Chương 42: ĐƯỢC TRẪM SỦNG ÁI (3)

Ồ! Nạp Lan Ngôn Kỳ cười nhìn Bách Lý Thần Hi, trong lòng thấy thật thú vị. Thần Hi của ta đúng là không phải to gan bình thường đâu, dùng mấy câu nói cuốn cả Thái Hậu vào, rồi lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Mọi người ở đây đều bị một màn hỏi ngược của Bách Lý Thần Hi làm cho sợ khϊếp vía, trong mắt tràn đầy khó tin, người này thật sự là kẻ đần độn ư? Nếu nàng ta là kẻ đần, thì thế gian này còn được mấy người thông minh nữa?

Thái Hậu buồn phiền không dứt, chẳng qua bà là người từng trải gió mưa, nhanh chóng bình tĩnh lại, bà nheo mắt nguy hiểm mà nhìn Bách Lý Thần Hi, nói: “Không phải ngươi vẫn còn nguyên vẹn đứng ở đây sao?”

“Thái Hậu nương nương, có người muốn gϊếŧ ngài, ngài sẽ cho kẻ đó cơ hội sao?” Bách Lý Thần Hi nhìn Thái Hậu như nhìn đứa ngốc, nếu không nhờ nàng hành động mau lẹ, chuẩn xác thì có lẽ bây giờ đã chẳng có cơ hội đứng ở đây rồi.

Thái Hậu bị Bách Lý Thần Hi hỏi cho á khẩu, trừ phi là kẻ ngốc, hoặc cam tâm tình nguyện chịu chết, nếu không ai sẽ chờ người có ác tâm đến gϊếŧ mình mà không phản kháng?

“Linh phi là người tri thư đạt lễ, dịu dàng hiền lành, luôn khoan dung với người khác, nếu không có lý do gì thì tại sao bọn họ lại muốn gϊếŧ ngươi?” Thái Hậu lạnh lùng hỏi.

“Haha…” Bách Lý Thần Hi đột nhiên cười, nhưng đáy mắt không có lấy một chút vui vẻ, nàng nói: “Hiện tại người đã chết, ngài nói sao chẳng được.”

“Láo xược…” Thái Hậu bị Bách Lý Thần Hi chọc cho giận xanh cả mặt, rồi đột nhiên bà vỗ ghế đứng dậy, đứng trên cao trừng xuống Bách Lý Thần Hi: “Là ai cho ngươi cái gan này, để ngươi dám một, không, hai ba lần nói lời bất kính với bổn cung? Chỉ dựa vào điểm này, bổn cung có thể phán ngươi tội đại bất kính.”

“Thái Hậu nương nương muốn được người ta tôn trọng, có phải nên coi lại bản thân ngài trước hay không? Ngài có tôn trọng người khác đâu?” Bách Lý Thần Hi thái độ đúng mực mà đáp trả, không chút sợ sệt.

“Ngươi phản rồi!” Bách Lý Thần Hi hỏi lại càng làm Thái Hậu giận dữ hơn, bà vỗ bàn cả giận nói: “Là ai nuông chiều ngươi đến mức không biết sợ trời sợ đất như vậy? Bổn cung không tin hôm nay không trị được ngươi, người đâu…”

“Chậm đã…” Nạp Lan Ngôn Kỳ lên tiếng gần như cùng lúc với Thái Hậu, Thái Hậu nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ dò hỏi, Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: “Mẫu hậu, nàng ta như vậy là do trẫm chiều mà ra…”

Một câu nói vấy lên ngàn cơn sóng gió, Thái Hậu nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ bằng ánh mắt khó tin, Bách Lý Thần Hi hơi nhíu mày, nhưng trong tròng mắt lại ánh lên nét cười.

“Hoàng Thượng, nhiều mạng người tới vậy, người định xử lý thế nào? Đừng nói với bổn cung là muốn bỏ qua!” Thái Hậu sắc bén nói: “Cho dù bổn cung có đồng ý, nhưng các đại thần sẽ không đồng ý, nữ nhân như cô ta, dựa vào đâu mà làm Quý phi? Dựa vào đâu mà ở Tê Phượng Cung? Dựa vào đâu mà gϊếŧ người không đền mạng?”

“Dựa vào Trẫm yêu nàng.” Nạp Lan Ngôn Kỳ mạnh mẽ nói: “Mẫu hậu đừng quên, đại lục Tây Xuyên lấy võ làm đầu, chỉ cần đủ mạnh thì gϊếŧ người cũng không phạm pháp. Linh phi chết dưới tay Bách Lý Thần Hi chỉ có thể nói là tại nàng ta không đủ bản lĩnh, huống hồ nàng ta ỷ có Thái Hậu chống lưng, muốn dồn Bách Lý Thần Hi vào chỗ chết, Bách Lý Thần Hi gϊếŧ chết nàng ta cũng là phải lẽ.

“Về những kẻ khác, cũng là bọn họ đáng nhận, nếu không phải bọn họ chủ động khıêυ khí©h, lại còn muốn gϊếŧ Bách Lý Thần Hi, thì cớ gì Bách Lý Thần Hi phải xử lý bọn họ? Theo Trẫm được biết, Bách Lý Thần Hi không hề hạ lệnh đánh chết bọn họ, chỉ trách bọn họ không chịu đựng nổi mà thôi.