Chương 39

Chung Thuận nghe xong, không biết có để tâm không, anh ta lại cười: “Cháu còn rất hiếu học đấy!”

Hai bên chia tay, Tô Dĩnh thấy thời gian cũng gần, quay lại nhà Triệu lão thái lấy hai mươi cân vải vụn rồi kéo Tô Dụ đi mua sáu cái bánh bao to ở tiệm cơm Quốc Doanh, bây giờ cô có vé, muốn ăn là mua!

Bỏ bánh bao to vào gùi, đậy lại bằng vải vụn, chị em lại chạy đến công xã.

Đến công xã thấy Hồ lão lục đang nằm sau xe ngựa, vừa phơi nắng vừa rung đùi.

Tô Dĩnh kéo Tô Dụ đi tới, thì thầm: “Phì phì! Chú Hồ Lục à! Chú chở cháu về nhà trước 3 giờ chiều, một bánh bao to hai quả trứng, chú có làm không?”

Hồ lão lục kéo người lên công xã, trưa không mang cơm, dù sao kéo lừa không tốn sức, không cần phí một bữa cơm.

Nhưng đói thì vẫn đói, giờ vừa mệt vừa đói, bỗng nghe ai nói gì bánh bao to với trứng, Hồ lão lục mắt đang híp vội mở to, thấy Tô Dĩnh mở gùi, lộ một góc bánh bao to.

Tô Dĩnh quảng cáo nhiệt tình: “Bánh bao của tiệm cơm Quốc Doanh đó, đảm bảo chất lượng.”

Bây giờ đồ ở tiệm cơm Quốc Doanh ngon thật, ngon hơn đồ nhà nấu nhiều, bánh bao to như mặt Tô Dụ, mềm mịn, không phải loại bóp là xẹp, nguội vẫn cứng, có vé bán 5 xu một cái.

Đối với nông dân, một cái bánh bao không no nhưng vấn đề là bình thường đâu có mà ăn!

Giờ nhìn vị trí mặt trời, vừa đúng 12 giờ, xe ngựa chỉ chở ba người, hai người là trẻ con, trước 3 giờ chiều thì về kịp.

Hồ lão lục nuôi lừa kéo xe cho đội, ngoài công điểm chẳng có gì nhưng một bánh bao to hai trứng, giá trị gần 2 hào! Mà anh ta không có vé mua bánh bao Quốc Doanh!

Lão Lục ngồi dậy, vung roi lên: “Lên xe!”

Tô Dụ: “…”

Chị cậu giỏi thật!

Xe la “Cộc cộc” rời khỏi gần khu vực công xã, mắt thấy xung quanh chẳng còn căn nhà dân nào, toàn là những cánh đồng ngô rộng lớn. Tô Dĩnh lấy ra một cái bánh bao to và trứng gà: "Chú Hồ Lục này, ăn đi!"

Hồ lão lục quất thêm một roi vào mông lừa, quay lại nhận lấy bánh bao và trứng gà rồi cười toe toét: "Ha ha, bánh bao này thật trắng! Vẫn còn nóng hổi, mới mua đúng không?"

Tô Dĩnh: "Đúng rồi, vừa mới ra lò buổi trưa nay luôn đấy chú!"

Về tiền và vé Tô Dĩnh lấy từ đâu, Hồ lão lục sẽ không hỏi. Giống như việc anh ta mượn xe la của đại đội để làm việc riêng, đó là một bí mật không thể nói ra.

Hồ lão lục nhét hai quả trứng vào túi áo hai bên, cắn một miếng to vào chiếc bánh bao trắng nõn: "Ngon quá, chắc chắn là bột mới của năm nay."

Hương vị thơm mềm còn mang theo chút ngọt ngào, bột mì cũ không thể có hương vị tốt như vậy.

Một miếng bánh bao trắng to, Hồ lão lục nhai đi nhai lại kỹ lưỡng đến hai phút mới tiếc nuối nuốt xuống.

Nhìn chiếc bánh bao còn lại trong tay, Hồ lão lục không dám ăn tiếp. Nhà anh ta cũng có cha mẹ và vợ con, khó khăn lắm mới có được chiếc bánh bao trắng, lại còn là bánh mới ra lò của tiệm cơm Quốc Doanh nên muốn mang về thôn cho gia đình nếm thử một chút.

Hồ lão lục nhịn bụng đói cồn cào, nhét bánh bao vào trong áo, rất nhanh l*иg ngực anh ta trở nên ấm áp. Anh ta sờ mông tròn trịa của con lừa phía trước, quất roi một cái, cười không thành tiếng.

Tô Dĩnh không lạ gì với hành động của Hồ lão lục, thời này ai cũng như vậy, đừng nói bánh bao trắng, ngay cả bánh bao bột trộn cũng không phải nhà nào cũng có thể ăn vào dịp Tết.

Cô quay đầu hỏi Tô Dụ: "Đói không?"