Chương 23

Sau khi Tô Dĩnh trọng sinh, việc đầu tiên cô giải quyết là vấn đề bồi thường của đại đội cho Tô lão tam rồi tối nay tìm cơ hội xuống hầm mở đất.

Dù sao thì kiếp trước, Tô đại bá đã nghĩ ra cái cớ con trai kết hôn không có chỗ ở để mượn ngôi nhà tồi tàn của cô và nhân cơ hội đào trộm vàng trong hầm, kiếp này cũng không chắc ông ta không nghĩ ra mánh khóe khác nên sớm chuyển vàng đi thì Tô Dĩnh cũng yên tâm hơn.

Tô Dĩnh thử đào nhiều chỗ trong hầm, cuối cùng tìm thấy một chiếc hòm gỗ mục nát rồi phá khóa mở ra, bên trong là những gói bọc đầy đất. Khi tận mắt nhìn thấy di sản của ông nội, cô không kìm được nước mắt tuôn trào.

Chỉ còn vài ngày nữa thôi, nếu cô trọng sinh sớm vài ngày thì cha cô đã không phải chết.

Dù trong ký ức của Tô Dĩnh, Tô lão tam đã qua đời hơn năm mươi năm, hình dáng của cha cũng đã mờ nhạt, nhưng có cơ hội sống lại lần nữa, ai lại không muốn có cha mẹ bên cạnh mình, dù là một bà già 63 tuổi cũng muốn sống cùng cha mẹ.

Sự bao dung và yêu thương vô điều kiện, ai mà không muốn?

Nhưng tiếc nuối được gọi là tiếc nuối, vì không thể bù đắp.

Tô Dĩnh trấn tĩnh lại, cái chết của cha cô không thể thay đổi nên chỉ có thể sử dụng số vàng này để thay đổi những bi kịch của người thân chưa xảy ra.

Tô Dĩnh xốc cái bọc nặng nề lên, ước chừng khoảng mấy chục cân.

Phần lớn là vàng miếng nhưng không phải loại cá vàng to nhỏ phổ biến sau này. Khi ông nội cô định cư ở thôn Thanh Sơn vào năm 1928, lúc đó chưa có cá vàng. Vì vậy những miếng vàng lớn nhỏ khác nhau trong bọc đều là do ông nội đặt làm ở tiệm vàng thời kỳ trước cách mạng, có loại một lạng, hai lạng, nửa cân và một cân.

Dù ông nội tích trữ phần lớn là vàng nhưng cũng có một phần nhỏ là đồng bạc. Thời ông nội chạy thương, đồng bạc rất có giá trị, thổi một cái để gần tai còn kêu ong ong, ngay cả người phương Tây làm ăn cũng chấp nhận.

Tô Dĩnh nhanh chóng tính toán giá trị trong đầu, chỉ riêng cái bọc này, trong kiếp trước của cô, ít nhất cũng phải trị giá hàng triệu.

Mẹ kiếp, chẳng trách gia đình Tô đại bá có tiền di cư! Đây mới chỉ là của nhà cô, thêm vào nhà Tô đại bá và Tô nhị bá thì là bao nhiêu tiền chứ!

Chỉ cần lấy ra một đồng bạc thôi đã có thể cứu mạng cha cô rồi!

Thật là khiến cô tức chết mất!

Tô Dĩnh với vẻ mặt nhăn nhó ôm cái bọc ra khỏi hầm, tạm thời đặt nó trong phòng củi rồi quay lại bếp lấy một con dao làm bếp nặng nề.

Nhưng khi cô chuẩn bị ra khỏi sân lại thấy cậu em út đáng lẽ phải ngủ ngon trên giường đang tròn mắt nhìn con dao trong tay cô...

Tô Dĩnh: "…??!"

Tô Dụ: "…!!!"

Tô Dĩnh cố gắng trấn tĩnh, tự nhủ phải bình tĩnh! Đừng hoảng! Mình có hơn sáu mươi năm kinh nghiệm sống! Chuyện này có thể giải thích được! Hơn nữa em út mới 3 tuổi, chưa hiểu gì đâu! Rất dễ đánh lừa!

Tô Dĩnh cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng nhưng có vẻ hung tợn: "Em út, sao em lại ở đây? Ngoài sân lạnh lắm, em vừa hết sốt, đừng để bệnh nặng thêm."

Tô Dụ cũng cố gắng giữ bình tĩnh, tự nhủ phải kiên trì! Đừng hoảng! Cậu có ba mươi năm kinh nghiệm sống làm Thái Tử! Cậu có thể làm được! Bây giờ cậu chỉ là một đứa bé 3 tuổi ngốc nghếch! Một đứa ngốc thì có ý xấu gì chứ? Không thấy tối nay chị cả và mẹ nói chuyện không giấu mình sao! Cố lên! Đóng vai một đứa vô dụng dễ thôi mà!