Chương 30: Cứu mỹ nhân(*)

Phố xá tiếng người tranh cãi ầm ĩ, Trầm Tuyệt Tâm đi lại tản mạn, phe phẩy chiết phiến. Trầm Từ một tấc cũng không rời đi theo nàng, lộ vẻ sốt ruột.

"Thiếu gia! Đền lúc này, ngài thế nào còn có tâm tư đi dạo vậy!"

"Thế nào? Ta cần phải không có tâm tư mới đi dạo được sao?"

Trầm Tuyệt Tâm cười, quả nhiên là hoàng đế không vội thái giám vội, nàng cùng Tô Vãn Ngưng vốn là hữu danh vô thực giả phu thê, lúc này nàng được người khác mời ra phủ, làm sao có ý sợ mà đề phòng?

"Thiếu gia! Ngài như thế nào lại không nóng nảy ni!" Trầm Từ lôi kéo nàng không cho nàng tiếp tục đi dạo.

"Cái Tôn Tri Hạo kia không biết tốt xấu, cư nhiên đem thư đưa đến nội viện phủ nha! Thiếu gia! Thiếu nãi nãi... thế nhưng... chúng ta ! Ngài không sợ bọn họ cô nam quả nữ, sẽ làm ra cái gì. . ."

Lời còn chưa dứt, Trầm Tuyệt Tâm xoay người dùng cây quạt ngăn Trầm Từ hồ ngôn loạn ngữ.

"Chớ có đoán! Tôn Tri Hạo cùng Thiếu nãi nãi nãi nhiều ngày không gặp, bạn cũ, hẹn nhau có gì không thích hợp? Ngươi nếu là mệt mỏi, liền hồi phủ nghỉ ngơi, bản thân ta còn chưa cuống, ngươi lại cứ ở cạnh ta lên tiếng huyên náo liên tục!"

"Thế nhưng Thiếu gia...! Ngài cùng Thiếu nãi nãi mới thành thân, mà hắn lại phái người truyền tin định ngày hẹn, cách truyền tin như thế, thực sự có lẽ thất thường!"

"Được rồi! Ngươi mau trở về đi!"

Trầm Tuyệt Tâm xung quanh lông mày nhăn lại, nàng không muốn nghe nữa Trầm Từ lải nhải liên tục. Nàng tự nhiên rõ ràng mục đích của Tôn Tri Hạo.

Mới như vậy thành thân, liền cùng nhau gặp mặt. Tô Vãn Ngưng a Tô Vãn Ngưng, nghĩ không ra đường đường là thiên kim tri phủ cũng sẽ như vậy lừa gạt phụ mẫu. Một mặt là cùng lúc tư hội với người nam tử khác, một mặt lại gả vào Trầm gia.

"Thiếu gia có đúng hay không lại ngại Trầm Từ lắm mồm." Trầm Từ ủy khuất nói.

"Chưa từng ngại."

Trầm Tuyệt Tâm dùng chiết phiến gõ lòng bàn tay, suy nghĩ trong chốc lát, nói "Chỉ là cho ngươi đi hồi phủ, cũng tốt biết được Thiếu nãi nãi bao giờ trở về. Được rồi, nếu là nhạc phụ nhạc mẫu hỏi, liền nói Thiếu nãi nãi cùng ta đi vào miếu bái phật xin xăm. Chớ để để cho bọn họ cảm thấy có chỗ không thích hợp".

"Ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, Thiếu nãi nãi bên kia nói như thế nào, ngươi hựu nên rõ ràng. Có chút bạc vụn ngươi cầm đi, nghe nói phía nam bên kia mới mở trà lâu, nơi đó "Hạnh hoa tô" làm không tệ, ngươi giúp ta mua cho Thiếu nãi nãi nếm thử, miễn cho nàng quá ngọ mà về, lỡ giờ cơm mà đói bụng."

Nghe vậy, Trầm Từ ủy khuất cái miệng nhỏ nhắn mà lập tức vung lên một trận cười to.

"Hắc hắc! Ta chỉ biết, Thiếu gia nhất định là quan tâm Thiếu nãi nãi! Ah! Trầm Từ đi mua "Hạnh hoa tô" mua về, chờ Thiếu nãi nãi hồi phủ thưởng thức!"

"Ngươi đi nhanh đi."

Trầm Tuyệt Tâm cũng không thèm để ý đến Trầm Từ đơn thuần nói như vậy. Hắn dù sao cái gì đều không rõ ràng, nếu có thể để người ở bên ngoài xem nàng cùng Tô Vãn Ngưng ân ái, xem như vẫn là một chuyện tốt.

Đi dạo chốc lát, Trầm Tuyệt Tâm tâm tình liền bộc phát, nhiều ngày không thể thống kɧօáϊ uống rượu, nàng không khỏi nhớ tới lúc đầu. Mỗi ngày nàng đều có thể có rượu ngon để uống.

Ừ, nhiều ngày chưa từng đặt chân đến Di Hương Viện, cũng không biết Sơ Tình có thể có trà hay rượu mới để đãi nàng không?

Không có tú bà ở bên ngoài đón khách, Trầm Tuyệt Tâm phe phẩy chiết phiến nhắm lầu hai căn phòng của Sơ Tình mà đi. Cách bày biện trong đó không thay đổi, Sơ Tình lại không biết đi nơi nào rồi.

Người đâu? Trầm Tuyệt Tâm đứng ở trước bàn nhìn khắp bốn phía, nghĩ có hay không nên ở đây chờ lâu chỉ chốc lát.

Bỗng có tiếng của Sơ Tình tê tâm liệt phế giãy dụa truyền đến, xung quanh lông mày nàng lần thứ hai nhăn lại, men theo thanh âm mà đi tới.

Sơ tình ngoại sam đã bị thô lỗ xé rách, một gã đại hán áp chế thân thể của nàng, khiến nàng không thể động đậy. Cái yếm thϊế͙p͙ thân đã bị bại lộ, Sơ Tình tóc tai rối bời, dường như muốn thoát đi lần vận rủi thứ hai này.

"Không....! Đừng...!Không...! Van cầu ngươi... buông ta... ra! Ma ma....! Ma ma....! Cầu ngươi.... nói bọn họ.... buông! Sơ Tình sai ...rồi! Sơ Tình... thật sự sai... rồi!"

"Sai? Ngươi có gì sai đâu? Ngươi bị Trầm công tử dùng số tiền lớn mua, giá trị con người lại trở nên cao quý. Tự nhiên, coi thường không muốn treo biển hành nghề mà tiếp khách".

"Bất quá, ma ma nói cho ngươi biết, đã ở thanh lâu, sẽ không nhiều lựa chọn như vậy cho ngươi. Ngươi nếu có thể tuyển trạch, làm sao lại phải nương thân cùng ta ở Di Hương Viện này?"

"Hôm nay, cho ngươi một trận giáo huấn, cũng tốt cho ngươi từ nay về sau phải thành thật! Nữ nhi, gặp được người tốt đó là đời trước đã tu luyện phúc đức, như chúng ta những nữ nhân này, đời này sao lại có vọng tưởng có người tốt đối xử tử tế với chúng ta. Dù thế nào, cứ như vậy đi!"

Dù sao đã nhìn nhiều lắm hành động "Hung ác", tú bà lòng từ lâu đã chết lặng. Trơ mắt nhìn Sơ Tình như vậy sống không bằng chết, nàng cũng chỉ là lạnh nhạt nhìn. Nhìn Sơ Tình quần áo hoàn toàn bị đại hán xe rách, cũng nhìn hắn còn không kịp chờ đợi cần phải cởϊ qυầи.

Tiếng vang đạp cửa làm cho gã đại hán cả kinh, dừng động tác lại , Sơ Tình thấy thế, lập tức đem thân thể của chính mình co rúc ở góc đầu giường.

Tình cảnh này, từ lâu không cần nhiều lời giải thích, vừa xem thấy là hiểu ngay. Trầm Tuyệt Tâm ánh mắt đảo qua Sơ Tình như vậy chật vật sơ, tiện đà hung hăng nhìn chằm chằm bên giường gã đại hán kia.

Thẳng mắt nhìn thấy hắn tâm can mà phạm chiến, mới vừa rồi hành động như vậy, cười lạnh nói "Thế nào? Có cớ gì? Cửa không người đón khách, nguyên lai ở đây. Tú bà đây là cách hành sử của ngươi sao? Đã nhận ngân lượng của ta, lại đưa người của ta tống vào miệng cọp?"

"Thế nào, ngươi ở Di Hương Viện có đúng hay không là ngại đã mở quá lâu...?"

Nàng đi lên vài bước, mắt nhìn Sơ Tình, ngoại sam đã thảm đến mức độ không nhìn ra được. Sự tức giận liền bộc phát.

"Căn cứ luật pháp, vị huynh đệ này làm chuyện như vậy, phải làm chém đầu! Chẳng biết, ngươi có thể có người quen trong quan phủ? Nếu là không có, ta là có thể giúp ngươi giới thiệu một ... hai ..., nhưng chẳng biết Tri phủ đại nhân, lại sẽ giảm hình cho ngươi sao? !"

"Cút! ! !"

Đại hán kia tự biết có tội, bị Trầm Tuyệt Tâm như vậy mà nói, tự nhiên không dám ở lâu, lưu lưu trốn ra gian phòng. Nhưng thật ra tú bà, thật sự không nghĩ tới Trầm Tuyệt Tâm mới thành thân mà lại tới nơi đây.

Nghe nàng nói như vậy, chưa phát giác ra da đầu đã tê dại một mảng, bật người tiến đến trước mặt nàng mà hướng nàng bồi tội.

"Ôi, ta....Trầm công tử! Là ta già rồi nên hồ đồ, đã quên Sơ Tình là người của công tử. Cho nên, mới làm ra chuyện sai lầm xin công tử bớt giận!"

"Cũng may mấy người lỗ mãng kia, thực sự chỉ là làm cho Sơ Tình sợ hãi một chút thôi. Kỳ thực ta chỉ để cho bọn họ làm dáng một chút, hù dọa một chút mà thôi! Ai biết bọn họ hạ thủ ác như vậy đâu"!

"Trầm công tử đại nhân đại lượng, hôm nay Sơ Tình cũng không có bị gì, tha thứ cho ta đây là "lão bà tử"!"

"Ha hả." Trầm Tuyệt Tâm cười mà không nói, như vậy ngôn từ mâu thuẫn thật coi nàng là người ngu hay sao?

Bất quá Trầm Tuyệt Tâm đã không còn tâm tình để đối tú bà nóng giận. Sơ Tình còn đang góc giường khóc run, Trầm Tuyệt Tâm trước liền xoa mặt Sơ Tình.

Gò má tái nhợt, tâm sinh ra một chút đau lòng "Sơ tình, ngươi có sao không?"

Nghe vậy, Sơ Tình mới ngẩng đầu chú ý tới Trầm Tuyệt Tâm ý thức được sự tồn tại của nàng. Nàng nhào tới trong ngực của Trầm Tuyệt Tâm, nước mắt tùy ý rơi, vô pháp ngừng, "Tâm nhi! Tâm nhi! Cầu ngươi dẫn ta đi, dẫn ta đi! ! !"