Chương 17

Theo kinh nghiệm kiếp trước, số tiền này sẽ nằm trong tay mẹ cô cho đến khi mốc meo nhưng kiếp này, Tô Dĩnh không muốn như vậy nữa, tiêu sớm thì hưởng sớm, hơn nữa cô còn có thể kiếm lại được!

Lương thực trong nhà đã được bỏ vào hầm, Tô Dĩnh vừa nghĩ cách nói với mẹ về việc tiêu tiền, tay vừa làm xong một nắm nhỏ hạt thóc, sau đó cô lấy gạo mới sản xong bỏ vào trong một cái nồi nhỏ.

Nhà cô thường không ăn cơm trắng, một cân gạo trắng tương đương với mười cân khoai lang, không đáng nên chẳng ai chuẩn bị đá nghiền, chỉ có một cái cối đá mà Tô lão tam tự đυ.c ra để xay thủ công. Nhưng dù có thỉnh thoảng đổi lấy một cân gạo để đổi vị cũng không dễ dàng bóc vỏ ngoài, thứ đó để sau này nuôi gà nhưng hiện tại người ăn không đủ no nên không thể lãng phí.

Nắm hạt thóc bóc vỏ hôm nay là Tô Dĩnh đặc biệt chuẩn bị cho Tô Dụ, vì dạ dày của em ấy yếu.

Lúc ăn tối, Tô Dụ nhìn chén cháo trắng dẻo của mình và chén nước gạo có vỏ của mọi người mà rơi vào trầm tư. Tô Dụ đã có sức tự cầm muỗng ăn cơm, buổi chiều nửa chén canh khoai vẫn còn tác dụng nhưng giờ cậu lại không muốn ăn.

Lưu Lan Hương hỏi: "Sao không ăn cơm? Hay để mẹ đút cho con nhé?"

Tô Dụ ngẩng đầu, nhìn chén của Lưu Lan Hương nói: "Không trắng."

Trước đây cậu đã thấy gạo chưa bóc vỏ nhưng chưa thấy ai xung quanh ăn loại gạo này, ngay cả những tiểu thái giám thấp kém nhất trong cung cũng không ăn loại gạo này.

Lưu Lan Hương không nghi ngờ, con trai ở độ tuổi này, đang lúc tò mò về mọi thứ, bà giải thích: "Con còn nhỏ, dạ dày không chịu được loại có vỏ nên phải ăn loại này, ăn đi, ngon lắm."

Anh hai Tô Mậu ngẩng đầu từ bát cơm: "Em út, ăn đi! Nhà mình đến Tết cũng không có cháo gạo trắng mà uống đâu! Ngon lắm, ngọt lắm!"

Tô Dĩnh không nói gì nhưng anh ba Tô Thành đã gật đầu đến mức suýt làm rơi đầu mình.

Cậu còn nhỏ nên ăn khác nhưng chẳng phải anh ba Tô Thành mới có 5 tuổi sao?

Tô Dụ nắm chặt tay mình, vẫn mềm nhũn, không có sức mạnh.

Cậu nhìn Lưu Lan Hương và ba chị em ăn ngon lành, cũng cầm muỗng đưa vào miệng.

Khi gạo mới chưa phơi khô hoàn toàn vào miệng, Tô Dụ hiểu tại sao anh hai Tô Mậu nói là ngọt.

Vì chưa qua phơi nắng, cũng chưa qua bảo quản lâu dài trong kho, nấu cháo gạo thì mới ngọt lịm thơm phức.

Tô Dụ ăn nửa chén, cảm thấy trong người ấm áp, cậu đẩy chén về phía Lưu Lan Hương: "No rồi."

Mẹ kiếp, kiếp trước cậu bị mấy quan viên tiến cống lừa rồi, họ đưa cho cậu không phải gạo mới thu hoạch! Ngay cả mùi vị cũng khác!

Tô Dụ cũng không rõ tâm trạng của mình hiện giờ ra sao.

Nếu nói là tức giận vì bị những tên quan lại kia làm bực mình thì cũng không hẳn.

Nhưng dù sao thì cậu cũng không vui, muốn giận dỗi!

Tô Dụ lau miệng nhỏ, quay người nằm xuống giường đất ấm áp, toàn thân dang rộng thành hình chữ đại: "Buồn ngủ, ngủ."

Phần đầu giường đất là nơi ấm nhất, phía dưới là nguồn nhiệt nối liền với bếp, từ trước đến giờ luôn là lãnh địa của Tiểu Tô Dụ.

Lúc này Tô Dụ đã ăn no uống đủ, cảm giác mệt mỏi lại kéo đến, đôi mắt nhắm nhắm muốn dính lại với nhau.

Lưu Lan Hương duỗi cổ nhìn trạng thái của con trai út, đoán rằng cậu bé thật sự mệt rồi, đẩy nửa chén cháo gạo trắng còn lại của Tô Dụ cho ba đứa con còn lại: "Các con chia nhau ăn đi."