Chương 45: Tên Mới "Trầm Sở Khanh"

Lại một ngày mưa tầm tã......

Từ ngày ấy đưa Oản nương về rừng trúc, tính ra cũng đã mấy ngày mưa phùn. Mây đen nằm dày đặc, tiếng gió nổi lên bốn phía, trong viện bọn hạ nhân đều nói "Sắp thay người lãnh đạo rồi". Thu thì chưa qua, nhìn thời tiết cứ như là mùa đông đặc biệt tới sớm mấy tháng?

Cửa phòng mở ra, Trầm Tuyệt Tâm trong tay cầm hộp gấm to bằng bàn tay, sắc mặt hơi có nghiêm nghị cùng bất an....

Trời như vậy không thích hợp ra ngoài, nàng lại đem ngày bàn bạc chuyện làm ăn với Lăng viên sắp xếp ở hôm nay. Lại đúng lúc Tiêu đại phu đã chế xong viên thuốc, nàng thực đang do dự, không biết nên không nên vào lúc này đưa Sơ Tình đi.

"Thiếu gia...." So với sự im lặng của Trầm Tuyệt Tâm, Trầm Từ càng nói có ẩn ý.

Hai tay của hắn nhiều lần đan xen ma sát với nhau, cúi đầu đem tầm mắt rơi vào hộp gấm trong tay của Trầm Tuyệt Tâm.

"Thiếu gia, Thiếu nãi nãi bên kia. . . Ngài có muốn hay không đi nhìn một cái." Hắn mím mím môi.

Thấy thiếu gia ngẩng đầu, liền thẳng thắn đem chuyện vừa nãy nhìn thấy toàn bộ nói ra....

"Trầm Từ theo sự phân phó của thiếu gia đi đưa trang sức ngọc. Đến phủ trước một con đường, Trầm Từ vừa vặn nhìn thấy Thiếu nãi nãi cùng một nam tử sóng vai mà đi. Thiếu gia, nam tử kia Trầm Từ có nhận ra, chính là cái người nói năng lỗ mãng Tôn tú tài. Thiếu gia, ngài. . ."

Nói đến đây, Trầm Từ lại không có cách nào nói tiếp, chú ý tới khuôn mặt âm trầm của Trầm Tuyệt Tâm, hắn theo bản năng lùi về sau hai bước, không dám nhiều lời nữa.

"Thật sao?" Nghe Trầm Từ nói, Trầm Tuyệt Tâm không khỏi nở nụ cười.

Trầm Tuyệt tâm cũng không ngờ rằng Tô Vãn Ngưng sẽ vì tình lang, mà không kiêng dè gì!

"Trầm Từ! " nàng đứng dậy chỉnh lại quần áo, phân phó nói.

"Ngươi ở trong phủ chờ đợi, chờ Thiếu nãi nãi trở về, liền nói nàng ở chòi nghỉ mát chờ ta, nói ta có việc tìm nàng."

Cho tới hiện tại, nàng vẫn là dự định đi qua bàn bạc chuyện làm ăn với Lăng viên ngoại. Chuyện làm ăn là chuyện lớn, so với chuyện tư tình nữ nhi, cái nào nặng cái nào nhẹ nàng hiểu rõ. Huống hồ, Nếu Tuyết ko ở đây, nàng sao có thể tư tưởng đến tình nữ nhi đây?

Dường như còn có chuyện gì đó? Mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, Trầm Tuyệt Tâm liền dừng bước, hỏi Trầm Từ.

"Đúng rồi, ta để ngươi đem trang sức ngọc đi, nhưng là đưa cho nàng đúng không?" Trầm tuyệt Tâm tự nhiên cũng không quen biết chưởng gia Hồng Tụ Hiên.

Đúng là yêu tinh, mỗi khi nhớ tới, chính là mê người.

"Dạ, đã đem đi. Chỉ là không nhìn thấy người đâu cả, ta sợ thiếu gia có những chuyện khác dặn dò, liền giao nó cho nha hoàn bên trong, do bọn họ chuyển giao." Trầm Từ thành thật trả lời.

"Ân." Sợ là cũng không phải là không có ở đó, mà là không muốn tự mình xuống nghênh đón một hạ nhân như ngươi.

Nghĩ đến, người phụ nữ kia cũng thật là tự cho làrất cao quý đi! Trầm Tuyệt Tâm lắc lắc đầu mà bất đắc dĩ cười yếu ớt, chỉ mong người phụ nữ kia, sẽ không cùng mình có quá nhiều tiếp xúc, nhất định phải vậy. . . Ngày sau định là một nhân vật khó lường.

Mưa to sắp tới,trong lúc đó trêи đường bách tính vội vàng hướng tới các cửa hàng để trú. Không có ai muốn trongngày mưa dầm ở trêи đường đi dạo.

Trầm Tuyệt Tâm ở trước cổng lớn ở Lăng phủ thì dừng lại. Nghĩ đến, lần này bàn bạc liệu Lăng viên ngoại sẽ đồng ýhợp tác giữa hai người hay không.

Hay là, lấy ngôn từ như thế nào đem cố chấp của hắn hoàn toàn đánh vỡ, có thể thuyết phục được hắn. Gõ cửa, hạ nhânmở cửa tựa hồ không có ý muốn tiếp đón khách với khí trời như vậy. Mặc dù chưa từng nói, nhưng ngữ khí cũng không tốt.

"Vị công tử này, lão gia chúng ta hôm nay không tiếp khách, công tử mời về cho."

"Không tiếp khách sao? Ngươi nếu không ngại thay ta thông báo một tiếng, nói Trầm gia Trầm Tuyệt Tâm có việc muốn thương lượng. Nếu như Lăng viên ngoại nói từ chối, ta đi cũng không muộn."

Trầm gia thiếu gia! Bên trong thành Tô Châu, có ai chẳng biết Trầm gia phú quý chứ? Lại có ai không biết Trầm gia thiếu gia cùng thiên kim Tô tri phủ kết hôn? Như vậy, ngữ khí của tên hạ nhân kia không khỏi lấy lòng, nhưng vẫn như cũ từ chối.

"Hóa ra là Trầm gia công tử, thực không dám giấu giếm,lão gia nhà chúng ta hôm nay cái thật sự không muốn tiếp khách."

"Hả? Có chuyện gì sao?"

"Chuyện là như thế này, tiểu thư chúng ta trở về thăm người, lão gia vì muốn chăm sóc tiểu thư được nhiều hơn, cho nên mới đóng cửa ko tiếp khách. Trầm công tử, ngài vẫn nên là ngày mai lại đây, chờ tiểu thư chúng ta đi rồi, lão gia tự nhiên mở cửa tiếp khách." Hạ nhân nói lại.

Thì ra là như vậy. Trầm Tuyệt Tâm gật đầu, cũng không cưỡng cầu tâm ý nữa. Đối với thiên kim Lăng viên ngoại, Trầm Tuyệt Tâm có nghe thấy. Nghe nói Lăng phu nhân sau khi sinh ra nàng băng huyết mà chết.

Lăng viên ngoại yêu thê tử của mình, không những không có tái giá mà càng đem con gái coi là hòn ngọc quý trêи tay, muốn gì được nấy.

Con gái Lăng viên ngoại từ nhỏ rất được nuông chiều, vì là thỏa mãn nàng, Lăng viên ngoại đưa nàng đưa đi tập võ. Cũng đã nhiều năm bây giờ mới có thể gặp lại.

"Nếu Lăng viên ngoại không tiện, ta cáo từ trước. Có điều, ngươi hãy giúp ta chuyển đạt một lời, nói Trầm Tuyệt Tâm đã tới."

Nói xong, nàng đem một chút bạc vụn giao cho hạ nhân, xem như là đối với hắn lôi kéo.

---------------------------------------------------------------------------------------

Lăng phủ cách Di Hương Viện xa hơn một chút, Trầm Tuyệt Tâm cầm hộp gấm bước nhanh đi tới, chung quy là đưa nó giao cho Sơ Tình.

"Sơ Tình, phương pháp để ngươi thoát khỏi nơi này liền ở ngay đây. Ăn nó vào, Sơ Tình chính là chết rồi. Ngày sau, thân phận của ngươi chính làtiên sinh tính sổ của Trầm gia. Là Sơ Tình, nhưng cũng không phải Sơ Tình trước đây."

"Ngươi nói, nó có thể. . ." Tay Sơ Tình run rẩy, trong lòng kinh hoàng không ngớt Trầm Tuyệt Tâm.

Nàng mở hộp gấmra, bên trong là một viênthuốc đen thui ăn nó vào, liền có thể thoát khỏiquẫn cảnh lúc này sao? Sơ Tình nắm tayTrầm Tuyệt Tâm, hận không thể hiện tại liền đem nó dùng, nàng quá sốt ruột, quá muốn khôi phục tự do, cũng quá muốn tự mình tiếp đón vớibên người Trầm Tuyệt Tâm .

"Vâng." Trầm Tuyệt Tâm đem lời Tiêu đại phu chuyển cho nàng.

"Chỉ cần ăn nó vào, sau nửa canh giờ liền sẽ xuất hiện trạng thái chết. Nếu như ngươi nghe ta, liền sau khi dùng thuốc thì đi tìm tú bà, làm cho nàng tận mắt nhìn ngươi "Chết đi"" .

"Ta đã sai người điều tra, trong thanh lâu những cô nương chết đi đều bị bỏ ra bãi tha ma, đến thời điểm thích hợp ta sẽ đích thân dẫn người đưa ngươi về. Sau đó, chỉ cần giả một bộ dạng khác, Sơ Tình chính là khuôn mặtnam tử thanh tú, làtiên sinh trẻ tuổi tính sổ của Trầm gia".

"Còn tên thì Sơ Tình...... Sở khanh. . . Ngày sau ngươi liền tên là Sở khanh đi như thế có được không?"

"Trầm Sở khanh, ngày sau Sơ Tình không còn là tên như vậy nữa, liền do Trầm Sở khanh tiếp đón Tâm nhi."

Sở khanh, Trầm Sở khanh. . . Sơ Tình lẩm bẩm ghi nhớ danh tự này, phảng phất nhìn thấy tình cảnh không lâu sau đó được tự do, cũng có thể cùng Trầm Tuyệt Tâm tiếp đón khách.

Nàng tin tưởng, nàng yêu Trầm Tuyệt Tâm sẽ làm cảm động thiên địa, yêu vô không giới hạn, yêu vô tận. Sơ Tình nguyện lấy một đời gần nhau, chỉ vì muốn nhận được một chút ưu ái của Tâm nhi.