Chương 15: Đoạt nhân

"Nếu nói như vậy Hồ viên ngoại gần đây thật là rảnh rỗi, chi bằng đến đại lao ngồi thêm mấy ngày có được không? Ở đó luôn chào đón người à..." Giọng nói vừa phát ra dường như là không thể nào kiềm chế được ý cười.

Tuy là chưa thấy được bóng dáng người nọ nhưng khi nghe được thanh âm sắc mặt Hồ viên ngoại liền lập tức trầm xuống, vùng xung quanh lông mày hầu như nhíu chặt lại thành đoàn.

Cho dù trong lòng của hắn tuy là có kiêng kỵ nhưng Hồ viên ngoại vẫn bất chấp giữ chặt tay Oản nương, khuôn mặt vẫn như trước lộ rõ vẻ háo sắc nói "Ôi chao! Nguyên lai là Trầm gia công tử phóng đãng hôm nay như thế nào không ở thanh lâu tỷ môn mà vui vẻ, lại nhàn sự mà tới đây quản chuyện của ta...?"

Hồ viên ngoại nói tiếp "Cái gì quan phủ...cái gì đại lao...? Ta bất quá là người "Quá thiện tâm" muốn giúp Oản nương đây chút tiền vì nàng đang phải "Bán mình táng phu". Vậy xin hỏi ta đây thế nhưng có tội gì?"

Trầm Tuyệt Tâm ở trong quý phủ xem sổ sách của cửa hàng liền "tâm phiền ý loạn" không biết phải giải quyết thế nào, vì vậy nàng cùng Trầm Từ ra ngoài đi dạo một chút. Nào biết khi đi ngang qua nơi đây, lại nhìn thấy Oản nương đang phải bán mình táng phu.

Vốn việc này là do Oản nương tình nguyện, nàng cũng thật bất tiện vì vậy không quan tâm cũng không đến ngăn cản. Bởi vì nàng chính là người ngoài cuộc...

Chỉ là "Có người" có ý đồ xấu, mơ mộng hão huyền, lại vọng tưởng chỉ cần dùng mười lượng bạc là có thể ép Oản nương đi. Chuyện như thế Trầm Tuyệt Tâm tự nhiên là phải quan tâm, không thể thấy người chết mà không cứu. Đặc biệt người kia lại là Hồ viên ngoại, nàng càng phải ngăn cản. Đi theo hắn Oản nương chỉ có thể chịu ủy khuất mà thôi...

"Nhàn sự? Lẽ nào Hồ viên ngoại ở bên đường ngang nhiên giữ người của ta, ta khi không lại khoanh tay đứng nhìn người của mình bị cướp mất sao?" Trầm Tuyệt Tâm một thân bạch y từ trong đám người chân thành mà đến.

Nàng từ bên cạnh Hồ viên ngoại vòng qua, tiện tay đem Oản nương ôm vào trong lòng, mặt mỉm cười nhỏ giọng nói "Oản nương của ta, ngươi sao lại như thế bị người khác khi dễ? Ta bất quá là mới ly khai(*) một chút, ngươi nói ta phải làm thế nào cho phải đây?"

(*)Rời đi

"Trầm, Trầm công tử. . ." Lần thứ hai được Trầm Tuyệt Tâm ôm vào trong lòng Oản nương hơi ngượng ngùng hơn, nàng lại có cảm giác thụ sủng nhược kinh(*). Nàng không nhìn rõ hai tròng mắt của Trầm Tuyệt Tâm...

(*) được sủng ái mà lại lo sợ, được nhiều người yêu thương nhưng vừa mừng lại vừa lo

Chỉ trong chốc lát hai gò má của nàng đã ửng đỏ một mảnh. Linh nhi trong lòng nàng cũng đang chìm trong giấc ngủ, Oản nương lại đọc không hiểu thâm ý trong ánh mắt của Trầm Tuyệt Tâm, vì thế nàng cũng không phối hợp cùng Trầm Tuyệt Tâm, chỉ biết hỏi lại "Trầm công tử, ngươi bao giờ đã đem ta. . ."

"Bao giờ đã đem ta mua lại?" Lời nói như vậy Trầm Tuyệt Tâm tự nhiên là không cho nàng nói ra, lập tức Trầm Tuyệt Tâm dùng hai ngón tay của mình nhẹ nhàng đặt lên môi của Oản nương. Hành động như vậy, ở trong mắt của ngoại nhân chính là một cử chỉ vô cùng thân mật mà chỉ có ở vợ chồng với nhau mà thôi.

Trầm Tuyệt Tâm liếc nhìn đứa nhỏ đang ngủ say trong lòng Oản nương lại nhìn sắc mặt Oản nương có vẻ tái nhợt, trong lòng liền nhói đau một chút nhưng nét mặt vẫn thể hiện ý trêu đùa như trước.

"Thế nào? Oản nương, ta mới đi một chút liền muốn cùng ta hồi phủ sao? Ha ha...việc này ngược lại thật ra không gấp, trước tiên ta nên đem phu quân của ngươi án táng trước đã?"

"Phu quân" hai chữ truyền vào trong tai của Oản nương, một trận chua xót ập đến nàng không khỏi rơi lệ. Những ủy khuất trước đây của nàng cũng vì thế mà bộc phát ra ngoài. Nàng càng ôm chặt Linh nhi trong lòng rồi lại chôn mặt ở hõm vai của Trầm Tuyệt Tâm mà khóc. Đem quần áo của Trầm Tuyệt Tâm làm ướt một mảnh...

Một lúc lâu sau, Hồ viên ngoại một bên không vui ho khan vài tiếng, lạnh lùng nói "Ta nói Trầm thiếu gia, ngươi rõ ràng biết trong việc buôn bán đều phải nói đến thứ tự trước sau. Oản nương đã sớm bị ta dùng mười lượng bạc mua, ngươi không nên ở chỗ này chặn ngang như vậy! Oản nương...mau cùng ta hồi phủ"

"Cùng ngươi hồi phủ?" Trầm Tuyệt Tâm đột nhiên cười to, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trêи đời. Nàng tăng thêm độ mạnh của cánh tay ôm chặt Oản nương, nói "Nếu Hồ viên ngoại hiểu được thứ tự trước sau thì cớ gì? Ngươi không nhìn thấy vàng trêи đất sao?"

"Hồ viên ngoại cũng nên làm rõ ràng, quan phủ từ trước đến nay đều là cấm ép mua, ép bán. Ta và ngươi đều là đồng thời ra giá, chuyện thuộc về ai mua cũng là do Oản nương làm chủ, không cần thiết phải để ngươi làm chủ".

"Còn nữa, có một quy tắc chẳng lẽ Hồ viên ngoại không biết hay sao người trả giá cao thì sẽ được, ta cũng không biết ngươi nhưng thật ra lại keo kiệt như vậy? Hôm đó ngươi mua một thanh lâu tỷ muội mà đều phải một trăm lượng bạc, hôm nay lại muốn dùng mười lượng bạc mua Oản nương? Hồ viên ngoại, ngươi đúng là người lừa gạt góa phụ mà...".

"Ở đây nhiều ánh mắt nhìn như vậy, ngươi nếu là ép Oản nương mang về phủ, sợ là ngày mai liền bị quan phủ giải vào tù lao. Đến lúc đó, dân chúng chắc chắn sẽ cố gắng chăm sóc cho Hồ viên ngoại, mỗi ngày đều đến cửa hàng ân cần thăm hỏi cũng nói không chừng?"

Trầm Tuyệt Tâm lơ đãng nói, đồng thời cầm tay của Oản nương dò hỏi "Oản nương, nàng có nguyện cùng ta đi?" Trong chốc lát, Trầm Tuyệt Tâm nhìn đôi mắt đã ngấn lệ của Oản nương, nàng sâu đậm nhìn người trước mắt này. Những kí ức quen thuộc hay nói đã từng quen thuộc, ngọt ngào cùng đau buồn lại hiện về(*).

(*) Theo mình nghĩ lúc này Trầm tuyệt Tâm đang nhớ đến ký ức cũ lúc ở cùng Nhược Tuyết.

Trầm tuyệt Tâm nói tiếp "Cùng ta đi có được không? Tâm nhi cuộc đời này, chính là nguyện cùng nàng đồng cam cộng khổ luôn ở gần nhau. . ." Trầm Tuyệt Tâm nắm chặt tay của Oản nương, mang theo ngôn ngữ thật sự ấm áp, sau đó lặng yên hôn lên giữa chân mày của Oản nương.

Hôm nay hai người lơ đãng đã làm ra hành động vô cùng thân thiết, bởi vậy đã đem bách tính đang đứng vây quanh xung quanh vừa ồn ào lại giống như muốn nổ tung. Bọn họ cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, đối với hành động cử chỉ lúc nãy của Trầm Tuyệt Tâm càng thêm phản đối. Biểu thị rằng hành động đó chính là càn rở cùng phóng đãng. Bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân, Oản nương mặc dù bây giờ đã là góa phụ nhưng cũng không thể làm ra hành động phóng đãng như thế...

Hồ viên ngoại ở gần cạnh mọi việc hết thảy đều để ở trong mắt, một mặt hắn cảm thấy chán ghét buồn nôn, một mặt lại không phục cũng là không tin được Trầm Tuyệt Tâm như thế nhưng lại thật lớn mật như vậy. Khuôn mặt của hắn không còn bất cứ một biểu tình nào.

Nhưng tất cả người chịu ủy khuất nhất lại là Oản nương, nàng vừa sợ lại vừa thẹn thùng. Nàng từ từ khép hờ hai mắt nhìn thấy Trầm Tuyệt Tâm đang nhìn mình với ánh mắt mê ly, lập tức nàng liền mở mắt.

"Trầm, Trầm công tử. . ." Tim của Oản nương đập nhanh, trong lòng cứ như mang theo men say giống như bị đầu độc vậy. Lắp ba lắp bắp nói thổ lộ tiếng lòng của mình "Ta...Ta nguyện ý cùng ngươi đi..."

Thanh âm Oản nương không lớn nhưng lại đủ để cho Hồ viên ngoại nghe được rõ ràng. Hắn biết mình ở lại lâu cũng vô ích, Hồ viên ngoại hung hăng nhìn Trầm Tuyệt Tâm. Mang theo ý cực kỳ không cam lòng phất tay áo lạnh lùng mà hét lớn một cái. Sau đó tiện đà cố sức đẩy đoàn người ra, mang theo phẫn nộ mà ra về.

Mặc dù Hồ viên ngoại đã đi nhưng Trầm Tuyệt Tâm vẫn như cũ đứng đó, nàng vẫn còn trong khung cảnh ký ức cũ. Thẳng đến khi, Oản nương tự cảm thấy mình không nên tới gần Trầm Tuyệt Tâm quá mức như thế, liền giãy dụa thoát khỏi lòng của Trầm Tuyệt Tâm. Cũng bởi vì hành động của Oản nương đã đưa Trầm Tuyệt Tâm trở lại hiện thực.

"Oản nương?" Trầm Tuyệt Tâm cuối cùng cũng tỉnh, nhìn khuôn mặt của Oản nương, nhẹ nhàng buông lỏng nàng ra, nhặt thỏi vàng ở trêи đất, nói "Tiền này ngươi cầm lấy, đem ngươi phu quân an táng cho thật tốt."

Vì không muốn cho Hồ viên ngoại lại tùy thời cơ có mưu đồ với Oản nương, Trầm Tuyệt Tâm còn đang do dự có nên hay không đem Oản nương mang về chỗ ở của mình, lại nghe Oản nương khước từ.

"Không...Trầm công tử, tiền này thực sự nhiều lắm. Ta...Ta không thể nhận được." An táng chồng của nàng chỉ cần năm lượng bạc, nàng sao lại có thể nhận nhiều ngân lượng như thế. Càng nghĩ Oản nương càng thấy thật sự mình không thể nhận số ngân lượng này được.

"Ah? Oản nương lại muốn cự tuyệt hảo ý của ta sao? Ngươi đã phải bán mình táng phu, không thể nói người khác cho nhiều hay ít ngân lượng như thế chứ. Chừng ... này ngân lượng ngươi cứ cầm lấy, sau này còn cần phải dùng tới..."

"Nghĩ đến ngươi chưa từng nghỉ ngơi, không bằng. . ." Lời còn chưa dứt, Oản nương bởi vì thân thể suy yếu cùng đói khát mà ngã vào trong lòng Trầm Tuyệt Tâm. Tuy là ngất đi nhưng nàng cũng không buông đứa nhỏ trong lòng ra. Cho dù không còn ý thức, đôi tay của nàng vẫn như trước đem Linh nhi ôm chặt, đúng là mẫu tính của nữ nhân mà.

"Oản nương...? Oản nương...?" Trầm Tuyệt Tâm không nghĩ tới thân thể của Oản nương lại suy yếu như vậy, ngay tại bên đường mà té xỉu. Cũng may nàng kịp thời đỡ Oản nương, trước mắt thấy đoàn người đã tán đi một chút. Trong lòng cười nhạt, càng cười nhiều hơn chính là vì chuyện này mà phải bất đắc dĩ ra một quyết định khó khăn.

"Trầm từ. . ." Trầm Tuyệt Tâm gọi Trầm Từ, nhượng hắn bế Linh nhi đang ở trong lòng Oản nương, rồi nói "Chúng ta đi tới vùng ngoại ô, đến trúc phòng."