Chương 42: Gặp mỹ nhân

Trầm Từ ôm hài tử dẫn Oản nương đến đấy thì Trầm Tuyệt Tâm đã sai người đem rượu cùng các món ăntrêи bàn đi hâm nóng. Món ăn vẫn là những món ănmỹ vị khiến người ta phải thèm, đồng thời thu rồi những hũ rượu ngon.

Chỉ chừa lại nửa chén rượu cho Trầm Tuyệt Tâm. Thấy Oản nương ôm Linh nhi lại đây, nàng lộ sự vui mừng ra mặt. Nàng tiến lên nắm nắm bàntayvô cùng nhỏ của Linh nhi.

Đối với nàng, ấm áp thoải mái chính là những lúc này. Trầm Tuyệt Tâm thực sự yêu thích không muốn buông tay.

Oản nương vẫn cứ nhăn nhó, sợ là lo lắng Trầm Tuyệt Tâm chờ lâu đến sốt ruột. Liền đến xiêm y cũng không kịp đổi, chỉ mặc thô y vải bố ngày thường dùng làm đậu hũ mà đã chạy tới.

Nhìn thấy đầy bàn hừng hực sức nóng của món ăn, Oản nương tay ở trêntạpdề cũ nát chà xát lại sát. Nàng không dám nhìn ánh mắt của Trầm Tuyệt Tâm. Nàng chỉ thỉnh thoảng liếc trộm vài lần thức ăn trêи bàn. Sau đó, tính toán đã lãng phí bao nhiêu ngân lượng.

"Làm sao vậy? ngồi đi!"

Thấy Oản nương chậm chạp không chịu ngồi, giống như khúc gỗ đứng im ở đó. Trầm Tuyệt Tâm kêu Trầm Từ, lôi kéo cổ tay nàng để cho nàng ngồi xuống.

Hôm nay tâm tình của Trầm Tuyệt Tâm không tệ, gần đây trong đầu đều là suy nghĩ về phương diện làm ăn. Ít suy nghĩ về những chuyện tình đau buồn kia. Dù có tương tư, nhưng không thấy bận tâm. Bởi bao nhiêu thời gian, nàng đều dồn hết cho chuyện làm ăn rồi.

"Gần đây chuyện làm ăn bận rộn, không được rảnh rỗi an nhàn như trước. Hôm nay vừa lúc nhàn hạ, ta mới gọi là Trầm Từ dẫn ngươi đến đây. Trong đó có một chút mạo muội Oản nương sẽ không để tâm chứ?"

"Không có....không có."

Oản nương kinh ngạc tự giác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Trầm Tuyệt Tâm.

Mới nhìn thấy đã ngượng ngùng cúi đầu......Một lúc lâu sau Trầm Tuyệt Tâm nghe được một giọng nói nho nhỏ.

"Hôm nay là sinh nhật một tuổi của Linh nhi, Trầm công tử. . . Lấy thức ăn phong phú như vậy, Linh nhi vui vẻ, Oản nương cũng vô cùng cảm kϊƈɦ."

Sinh nhậtLinh nhi tròn tuổi ?

Trầm Tuyệt Tâm quả nhiên có kinh ngạc, nàng thực sự không nghĩ tới, lại có trùng hợpnhư vậy. NhìnLinh nhi đặc biệt là ngoan ngoãn. Trầm Tuyệt Tâm trong lòng tự nhiên cảm thấy yêu thích.

"Oản nương ở đây chờ chốc lát, ta đi ra ngoài một chút sẽ trở lại ngay."

Nói ra đường đột, Oản nương không kịp động môi, Trầm Tuyệt Tâm đã đi, lôi kéo Trầm Từ cùng nhau xuống lầu ra ngoài.

"Thiếu gia, chúng ta đây là đi chỗ nào nha! Món ăn còn chưa nhúc nhích, lúc này liền muốn hồi phủ sao?"

Trầm Từ bị thiếu gia nhà mình lôi đi lại không hiểu vì sao.

Đằng trước còn để hắn tới cửa chờ đợi, chuyện này làm sao không lâu sau liền lôi kéo hắn đi ra? Hẳn là Oản nương đã nói cái gì đó, đắc tội thiếu gia. Nên thiếu gia mới vô tâm để nàng lưu lại?

Aizzz, Oản nương này cũng thật không đúng, nếu là không biết nói chuyện, câm miệng là tốt rồi, cớ gì nói lung tung như vậy? Làm cho thiếu gia tức giận đây!

Trầm Tuyệt Tâm không để ý tới hắn, nhìn chung quanh, như là đang tìm cái gì đó, sau đó giống như đã tìm ra....

Một trậnmùi thơm ngát mê người xông tới mặt, nàng không chú ýTrầm Từ phía sau như thế nào. Nàng trừng lớn hai con mắt chăm chú nhìn chằm chằm mấy người nữ tử đang cách đó không xa.

Càng không chú ý đến người chung quanh lấy ánh mắt cỡ nào mà "Nghỉ chân thưởng mỹ". Chỉ cảm thấy cái mùi thơm ngát kia làm cho hơi thở của nàng càng lúc càng kịch liệt.

Chưa kịp suy nghĩ cái gì, ánh mắt đã bị các đồ vật bày biện bên trong cửa hàng hấp dẫn. Lại nói nơi nào đó rõ ràng có vị Hồng Y mỹ nhân tự cười tự oán mà nhìn nàng đi vào cửa hàng. Cặp mắt kia nheo lại, lúc này cũng cực kỳ giốnghồ ly sơn dã trong rừng .

"Chưởng quỹ, đưa cái này Trường Mệnh Tỏa này gói cho ta."

Không phải là người cò kè mặc cả, Trầm Tuyệt Tâm chỉ muốn nhanh lên một chút đem Trường Mệnh Tỏa kia mua được.

Nghĩ đếndáng dấp của nó khi Linh nhi mang, thật là đáng yêu.

Oản nương đáng thương, Linh nhi càng không được gặp lại cảnh ngộ nhấp nhô giống như nàng mẫu thân của nàng vậy, lại càng không nên kéo dài thêm đau khổ từ trước của Oản nương.

Có chuyện làm ăn, lại không cần tốn nhiều miệng lưỡi cùng khách mời cò kè mặc cả, chưởng quỹ vui vẻ vì Trầm Tuyệt Tâm ra tay xa hoa. Cho nên đồng thời, lại xem thường nàng tay chân lớn. Nâng giá lên cao.

Sớm nghe nói Trầm gia công tử xài tiền như nước, hôm nay nhìn thấy, thật đúng quả thế. Trong lòng chen lẫn ước ao đố kị cùng xem thường, thế nhưng trêи không thể thiếu điệu cười hiền lành.

"Ai nha! Trầm thiếu gia, ngài chọn Trường Mệnh Tỏa này là đúng rồi, toàn bộ thành Tô Châu liền chỉ có chúng ta nơi này mới có. Ngài nhìn đường khắc này, nhìn màu vàng này! Tuyệt đối không sai được!"

Lời nói còn đang nói chưa dứt, tay chưởng quỹ cũng không rảnh rỗi đem Trường Mệnh Tỏa gói ghém. Chưa tiếp nhận tiền, liền có một tay ngọc đưa qua một thỏi vàng sáng loáng.

Lại ngẩng đầu, chưởng quỹ cả người đều lộ ra một chút si mê.

"Vị cô nương này, ngài đây là?"

Chưởng quỹ không biết là tình huống gì, Trầm Tuyệt Tâm khẽ nhíu mày. Nàng đối với vị mỹ nhân tuyệt sắc bên người khi không lại xuất hiện không khỏi ngạc nhiên.

Nàng tự nhiên biết vị mỹ nhân này, chỉ là biết nhưng cũng không biết họ tên. Chỉ biết nàng là chưởng gia của Hồng Tụ Hiên.

Đột nhiên một người nữ tửnhư thế sao lại đưa vàng? Mình sẽ không gặp phải trở ngại gì chứ?

Sự thực tựa như Trầm Tuyệt Tâm đoán như vậy, vị mỹ nhân trêи mặt có ý cười, rõ ràng là trả lời chưởng quỹ. Nhưng đúng là giống như Trầm Tuyệt Tâm nghĩ.

"Chưởng quỹ, ta không biết Trường Mệnh Tỏa này giá bao nhiêu? Chỉ là ta nhìn thật yêu thích, thỏi vàng này, có đủ để mua lại nó chưa?"

Nói chuyện như vậy, chưởng quỹ cũng do dự không ít. Một bên là vàng nặng trình trịch, một bên lại là Trầm gia thiếu gia.

Mình nên làm gì đây?

Suy nghĩ một chút, chưởng quỹ bị vướng bởi danh vọngTrầm gia, không dám dễ dàng đem Trầm Tuyệt Tâm đắc tội, chỉ được xin lỗimỹ nhân đối diện.

"Vị cô nương này, thực sự là xin lỗi, Trầm thiếu gia đã đem nó mua lại. Nếu không ngài lại nhìn những cái khác? Chúng ta nơi này còn có cái khác Trường Mệnh Tỏa, cũng được đặc biệt chế tại, không dám dối trêи lừa dưới."

"Làm sao bây giờ đây? Trầm công tử muốn, ta cũng đối với nó thật là yêu thích. Vốn là Trầm công tử có lòng thương hoa tiếc ngọc rất nặng. Tuy có nói đến tới trước tới sau, nhưng cũng có thể bỏ đi yêu thích mà cho ta chứ?"

"Trầm công tử, ngươi nói xem. . . có phải ta nói rất đúng không?"

Mỹ nhân quyến rũ nở nụ cười, hơi kề sát hướng về trước người Trầm Tuyệt Tâm, khí tức thổ lộ, nói "Nếu như Trầm công tử có thể đem nó tặng cho ta, Hồng Tụ Hiên nguyện làm Trầm công tử miễn giá một tháng. giao dịch như vậy, không biết Trầm công tử có muốn không?"

Chọn lựa đồ sao có thể vật dễ dàng cắt nhường, há lại là tác phong của Trầm Tuyệt Tâm? Mê hoặc vẫn còn lượn lờ xung quanh.

Trầm Tuyệt Tâm cười nhưng không nói, chỉ lấy ánh mắt nhìn chăm chú mỹ nhân kia, gọi nàng nhưng nhìn không ra suy nghĩ trong lòng. Sau một lát, Trầm Tuyệt Tâm tay không an phận bò tới vòng eo mỹ nhân.

"Nếu là ta nhớ không lầm, Trường Mệnh Tỏa chỉ có thể tặng hài đồng làmtâm ý tỏa mệnh trường thọ. Cô nương vừa làchưởng gia của Hồng Tụ Hiên. Chẳng lẽ bên trong thanh lâu, có hài đồng sao?"

"Tục nhân ấn lại lẽ thường xử sự, ta nhưng là không muốn. Huống hồ, Trầm công tử không giống nhau muốn mua ổ khóa này? Chẳng lẽ, là đưa cho hài tử nhà mình sao? Nghe nói Trầm công tử mấy thời gian trước vừa kết thân. Sao có thể như thế sớm liền có hài tử, cũng coi như là Trầm công tử được trời cao chăm sóc. . . Công lực tràn đầy đây!"

"Công lực đúng là không có, nhưng đưa cho hài tử đúng là không sai."

Trầm Tuyệt Tâm cười mà không vui, nàng từng bước gần kề, nhưng trước khi khoảng cách của hai người quá mức thân mật thì nàng lại duy trì khoảng cách.

Nghĩ trêи bàn cơm nước chờ quá lâu lại sẽ phải hâm nóng, Trầm Tuyệt Tâm đem ngân lượng nắm trong tay. Sau đó đứng trước mặt mỹ nhân, ở bên tai của nàng nhẹ giọng.

"Trầm Tuyệt Tâm bình thường có lòng thương hoa tiếc ngọc, nhưng cũng tùy theo tâm tình để xác định là có hoặc không. Cô nương vòng eo đẹp. Như ta như vậy, may mắn được cùng chưởng gia Hồng Tụ Hiên thân mật, thực sự khiến người khác ước ao".

"Một tháng miễn ta không cần, vì câu thương hoa tiếc ngọc kia, Trầm Tuyệt Tâm sẽ sai người đưa lên một ít lễ vật. Cô nương, Trầm mỗ cáo từ."

Dứt lời, Trầm Tuyệt Tâm đem ngân lượng đặt ở quầy hàng, không để ý Trường Mệnh Tỏa có hay không đã gói kỹ, chỉ đem nó cầm ở trong tay, ngoái đầu nhìn lại cười khẽ. Sau đó, lắc mình rời đi.