Chương 9: TIÊN ĐOÁN BA VẠN NĂM TRƯỚC

“Thần Hi, con không ngốc nữa sao?” Bách Lý Ứng Phong nhìn chằm chằm vào Bách Lý Thần Hi, trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia nào còn chút mông lông nào. Đôi mắt màu tím như chứa đựng vô số ngôi sao có đủ loại ánh sáng màu sắc khiến cho người ta không rời mắt nổi.

“Cái này còn cần phải cảm tạ Minh Tùng và Thiến Hi.” Bách Lý Thần Hi nói một câu mỉa mai rồi đảo mắt nhìn qua sắc mặt trắng bệch của Bách Lý Minh Tùng và Bách Lý Thiến Hi. Chính hai người kia đã hại chết Bách Lý Thần Hi cũ, bây giờ vận mệnh của nàng ấy do lính đánh thuê thế kỷ 21 là nàng nắm giữ. Món nợ trước kia cứ tạm thời để đó. Nếu bọn họ còn dám làm gì với nàng vậy thì không thể trách nàng được.

Ánh mắt của Bách Lý Thần Hi tối sầm, thoáng qua một vòng sát khí rồi biến mất. Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong đều là người nhạy cảm, đương nhiên bọn họ bắt được chút sát khí kia, dù có cảm thấy kinh ngạc nhưng bọn họ vẫn chọn xem nhẹ.

“Tốt lắm, không hổ là đích nữ của Bách Lý gia ta.” Bách Lý Vân Thiên cười nói. Tất cả mọi người cho là ông ấy vui vì Bách Lý Thần Hi không còn ngốc nghếch nhưng Bách Lý Thần Hi lại biết chuyện này không chỉ có thế, nàng nói: “Gia gia, Thần Hi nhất định sẽ không biết ngài thất vọng.”

Hôm sau, Bách Lý Thần Hi nhốt mình cho Thần Hi Uyển bắt đầu huấn luyện tăng cường thể năng trong vòng một tháng. Sau Thần Hi Uyển có một tòa núi nhỏ, đây mới chính là nơi huấn luyện chân chính của Bách Lý Thần Hi.

Lúc mới bắt đầu, Bách Lý Thần Hi chỉ vác ba mươi cân lên núi rồi xuống núi, vừa đi vừa chạy như vậy đã khiến nàng mệt chết mất, ngay cả ngón tay cũng không muốn động. Điều này khiến nàng buồn bực không thôi, rốt cuộc cái cơ thể “rách” này yếu cỡ nào chứ? Ngày qua ngày, Bách Lý Thần Hi đều huấn luyện theo kế hoạch mình đã định ra, nàng hoàn toàn không hề biết bản thân mình đã bị người khác theo dõi.

Hoàng cung, trong điện Long Ngâm, Nạp Lan Ngôn Kỳ lười biếng dựa vào long ỷ, sợi tóc mềm mại như mực xõa trên vai, có mấy sợi đảo qua bên mặt khiến hắn trông thêm vài phần mị hoặc. Đôi mắt phượng của hắn nhắm lại lộ ra vài phần tà khí, con ngươi màu vàng giống như một hồ nước liễm diễm khiến người khác không nhìn ra được suy nghĩ thật sự của hắn. Khóe môi hắn chứa ý cười nghiền ngẫm càng khiến người ta run như cầy sấy.

“Hoàng, Hoàng Thượng…” Ngự y quỳ trên mặt đất cẩn thận gọi một tiếng.

“Chỉ là vết thương nhẹ?” Nạp Lan Ngôn Kỳ nghiền ngẫm dò hỏi, trong đầu lơ đãng hiện lên bộ dạng chật vật của Bách Lý Thần Hi. Hắn nhớ không lầm là vết thương trên người nàng đều không nhẹ, đặc biệt là vết thương trên trán cũng đủ trí mạng.

“Vâng.” Ngự y giơ tay lau mồ hôi, do dự một chút rồi nói: “Lúc kiểm tra cho Bách Lý tiểu thư, vi thần phát hiện nàng có thể tự động chữa trị vết thương trên người.”

“Việc này không được truyền ra ngoài, nếu để người thứ ba biết thì trẫm sẽ lấy đầu ngươi.” Nạp Lan Ngôn Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn ngự y một chút, ngự y chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, nơm nớp lo sợ nói: “Tất nhiên vi thần sẽ miệng kín như bưng.”

Tự động chữa trị? Nạp Lan Ngôn Kỳ đột nhiên nhớ tới một lời tiên đoán: Bàn Cổ khai sơn tích địa, Thần sáng thề bồi dưỡng vạn vật, khả năng tự động chữa trị nói lên Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh, Thiên Địa Nhân tam giới thống nhất.

Lúc mới vừa nghe thấy thân phận của Bách Lý Thần Hi từ trong miệng Ảnh vệ đã khiến hắn rất khϊếp sợ. Một người xinh đẹp thú vị, sát khí lan tràn, đạm mạc xa cách, lạnh lùng lại cơ trí như thế lại là một phế vật sao? Bây giờ sau khi biết bí mật thân thể của Bách Lý Thần Hi, Nạp Lan Ngôn Kỳ càng khϊếp sợ hơn. Nghe nói lời tiên đoán kia đã được lưu truyền ba vạn năm, ba vạn năm qua vẫn chưa từng xuất hiện một người có thể chất như thế. Nếu như tiên đoán kia là thật, vậy thì nàng chính là người trong lời tiên đoán sao?

Sau khi kinh ngạc xong, Nạp Lan Ngôn Kỳ lại càng hứng thú với Bách Lý Thần Hi hơn. Hắn vốn đã có suy nghĩ, bây giờ lại càng kiên định: Hắn muốn cưới nàng, phong nàng làm phi.