Chương 39: Cùng nhau tố cầm

Ánh mặt trời đã ngả về chiều tối, các nơi buôn bán rong trêи đường đã thu thập đồ để về được vài canh giờ. Vốn là trêи đường sẽ không nhiều người ra vào tấp nập như vậy.

Vũ long cùng đội ngũ Vũ sư lại là đem mọi người tấp nập trở lại. Không ít người quần áo ngăn nắp đứng ở cửa cầm thiệp mời đã được phân phát trêи tay....Mọi người đều vây quanh các đội ngũ Vũ sư. Nhìn thật là tấp nập, xung quanh còn nhộn nhịp hơn cả buổi sáng.

Bọn họ đứng đó không bởi vì muốn xem đội Vũ sư biểu diễn, mà tất cả mọi người chỉ đang chờ đến khi tấm bảng đỏ thẫm kia được người kéo xuống. Mang theo thiệp mời đi vào nhìn một rõ ràng. Bởi vì, nghe nói bà chủ ở đây rất là xinh đẹp.

Không bao lâu, có một nam tửtrung niên thoạt nhìn quá mức là tinh minh(*) từ bên trong đi ra, bên cạnh người còn có mấycô nương dung mạo xinh đẹp cùng đi.

(*) khôn khéo, thông minh lanh lợi, tháo vát, nhanh trí.

"Bất quá, nhìn qua thì hắn cũng chỉ là một người bình thường thôi, sao lại cứ muốn làm quá lên mang theo bên người bao nhiêu mỹ nữ bên cạnh".

"Chỉ là một ánh mắt mà thôi, liền làm cho bao nhiêu người xung quanh phải hâm mộ, ai cũng hận bản thân già nua tại sao không thể trẻ hơn mấy tuổi chứ".

"Giống như nam tử trung niên kia a, thật là ngưỡng mộ, ngưỡng mộ mà..."

Mọi người cứ bàn tán xôn xao về nam tử kia, làm cho không khí càng thêm náo nhiệt...

Sau một lúc, Vũ long cùng Vũ sư biểu diễn trung niên nam tử sợ mọi người buồn chán liền đứng trước mặt mọi người nói vài câu giản cảm tạ với mọi người này nọ. Rồi đưa hai người là nghệ nhân có tuyệt kỹ về ảo thuật ra diễn tài nghệ cho mọi người xem.

Trải qua tạp kỹ biểu diễn, hai người nghệ nhân đang lúc được mọi người tấm tắc cảm thán trong tiếng sôi nổi dựng lên. Thì giống như sét đánh vậy không kịp bịt tai lại, tiếng pháo vang lên tấm vải đỏ trêи tấm bảng cũng được kéo ra "Hồng Tụ Hiên"

"Chư vị, hôm nayHồng Tụ Hiên của chúng tôi khai trương đại cát, chưởng gia được người tới tặng một bầu rượunữ nhi hồng tốt nhất thật là vinh hạnh."

Mở rộng cửa tiệm ra trước, trung niên nam tử lại mở miệng, hắn đảo qua không thấy mọi người chú ý đến, trong lòng liền cảm thấy chẳng đáng. Thế nhưng, trêи mặt vẫn mang tiếu ý.

"Chúng tôi là từ kinh thành tới, trong lầu các cô nương cũng là những người tinh tế đã được tuyển chọn tốt nhất. Không nói nhiều nữa, các tân khách thỉnh bình tĩnh. Cửa môn của chúng tôi không được lớn lắm. Nếu như chen chúc sợ là sẽ đem cánh cửa mà đáp nát a ha ha ha ha!"

Câu nói kế tiếp chưa tới kịp bật thốt lên, bên ngoài này đã không kịp đợi trung niêm nam tử nói xong đã ùa vào. Tất cả không vì trong lầu đã được lắp đặt thiết bị tinh xảo, mà chỉ là vì ai cũng muốn nhanh chọn một cô nương. Để nếm thử tư vị của các cô nương thuộc hạng tuyệt vời của kinh thành.

Hồng Tụ Hiên khai trương thật là náo nhiệt, cho dù muốn làm bộ chẳng quan tâm, nhưng bản thân bên trong cửa hàng mà cửa hàng lại ở bên cạnh Hồng Tụ Hiên, hỏi sao Trầm Tuyệt Tâm có thể không chút nào biết chứ?

Nàng chính là thích tham gia náo nhiệt, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ tới những chuyện đó. Hiện tại, nàng không thể giống như lúc xưa tự do tự tại, cũng là bởi vì đã thành gia lập thất. Nhưng mà, nàng bây giờ thật sự rất bức bối, chuyện tìm cho Oản nương một cửa hàng để buôn bán....

Những ngày qua, nàng xem không ít cửa hàng mặt tiền, hợp cho chuyện buôn bán không phải ít, nhưng hợp để cho Oản nương buôn bán lại chỉ là có một. Bất quá, người nọ lại chào giá thực sự rất cao, sau nhiều lần mặc cả, nàng đã có thể mua được. Nhưng lại không để làm Oản nương sinh ý, mà muốn làm cáidự định khác......

Nàng suy nghĩ đã quá nông cạn, phải có hành động thay đổi, đậu hũ hoa cũng tốt, đậu hũ cũng được, đều chỉ là thích hợp ở phố xá mà bày sạp. Nếu chỉ vì chuyện nhỏ như vậy mà làm thành một cửa hàng sinh ý, hơi có chút không biết trọng nhân tài.

Càng nghĩ, Trầm Tuyệt Tâm lại càng phải ủy khuất Oản nương, để cho nàng tạm thời tiếp tục bảo trì ban đầu sinh ý. Nếu như ngày sau có dự định gì, có thể thay đổi bù đắp cho nàng.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Di Hương Viện

"Sơ Tình, ta và Tiêu thúc bá đã thương lượng vềphương pháp làm thế nào để chuộc ngươi ra, chỉ là trước mắt vẫn phải ủy khuất ngươi một chút. Đợi thêm một chút thời gian chẳng biết ngươi có nguyện ý?"

Di Hương Viện, Trầm Tuyệt Tâm ngồi tựa ởbên giường Sơ Tình mà chơi đùa với chén rượu không. Hồi lâu, nàng cũng chưa từng tới đây, cho nên Trầm Tuyệt Tâm sợ Sơ Tình chờ đến nản lòng. Liền đến đây đem chuyện giữa mình và Tiêu đại phu thương nghị báo cho nàng biết.

Bên tai tiếng đàn vẫn không dứt, Trầm Tuyệt Tâm nhắm mắt nghe từng khúc, trong đầu cái bóng về Nếu Tuyết lại chợt lóe lên. Nhưng lần này, quả thật đã khác xa so với mọi lần không còn nhiều niệm tưởng như trước.

Chắc là bởi vì, khối ngọc bội kia đã hoàn toàn biến mất cái cớ cuối cùng để tưởng niệm cũng không còn. Cũng không biết là có phải ngày ấy, nàng đã phát tiết hơi quá đối với Tô Vãn ngưng.

Nói chung ngày sau, nàng đối Tô Vãn Ngưng là có oán hận một chút, nhưng tâm tư cũng từ từ trong sáng không thể vì chuyện nhỏ nhặt đó mà làʍ ȶìиɦ cảm bất hòa. Cũng vì như thế, hình như những chuyện liên quan đến Nếu Tuyết, một chút cố chấp, có phần tiêu tan.

Nhìn thấy Sơ Tình tiếng đàn vị đoạn, Trầm Tuyệt Tâm cũng không muốn hỏi kỹ, chỉ là nhìn nàng gảy cầm huyền bằng mười ngón. Lại nhìn thấy hai tròng mắt của nàng thủy chung dừng ở trêи bản thân mình, không khỏi nghĩ đến ngày ấy nàng đã bày tỏ tâm tư đối với mình.

Trầm Tuyệt Tâm không biết phải làm như thế nào liền quay đầu sang chỗ khác, làm bộ vô sự giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Về ngày sau an bài, ta đã có dự định. Ngươi sẽ hoàn toàn thoát khỏi thanh lâu, ngày sau liền phải hoá trang thành nam tử, giúp ta tính toán sổ sách, giúp ta trông coi sinh ý của cửa hàng. Nếu có thể đi ra ngoài, ngươi phải nhớ Sơ Tình trước đây liền cũng đã chết, ngươi chỉ còn là một Sơ Tình hoàn toàn mới một thân thuần khiết, bất nhiễm phong trần."

Một thân thuần khiết? Bất nhiễm phong trần? Mình thật có thể như vậy sao?

Tiếng đàn hơi ngừng, đáy mắt Sơ Tình liền nước mắt lưng tròng, nàng bất động thanh sắc(*) mà lau đi, không muốn lại ở trước mặt người thương rơi lệ.

(*) Bình tĩnh, ung dung, thản nhiên.

Thân là người chốn thanh lâu, làm sao còn có thể thuần khiết?........

Thân mình phong trần theo năm tháng, đôi môi đã thiên nhân lướt qua, hương cánh tay trăm người vu chẩm, bất nhiễm phong trần? Làm sao có thể được chứ?

Trầm Tuyệt Tâm chung quy là đã nhìn ra tâm sự của nàng, lòng thương hại lại tiệm sinh. Trầm Tuyệt Tâm buông chén rượu xuống, cầm ghế ngồi rồi ngồi bên cạnh nàng, chỉ là ngồi đó, cũng không nói gì.

Một khúc vừa thôi,Trầm Tuyệt Tâm liền cười khẽ "Sơ Tình cũng biết, từ khúc hay dở, cũng không phải là ở chỗ cầm kỹ cao hay thấp, mà chính là tâm tình. Người động tình, gửi đến khúc đàn tương tư, người hoài niệm gửi đến khúc đàn bi thương, còn người vui vẻ, khúc đàn lại tự nhiên du dương. Đánh đàn cũng cần có tâm tình, ngươi nên dưỡng tâm tình mình cho thật tốt. Sơ Tình, ngươi có hiểu được?"

Ra nước bùn mà không bị nhuộm, đó là ở chỗ tâm tình đi.

Sơ Tình chậm rãi gật đầu, thu liễm khí tức tràn ra lệ, đỡ lấytay của Trầm Tuyệt Tâm, nức nở.

"Sơ Tình có thể cùng Tâm nhi cùng tấu một khúc hay không? Ngày sau, ta có thể gọi ngươi là Tâm nhi được không?"

"Tâm nhi", xưng hô như vậy sợ là trừ người nhà, thì duy nhất chỉ có Nếu Tuyết mới có thể gọi. Nếu là lại thêm Sơ Tình gọi, tâm tình không buồn không vui, cũng không có gì gọi là khó chịu.

Suy nghĩ một chút, Trầm Tuyệt Tâm cũng quật cường, nói "Nick name mà thôi, sao có thể nói là không thể gọi? Được rồi, không phải là muốn cùng ta tấu đàn sao? Chúng ta cùng tấu đi"

"Cũng không phải là ta không muốn, vậy chúng ta lập tức tấu một khúc đi."

Dứt lời, Sơ Tình khẽ tựa vào đầu vai Trầm Tuyệt Tâm, đầu ngón tay khinh lộng cầm huyền, một chút tiếng đàn, nhè nhẹ vào tâm. Một khúc tương tư, người người cùng thấu.

Trầm Tuyệt Tâm cùng Sơ Tình khúc ý, không nhanh không chậm, người đưa tương tư, người đón tương tư; người gửi nhè nhẹ tình ý, người tố một chút trìu mến.

Hai người bất ôn bất hỏa, vừa đúng, bất luận là sơn hà tráng lệ, cúng không bằng cảnh sắc lúc này, xuân thu phong nguyệt. Cầm ý, tình chỗ, tâm tâm niệm niệm, gang tấc tương tư.