Chương 32

Tô Dĩnh không khỏi nhíu mày, cô không nhớ giá nhẫn vàng hồi đó là bao nhiêu, vì lúc đó cô không có tiền. Nhưng 125 đồng có sức mua không nhỏ, thịt chỉ vài hào một cân.

Nhưng Tô Dĩnh không phải là người ai nói gì cũng nghe. Cô nhíu mày, khó khăn nói: “Nhà tôi chỉ còn hai cái này, mấy năm tới phải dựa vào số tiền này mà sống, 125 đồng quá thấp…”

Lưu Đại Xuyên nhìn chằm chằm vào mặt cô bé, không phát hiện sơ hở nào, nghĩ bụng cô bé này diễn hay thật, tôi tin mới lạ!

Anh ta nhìn hoa văn và mức độ oxy hóa của nhẫn vàng, tính toán giá bán ra rồi nói: “Hai nhẫn 130, hơn nữa chú không có lãi, không cần thiết lắm.”

Thực ra Tô Dĩnh đã đồng ý trong lòng nhưng vẫn giả vờ do dự. Cuối cùng hai bên vui vẻ giao dịch nhờ sự che chắn của cái gùi.

Tô Dụ: “…”

Hai người diễn giỏi thật!

Sau khi có tiền, tâm trạng của Tô Dĩnh tốt hơn nhiều. Ít nhất nếu em út cần thuốc quý, cô có thể nghĩ cách. Nhưng cô vẫn muốn kiếm thêm chút lợi từ Lưu Đại Xuyên: “Anh biết ai bán vé vải không? Còn vé bông nữa.”

Lưu Đại Xuyên: “…”

Muốn mua vải làm áo bông mới? Chẳng phải nói nhà mấy năm nữa sống dựa vào số tiền này sao? Lấy đâu ra tiền làm áo bông mới? Anh ta mấy năm rồi không làm áo bông mới đây này.

Nhưng hai chiếc nhẫn này, chỉ cần bán được nhẫn vàng, anh ta ít nhất lãi ba, năm mươi. Vì vậy Lưu Đại Xuyên vui vẻ nói: “Cháu đến chợ đen tìm Chung Thuận, nói chú giới thiệu, anh ta sẽ cho giá thật.”

Cùng một lời giới thiệu, cùng một giá thật. Tô Dĩnh lại hỏi: “Chào anh, anh có phải là Chung Thuận không?”

Chung Thuận: “…”

Sao không gọi là chú?

Thật ra ở cổng công xã có người bán các loại vé nhưng những người đó thường có quan hệ, thậm chí từ nhà lãnh đạo công xã mà có nên dù cảnh sát muốn bắt cũng không bắt những người này. Tổng thể mà nói, tìm họ đổi vé an toàn hơn, giá cũng cao hơn.

Lưu Lan Hương nghĩ Tô Dĩnh và Tô Dụ đi công xã đổi vé nên yên tâm để hai chị em đi một mình. Người trong làng họ muốn vé đều đến đó đổi. Lưu Lan Hương không ngờ hai đứa trẻ dám đến chợ đen.

Nhưng cũng không thể trách Tô Dĩnh mạo hiểm, cô muốn làm áo bông mới cho Lưu Lan Hương, không muốn bà chịu lạnh nhưng ba mươi đồng không đủ chi tiêu.

Như bây giờ, Tô Dĩnh mua một đống vé đã tốn mười mấy đồng, chưa kể còn phải lên công xã mua vải và bông.

Nhẫn và vé đã xong, thời gian còn sớm, chị em họ bắt đầu dạo quanh chợ đen.

Tô Dĩnh nói: “Em muốn ăn gì thì nói với chị, nhưng ai hỏi em em phải nói hôm nay chúng ta chỉ đến công xã, biết chưa?”

Tô Dụ: “…”

Nói không biết thì không được mua gì ăn rồi.

Tô Dụ chậm rãi gật đầu theo nhịp của một con lười nhỏ.

Vì đồ ăn ngon mà nhún nhường cũng không sao!

Hôm qua ăn gà mà Tô Dụ không để lộ, Tô Dĩnh rất hài lòng nên hôm nay làm gì cô cũng không giấu Tô Dụ.

Hơn nữa kiếp trước Tô Dụ gặp chuyện vào thời gian này, để an toàn, trước Tết Tô Dĩnh định mang Tô Dụ theo bên mình để phòng ngừa nên nhiều việc không thể giấu Tô Dụ được, vì thế thà ngay từ đầu đã rèn luyện sự ăn ý thì hơn.

Chị em họ dạo quanh, mua ít kẹo, gạo kê và thịt lợn. Gạo kê là để nấu cháo cho Tô Dụ ăn, thịt lợn toàn là mỡ, dự định về nhà rán lấy mỡ.

Dù mua ở chợ đen đắt nhưng không cần vé! Chỉ cần có tiền, những nhu cầu cơ bản đều mua được.