho người nào, là thê tử của người nào tất nhiên là cha và nương làm chủ".

"Gần đây thân thể con có chút yếu , Ngưng nhi xin được cáo lui trước." Nàng đứng dậy, ánh mắt đảo qua chén trà Trầm Tuyệt Tâm trước đó từng uống qua, tự giác cười.

"Rõ ràng nhiều ngày trước còn định đem cái người kia khinh bạc đàn bà có chồng, một công tử phóng đãng như vậy phải đưa vào phủ nha, hôm nay đã thấy nàng đến đây hướng mình cầu hôn".

"Trầm Tuyệt Tâm, như vậy một người phong lưu thành tính, trầm mê rượu thịt vui mừng đúng là một phú gia công tử, mình có thật là muốn trở thành của thê tử của nàng sao?"

Một đường đi tới, Trầm Tuyệt Tâm tìm liên tiếp mấy sạp bán, cứ lười nhác mà đi. Phía sau là Trầm phủ, nàng cũng không vội vã trở lại.

"Ah?" Trầm Tuyệt Tâm dừng bước hướng đến chỗ người bán hàng rong trước mặt, dùng chiết phiến chỉ qua bên quầy hàng trốc không, nói "Sao hôm nay không thấy Oản nương ở đây bày bán?"

Người bán hàng rong tất nhiên là biết nàng, trong lời nói không khỏi cung kính "Tiểu nhân chẳng biết Oản nương đã mấy ngày không ở đây bày sạp bán."

"Ác? Phải?" Trầm Tuyệt Tâm như có điều gì đó suy nghĩ, mở chiết phiến khinh quạt vài cái. Nàng có dự định trở lại thanh lâu tiêu khiển một phen, nhưng là đi mấy bước rồi lại qua về. Suy nghĩ một chút, nàng vẫn là phải trở về phủ đệ, nàng đứng ở cửa phòng Trầm phu nhân, không lạnh không nhạt gọi một tiếng "Nương" .

"Tâm nhi, cha ngươi đâu?" Trầm phu nhân ngồi đàng hoàng ở trêи ghế, đợi Trầm Tuyệt Tâm vào cửa, liền đứng dậy cầm điểm tâm vừa mới làm xong đưa cho Trầm Tuyệt Tâm.

Nàng nhìn ánh mắt Trầm Tuyệt Tâm, muốn từ đó mà biết được hôm nay việc cầu thân đến tột cùng thành công hay không? Thân là mẫu thân của Trầm Tuyệt Tâm, Trầm phu nhân cho tới bây giờ cũng không tưởng tượng được giờ khắc này lại đến quá sớm. Nhưng mà, hiện thực cho tới bây giờ đều là đi ngược lại.

"Một mặt là đón dâu để tiếp quản sản nghiệp Trầm gia, một mặt là nàng vì con của mình mà ẩn dấu nhiều năm bí mật này. Chung quy, Trầm phu nhân lựa chọn người trước, ích kỷ như vậy cũng là vì bất đắc dĩ".

"Cha từ khi ra khỏi phủ nha liền đi mở cửa hàng kiểm toán, nhượng ta đi trước hồi phủ để cùng nương thông báo một tiếng."

"Thông báo cái gì? Là việc hôn nhân đã thành hay sao?" Trầm phu nhân giọng nói thân thiết.

Trầm Tuyệt Tâm xua tay nhượng nha hoàn còn lại trong phòng tất cả đều lui xuống, nói "Thành cũng là không thành,ý tứ của Tô đại nhân hàm hồ, không thể nói là đồng ý hay không đồng ý. Ta nghĩ, bọn họ chủ yếu là đang bàn luận một phen. Không thể chắc chắn, Tô đại nhân khôn khéo như vậy, việc hôn sự này đã đã định trước, hoặc sớm hoặc muộn mà thôi."

"Phải a?" Ánh mắt Trầm phu nhân trong lúc nhất thời cũng không biết đang vui hay đang buồn.

"Thế nào? Chẳng lẽ không đúng như nương hy vọng sao? Khi thành thân, ta sẽ được tiếp quản sản nghiệp Trầm gia , giúp nương hoàn thành tâm nguyện vài chục năm trước tiếc nuối."

Trầm tuyệt tâm cười, trong giọng nói có thể thấy được sự thê lương.

"Nhược tuyết..." Nàng nhìn ngoài cửa tự mình lẩm bẩm, mỗi khi nhớ tới cái nữ tử áo tơ trắng kia, trêи cổ tay chỗ vết sẹo ấy sẽ mơ hồ bị đau.

Nhược Tuyết tỷ, vì sao người ta lấy lại không phải là ngươi chứ? Trong lòng của ngươi có phải là không bao giờ có ta hay không...?