Chương 47: Giả bộ

Một phen đối mặt nói chuyện, Trầm Tuyệt Tâmnói tới trong l*иg ngực vui sướиɠ. Trầm gia cùng Tô gia người thân ở bên ngoài xem là nghiệp quan thông gia, càng là môn đăng hộ đối Long Phượng hôn phối.

Chỉ có hai cái người trong cuộc mới rõ ràng nhất sự tình, giữa các nàng có một mối thù. Từ lúc thành thân trước giờ đều là lợi dụng nhau. Nhiều chính là hiểu lầm, thiếu chính là giải thích. Sự hiểu lầm của Nếu Tuyết như quả bóng nhỏ càng ngày càng lớn, đến giờ này ngày này, cũng coi như gặp may đúng dịp hoàn toàn bạo phát ra. Tuy là không đề cập tới chuyện xưa, nhưng cũng lập tức việc đủ cho Trầm Tuyệt Tâm có cơ hội trách cứ Tô Vãn Ngưng.

Đêm tân hôn ấm áp bầu không khí là người ngoài xây dựng, hiện nay chỉ nàng hai người giằng co với âm thanh trong mưa, từ trước từng có ý định "Liền như vậy chấp nhận cùng phu quân sinh sống". Nhưng nó đã sớm theo lời nói lạnh lùng cùng châm chọc của Trầm Tuyệt Tâm tung bay không còn hình bóng.

Tô Vãn Ngưng sắc mặt đỏ lên, hô hấp lên xuống đặc biệt rõ ràng. Trong lòng ngàn vạn oan ức mà không thể nào kể ra, cuối cùng hóa thành một luồng kϊƈɦ động ở tay, giơ tay muốn đánh vào trêи mặt Trầm Tuyệt Tâm.

Buồn cười! Thực sự là mắt mình bị mù mà.

Nàng cho rằng có thể cùng Trầm Tuyệt Tâm an ổn sống qua ngày, càng từng vì một chút săn sóc của Trầm Tuyệt Tâm mà vọng tưởng đem cả tâm giao cho hắn! Tô Vãn Ngưng cắn chặt răng, tất cả oán hận biến thành hành động. Chỉ vì để người trước mắt này đừng ăn nói linh tinh nữa.

Cũng may Trầm Tuyệt Tâm tay mắt lanh lẹ, lúc bàn tay của Tô Vãn Ngưng sắp chạm đến gò má liền đường đột nắm lấy.

"Như thế nào? Bị ta nói đúng tim đen liền đau đớn như vậy tức đến nổ phổi sao? Ngươi là đại tiểu thư khuê tú, lại muốn ngỗ nghịchra tay hại phu quân của mình sao? Tô Vãn Ngưng, ngươi thật là làm mất hết mặt mũi Tô gia!"

Trầm Tuyệt Tâm cười lạnh chen lẫn Tô Vãn Ngưng không thể nhịn được oán hận nữa. Nàng không hiểu Trầm Tuyệt Tâm tại sao có thể như vậy vô liêm sỉ, tùy tiện bịa đặt ý nghĩ đem sự trong sạch của nàng chửi bới.

Từ khi bắt đầu gả vào Trầm gia, nàng liền nỗ lực để cho mình thích ứng xưng hô Thiếu nãi nãi như vậy đại biểu, như vậy phú quý. Nàng không phủ nhận Tôn Tri Hạo có dây dưa, mỗi khi tiếp nhận lời mời, có điều là chịu không nổi hắn khổ sở cầu xin.

Nàng không phải là không có từ chối qua, thậm chí, nàng nhân lúc Trầm Tuyệt Tâm khi đó vài lần ôn nhu cùng đùa giỡn. Đã ngầm đồng ý nàng ở bên ngoài tất cả "Ăn chơi chè chén", càng thuyết phục chính mình đem tất cả tâm đều gom ở" trêи người "Phu quân.

Mà chuyện hôm nay, là Tôn Tri Hạo vì sớm vào kinh chuẩn bị thi khoa cử mà hướng về nàng chào lời từ biệt. Vốn nên qua loa kết thúc sự tình này, nhưng cũng bởi vì Tôn Tri Hạo nhiều lần thỉnh cầu mà để Tô Vãn Ngưng nhẹ dạ.

Dù lúc trước mọi cách từ chối, nhưng không được không để ý đến tình cảmtrước đây, đề thơ đem tặng, cũng coi như giải quyết xong tâm ý của hắn lâu như vậy. Những việc này, nàng căn bản không cần giải thích, làm sao như Trầm Tuyệt Tâm nói chứ.

Cứ mở miệng là hại người, làm mất đi sự trong sạch của nàng, thực sự là oan ức cho nàng mà!

"Buông tay! Trầm, Tuyệt, Tâm!" Tô Vãn Ngưng đáy mắt ngậm lấy óng ánh nước mắt.

nàng nỗ lực khống chế không cho chúng chảy xuống, bướng bỉnh mưu toan đưa tay từ nàng cầm cố bên dưới để tránh thoát. Tiếc rằng, Trầm Tuyệt Tâm lực tay nhi quá lớn, như vậy dằn vặt. Bất quá, làm cho nàng chịu đựng đau đớn càng sâu, nhưng không từng có chút nào ý định có thể thoát khỏi.

Thoáng lắng lại tâm tình, Tô Vãn Ngưng nghiến răng nghiến lợi giải thích "Giữa ban ngày, ta có thể hướng trời đất xin thề, vẫn chưa làm ra chuyện gì bại hoại làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Trầm gia! Từ trước không có, sau đó lại càng không có! Ta biết ngươi ám chỉquan hệ Tôn Tri Hạo cùng ta bởi vì ngươi không hiểu rõ.

"Nhưng ta có một lời, nghe cũng được không nghe cũng được! Không sai, trước khi biết ngươi ta có từng hứa sẽ gả cho hắn! Nhưng chỉ vì hắn xuất thân tú tài, tâm có ngưỡng mộ! Khi biết hắn đã có thê thất, đã sớm bỏ đi ý nghĩ, cùng hắn có điều quen biết chỉ là hời hợt mà thôi!"

"Sau khi thành thân vì lẽ đó mà hắn cứ như vậy không chịu dứt, lúc đó đơn giản chỉ cùng hắn nói rõ quan hệ, để tránh khỏi sai thanh ý đồ mà không an phận! Hôm nay hắn lại tới gặp lại, đến đây để chào từ biệt! Tô Vãn Ngưng ta những lời ấy không có giả dối, coi như ta đối với ngươi cũng không có tình cảm, cũng tuyệt đối sẽ không làm mất đi sự thuần khiết!"

"Ngươi có tin hay không, theo ngươi! Trầm Tuyệt Tâm, ngày xưa ước pháp ba điều ta không muốn giải thích! Cũng không có nghĩa là ta có thể chịu ngươi khuất nhục! Nữ tử thuần khiết, từ trước đến giờ coi như là mệnh! Há cho phép ngươi dễ dàng chửi bới! ! !"

Cuối cùng nói đến chỗ thương tâm, Tô Vãn Ngưng nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Tự gả vào Trầm gia, Trầm Tuyệt Tâm vài lần châm chọc lạnh lùng nói nàng đều nhịn xuống. Cư nhiên cha mẹ chồng không có cho nàng sự chia sẻ, phu quân lại làm cho nàng sống không bằng chết.

Tô Vãn Ngưng, chưa từng nhận được ủy khuất nào lớn như vậy? ! Mưa rơi càng sâu, Tô Vãn Ngưng đã có dự định muốn thu thập quần áo về nhà mẹ đẻ. Nàng ở trong lòng khổ sở muốn hỏi, vì sao? Vì sao cha mẹ phải đem nàng gả cho một "Kẻ ác" như vậy? ! Thông gia từ bé, thực sự hại người hại mình mà! ! !

Có thân ảnh xuất hiện ởhành lang cách đó không xa, Tô Vãn Ngưng không có chú ý, lại bị Trầm Tuyệt Tâm mắt sắc nhìn thấy rõ ràng. Diễn trò liền phải có dáng vẻ diễn trò, nàng cùng Tô Vãn Ngưng tuy không thực sự là phu thê. Nhưng chuyện của hai người không thể bị người bên ngoài biết được. Huống hồ nàng lúc nãy nói hơi nặng lời, thêm nữa nước mắt tùy ý rơi, Trầm Tuyệt Tâm thực sự không thể nhẫn tâm tiếp tục đối mặt mà nói chuyện ác ôn như vậy nữa.

Bóng người càng đi càng gần, Trầm Tuyệt Tâm tâm cũng thuận theo chập trùng bất định. Nàng thuận thế đem Tô Vãn Ngưng ôm vào trong ngực, dùng đầu ngón tay xóa đi nàng nước mắt lúc nãy. Cúi đầu hôn lên theo hàm sáp bờ môi của Tô Vãn Ngưng, gắn bó như môi với răng, nhưng là khiến người ta cân nhắc không giống như kiều diễm.

Tô Vãn Ngưng bị trầm Tuyêt Tâm hôn đến không ứng phó kịp, hơi có khước từ nhưng sau cũng thuận theo động tác. Dường như, lúc nãy cái người nhận hết oan ức kia cũng không phải nàng, mà là như người khác thôi.

"Lúc nãy việc thật giả bất luận thế nào, ước pháp ba điều nhưng là thời khắc hữu hiệu. Tô cô nương, cha đang hướng về bên này, ngươi có thể phải cực kỳ làm tốt vợ của ta. Miễn cho bị ông ấy nhìn ra đầu mối, mà muốn tra hỏi ta."

Nước mắt đã bị Trầm Tuyệt Tâm xóa đi không thấy tăm hơi, nàng ôm lấyvòng eo Tô Vãn Ngưng giả bộ cùng nàng cùng nhau thưởng thức mưa thu. Rõ ràng mới vừa rồi còn lạnh lùng nói đối mặt, lúc này săn sóc tỉ mỉ, nắm tay của đối phương chăm chú không tha. Thực sự gọi người thán phục Trầm Tuyệt Tâm hành động cao, biến hóa nhanh chóng.

Tâm nhi leng keng rơi hi nát, Tô Vãn Ngưng trêи mặt không chút biểu tình, nhưng chỉ có thể ở trong lòng khổ sở nở nụ cười. Nguyên tưởng rằng sau khi nàng giải thích tình huống sẽ có đổi mới, hiện tại thật có biến hóa, nhưng không phải vì nàng không hề che lấp sự thật.

Ngẫm lại lúc nãy lời tâm huyết, thực sự gọi người buồn cười! Sớm biết như vậy, chẳng bằng tiếp tục im tiếng, hiểu lầm hay không, chỉ đến như thế thôi.

"Tâm nhi, Ngưng nhi! Trời mưa lớn như vậy còn ở lại đây làm gì!" Trầm lão giaâm thanh trầm thấp mà uy nghiêm tựa như ở phía sau các nàng vang lên, không nóng không lạnh, nghe không ra là trách cứ vẫn là quan tâm.

Ngày mưa đều sẽ làm người ta tầm mắt mơ hồ, lúc nãy Trầm Tuyệt Tâm cùng Tô Vãn Ngưng giằng co cử chỉ Trầm lão gia vẫn chưa trông thấy, đúng là các nàng gắn bó như môi với răng kiều diễm bị hoàn toàn ánh vào tầm mắt.

Người mới gắn bó vốn là chuyện tốt, Trầm lão gia tuy không thích các nàng không coi ai ra gì thể hiện thân mật, nhưng vì Trầm Tuyệt Tâm trước đây tính tình phong lưu mà hơi cảm trấn an. Nam nhân a, chung quy hay là muốn trước tiên thành gia, không phải vậy Tâm nhi tính tình thật lâu bất định, chờ hắn trăm năm Quy lão, làm sao có thể an tâm đemgia nghiệp to lớn giao phó cho nàng đây?

Huống hồ, Tô - Trầm hai nhà thông gia có lợi mà vô hại, bây giờgia nghiệp của Trầm gia so với từ trước nâng cao một bước, hắn cũng bị thương chúng đề cử trở thànhhội trưởng thương hội Tô Châu, vinh dự như vậy bởi vì Trầm - Tô hai nhà kết thân.

"Cha." Tô Vãn Ngưng nhẹ giọng, đến cùng có chút thật không tiện muốn thoát ra khỏi ôm ấp của Trầm Tuyệt Tâm, trái lại bị nàng ôm đồm càng chặt, không có chút nào cơ hội thở lấy hơi.

"Cha, hôm nay đúng lúc gặp ngày mưa, trong lúc rảnh rỗi, liền cùng Ngưng nhi đến trong đình ngắm cảnh. Không biết cha tới đây, nhưng là có chuyện tìm con sao?" Trầm Tuyệt Tâm cung kính nói.

"Không có việc lớn gì, ngày mai ta ở trong phủ mời tiệc thương hội bằng hữu, ngươi cùng Ngưng nhi cũng cùng nhau tham gia đi. Ngươi cũng lớn hơn rồi, không nên lại làm việc bôi bác!" Trầm lão gia sâu sắc nói.

Tô Vãn Ngưng, lại nói: "Ngưng nhi gả vào chúng ta Trầm gia cũng đã nhiều ngày, nên cân nhắc lưu hậu tự. Miễn cho tương lai chuyện làm ăn của Trầm gia rơi vào tay của người ngoài! Mẹ ngươi nói Tô Châu lâm giao có chùa có miếu, cầu tử rất, tìm cái thời gian, hai người các ngươi đi đi là vừa, cầu cho Trầm gia ta có một đứa đích tôn ngoan ngoãn."

"Vâng, cha." Đề cập tới dòng dõi, hai người trêи mặt mỗi người có không nói ra được lúng túng.

Tô Vãn Ngưng chỉ nói nàng chưa thực hiện trách nhiệm phu thê, chỉ có Trầm Tuyệt Tâm tự mình biết được, liền coi như các nàng đùa mà thành thật, cũng sẽ không có cái gì dòng dõi. Bởi vì nàng, Trầm Tuyệt Tâm, vốn là nữ giả nam trang là một "Ngụy quân tử", vĩnh viễn cũng không thể để thê tử mang thai dòng dõi gì được.