Chương 11

Đợi đến khi tất cả lương thực của các nhà đã chuyển xong, trời cũng đã tối đen, đại đội trưởng đứng trên bục cao của sân phơi, lớn giọng công bố tình hình bồi thường cho nhà Tô lão tam.

Vừa nghe đại đội trưởng nói xong, quả nhiên dưới bục bắt đầu xì xào bàn tán, nói gì cũng có.

Nhưng đối với dân làng, dù sao cũng thích nhận tiền hơn là nhận lương thực.

Chỗ họ ở hẻo lánh, đến công xã phải đi 4 tiếng, muốn lên huyện còn phải ngồi xe buýt thêm 2 tiếng nữa, thật lòng mà nói muốn tiêu tiền cũng chẳng có chỗ mà tiêu. Hơn nữa họ lại không có tem phiếu, vất vả vào thành phố lại tốn sức tốn lương thực, chẳng đáng chút nào.

Còn một điều nữa, nhà người ta dù sao cũng thật sự có người chết, mà cách Tô lão tam chết, dân làng đều rõ, chính là vì giúp người này giúp người kia mà mệt đến chết.

Đối với một người tốt bị mệt chết, dù có nghèo đến mấy cũng ngại mở miệng nói xấu.

Nên lần này dù đại đội phải bồi thường một khoản lớn, một lần cho nhà Tô lão tam 600 đồng, dân làng cũng chỉ xì xào bàn tán, phát tiết chút ghen tị và ganh ghét nhưng thật sự không ai dám đứng ra nói lớn là mình không đồng ý.

Lúc này sự việc là như vậy, mọi người đều tập trung lại, đại đội trưởng vừa công bố, nếu không ai lên tiếng phản đối, thường thì việc này coi như xong.

Đại đội trưởng Vương Đại Lực thấy mọi việc tiến hành thuận lợi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra chuyện của Tô lão tam, có thể nói là lớn cũng có thể nói là nhỏ.

Nhà Tô lão tam thực sự khó khăn nhưng chỉ cần Lưu Lan Hương không gây chuyện, đại đội bồi thường 600 đồng không phải là ít, bằng với công điểm của một lao động khỏe mạnh trong bốn, năm năm.

Nơi này vốn hẻo lánh, vượt qua vài ngọn núi là đến biên giới của bọn Nga, thu nhập bình quân đầu người đều không cao. Nếu anh ta bồi thường nhiều hơn nữa, dân làng khác sẽ có ý kiến.

Nhưng nếu Lưu Lan Hương thực sự quyết tâm phản ánh lên cấp trên thì vị trí đại đội trưởng của anh ta cũng coi như xong, vì thu hoạch ban đêm là do anh ta quyết định, Tô lão tam đổi ca làm việc liên tục mấy đêm, anh ta biết mà không ngăn cản, chung quy cũng có trách nhiệm.

Nhưng Vương Đại Lực chưa kịp yên tâm thì mí mắt đã nhảy liên hồi, vì anh ta thấy Lưu Lan Hương kéo theo mấy đứa trẻ quỳ xuống.

Cái này... đúng là sợ gì gặp nấy!

Đại đội trưởng Vương Đại Lực cuống cuồng dậm chân: “Lan Hương đại muội tử, chị… trời ơi, chị làm gì thế này!”

Vương Đại Lực là nam giới, đúng 35 tuổi, đang tráng niên sung sức, một đại nam nhân như anh ta cũng không tiện kéo dậy!

Nhưng để một góa phụ và mấy đứa trẻ cứ quỳ ở đây cũng không ổn, Vương Đại Lực quay đầu ra hiệu cho Tô lão nhị, muốn ông ấy khuyên nhủ em dâu.

Nhưng Tô lão nhị khôn ngoan biết bao, sớm đã quay đầu hút thuốc lào, căn bản không cho Vương Đại Lực cơ hội đối mắt.

Đại đội trưởng Vương Đại Lực: “…”

Tô lão nhị, cái đồ khốn khϊếp!

Vương Đại Lực vội vàng tìm kiếm trong đám đông, ra hiệu cho chủ nhiệm hội phụ nữ, Chu tẩu tử.

Chu tẩu tử vốn không muốn ra mặt, dù sao cũng là một góa phụ và trẻ mồ côi cha. Bà ấy làm chủ nhiệm hội phụ nữ, không giúp đỡ đòi bồi thường cho họ thì coi như là ủng hộ công việc của đại đội trưởng rồi.

Bà ấy biết đội cũng khó khăn, nếu tiền đều cho Lưu Lan Hương, sang năm thôn không đủ lương thực ăn thì lấy gì để mua từ bên ngoài.

Nhưng đại đội trưởng đã ra lệnh, Chu tẩu tử cũng không muốn làm khó anh ta nên tiến lên đỡ Lưu Lan Hương cho có lệ.