Chương 24

May mà mặt Tô Dụ đã lạnh đến mức tê cứng, không cần cố gắng làm ra vẻ ngây thơ vô tội, trông đơ đơ thế này lại rất hợp hoàn cảnh.

Hít sâu một hơi, Tô Dụ từ từ giơ tay phải lên, chỉ vào một vũng nhỏ cứng ngắc trong vườn rau cách đó bảy tám mét.

Tô Dĩnh liếc nhìn, hiểu ngay, cô nghĩ thầm sao trong sân lại có mùi hôi thoang thoảng.

Nhưng em út đã ở đây bao lâu rồi, sao không về nhà ngủ?

Tô Dĩnh nghiêm nghị nói: "Đi vệ sinh xong thì mau vào nhà ngủ, đã bảo trước khi ngủ đừng uống nửa bát nước khoai còn lại rồi mà, em không nghe, giờ tiêu chảy rồi phải không?"

Đúng vậy, dù là cô nửa đêm không ngủ cầm dao bếp nhưng Tô lão thái thái vẫn có thể rất lý lẽ!

Tô Dụ: "..." Ngại ngùng.

Thái Tử chưa từng ăn khoai lang ngọt thì có sao!

Thái tử thấy mình thích ăn nước khoai lang ngọt mà không tự kiểm soát được có gì khó hiểu chứ!

Tô Dụ vẫn đơ đơ với khuôn mặt tái nhợt không chút máu, chỉ vào người mình: "Hôi."

Tô Dĩnh: "..."

Tô Dĩnh: "Em đi vệ sinh ra quần à?"

Tô Dĩnh cầm dao xông đến Tô Dụ, vừa nói vừa định kiểm tra.

Tô Dụ: "..."

Tô Dụ: Không phải là tôi, đừng đến đây!

Nhưng Tô Dụ yếu ớt 3 tuổi không thể kháng cự, Tô Dĩnh rất nhanh đã kéo quần của Tô Dụ xuống, khi thấy cậu không đi vệ sinh ra quần mới tha cho cậu.

Tô Dĩnh nhìn cậu em út càng lúc càng đờ đẫn, nói: "Haiz, có gì mà ngại, hồi nhỏ em tè dầm chị đều giặt cho, không chỉ em mà em hai và em ba cũng là chị giặt."

Tô Dụ: Tôi không sống nổi nữa, tôi xấu hổ đến mức muốn biến mất… Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi muốn làm gì?

Tô Dĩnh nghĩ một chút, chắc là thằng nhóc này đói rồi, buổi tối ăn nửa bát cháo gạo trắng thì thấm vào đâu, haiz, thời buổi này thiếu thốn thức ăn, chỉ cần một ngụm nước khoai lang thôi cũng đã thèm chết đi sống lại.

Tô Dĩnh bế bổng Tô Dụ vào bếp, buổi tối không thể tắt lửa bếp, lửa bếp tắt thì giường đất trong nhà sẽ lạnh, trời lạnh thế này ngủ trên giường lạnh sẽ không thể chịu nổi.

Cô mở một chút cửa bịt bếp để không khí lưu thông nhanh hơn, lửa cháy mạnh để trong bếp đỡ lạnh rồi nói với Tô Dụ: "Em ngồi trên ghế đẩu đi, ngoan ngoãn ngồi đây, chị ra ngoài một lát, về sẽ mang đồ ngon cho em."

Tô Dụ chớp chớp mắt: Đồ ngon!

Không kìm được mà bắt đầu chép miệng.

Rồi gật đầu.

Tô Dĩnh vốn đã bước ra khỏi bếp, đột nhiên quay đầu lại: "Đúng rồi, tiện thể canh chừng sân, đừng để kẻ trộm vào, nhất là đừng để ai động vào đồ chị để trong phòng củi, biết không?"

Tô Dụ: Hừ, thử thách tôi hả?

Tô Dụ tiếp tục chớp chớp mắt đờ đẫn, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Tô Dĩnh nhìn phản ứng của em trai, thầm gật đầu, ừ, xem ra em út thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra.

May là gọi em út canh, nếu là em hai và em ba thì khó mà lừa được.

Tô Dĩnh uy nghi nói: "Ngoan ngoãn đợi chị."

Rồi lần này cô thực sự rời đi.

Tô Dụ: "..."

Chị ấy còn cầm dao bếp, không phải định lấy thịt người về cho cậu ăn chứ?

Cậu em út nhìn có vẻ ngốc nghếch nhưng thực ra rất thông minh, trong đầu đầy những tưởng tượng lung tung nhưng Tô Dĩnh không biết, cô rời khỏi nhà, lợi dụng đêm tối chạy nhanh đến ngôi nhà gạch của Tô đại bá ở đầu kia của làng rồi giắt dao bếp sau lưng, trèo lên đống củi cao ở góc tường, nhanh chóng leo vào sân nhà Tô đại bá.