Chương 16

Cái miệng nhỏ của Tô Dĩnh nhanh nhảu nói khiến không ai dám lên tiếng nữa.

Vợ của Tô đại bá là Tô đại thẩm nghe thấy vậy, nghĩ: Trời ơi, mấy đứa nhóc này định ăn hết lương thực nhà mình sao? Sao có thể đồng ý được? Ngay lập tức bà ta véo mạnh vào cánh tay Tô đại bá! Đó là ba đứa con trai! Ba đứa đấy! Người ta bảo con trai lớn ăn hết cả nhà, nuôi thêm ba đứa con trai thì nhà bà ta còn sống sao!

Tô đại bá không ngờ Tô Dĩnh lại không kính trọng mình, dám phản bác? Còn dám chất vấn! Lúc đó ông ta không nghĩ ra cách đối phó, chỉ ậm ừ lấp liếʍ: "Cái… cái này… cháu xem… nói thế nào nhỉ…"

Tô đại bá ngước nhìn Tô nhị bá, mong em trai giúp đỡ nhưng Tô nhị bá đã quay mặt cười khẩy từ lâu. Được lắm Tô đại bá, hôm nay để cháu gái bóc mẽ xem ông còn ra vẻ thế nào!

Lưu Lan Hương dù là người hiền lành nhưng đến lúc này cũng hiểu rõ, hóa ra Tô đại bá đang lừa nhà bà sao? Sao có thể! Chồng bà là anh em ruột của Tô đại bá mà!

Thực ra cũng không trách Lưu Lan Hương và Tô Dĩnh đời trước không cảnh giác Tô đại bá thật khó đoán.

Ngày xưa ông Tô mười mấy tuổi đã mồ côi, buôn bán khắp nơi, khi gặp thời loạn, ông định cư ở làng Thanh Sơn và lấy bà Tô là người bản địa. Ông Tô không phải họ Tô, vì một người bạn họ Tô đã hy sinh thay ông nên ông lấy họ Tô để tưởng nhớ bạn. Nhưng ông không biết họ tên thật của mình, quê quán ở đâu, bà Tô đã mất nhiều năm nên ở làng Thanh Sơn chỉ có ba anh em nhà họ Tô là thân thích nhất.

Nói chung lúc này tâm trạng của Lưu Lan Hương phức tạp khó tả.

Tô Dĩnh nhìn vẻ mặt kinh ngạc và thất vọng của mẹ, mím môi không nói gì. Đời trước cô cũng phải trải qua nhiều mới nhận ra bộ mặt thật của Tô đại bá. Nhưng đời này sẽ không như vậy nữa.

Chuyện đã đến nước này, thực ra không còn gì để tranh cãi nữa. Đội trưởng Vương Đại Lực cũng hiểu ra rằng Tô đại bá sẽ không giúp đỡ gia đình Tô lão tam, chỉ nói miệng mà thôi.

Thấy dân làng không có ý kiến gì nữa, đội trưởng Vương Đại Lực quyết định chấp nhận yêu cầu của Tô Dĩnh, sau đó sắp xếp người đến kho mang ra 200 cân khoai lang, 200 cân củ cải bắp cải, giúp Lưu Lan Hương đưa về nhà.

Hôm nay sự việc trong thôn này đã khiến mọi người trong lòng đều có những cảm xúc khác nhau. Có người cảm thấy không có đàn ông trong nhà thì cuộc sống thật khó khăn, có người nói đứa trẻ không có cha thì hiểu chuyện sớm, chẳng phải nhìn vào Đại Nha nhà họ Tô còn nhỏ mà đã phải tính toán đến củi gạo muối dầu sao?

Lại có người nói Tô Dĩnh miệng lưỡi sắc bén, sau này khó tìm chồng, cũng có người nói Tô đại bá vì lợi ích tập thể nhưng cũng có người cho rằng Tô đại bá không có nhân tính. Có người nói quả phụ Lưu Lan Hương giỏi đối nhân xử thế, có người lại bảo bà xui xẻo khắc chồng...

Nhưng chuyện trong làng là vậy, mọi người bàn tán một lúc rồi cũng qua, nhà ai chẳng có cả đống việc phải làm, đâu có thời gian mà rình mò người khác.

Tuy nhiên sau sự việc lần này, Tô Dĩnh - Tô Đại Nha đã nổi danh trong đám trẻ cùng tuổi trong làng, thật là lợi hại, dám đứng trước mặt toàn dân làng làm cho người lớn phải cứng họng, đúng là một đứa bé dũng cảm!

Nhưng trong lòng Tô Dĩnh lúc này đang tính toán làm thế nào để tiêu 600 đồng vừa mới có được.