Chương 47

Tô Dĩnh như bà cụ non đưa cháu đi khám bệnh, kể tỉ mỉ tình hình của Tô Dụ mấy ngày qua, sau đó còn nói thêm những suy đoán của cô từ kiếp trước.

Lưu lão đầu nghe xong, chỉ đáp một tiếng "ừ", cuối cùng cũng rời mắt khỏi con gà mái già, chậm rãi tiến lại bắt mạch.

Lưu lão đầu nhắm mắt bắt mạch, Tô Dĩnh cũng không dám nói bừa, chỉ đứng im bên cạnh.

Một lát sau, Lưu lão đầu buông tay bắt mạch, miệng thở dài một tiếng đầy tiếc nuối.

Nghe thấy tiếng thở dài đầy bi ai và bất lực đó, trái tim Tô Dĩnh như rơi xuống đáy vực, xong rồi xong rồi, em trai cô không cứu được sao! Cô đã nói mà, kiếp trước em trai cô cũng mất vào mấy ngày này. Trời ơi, bây giờ phải làm sao đây...

Tô Dĩnh rụt rè hỏi: "Lão thần y, em trai cháu... còn cứu được không?"

Lưu lão đầu mở mắt: "Cái gì mà còn cứu hay không? Em trai cháu chỉ là cơ thể yếu, tiêu chảy là do cơ thể thải độc, mai sẽ không sao nữa, nhưng từ khi sinh ra đã yếu, sau này cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, cho nó chạy nhảy trên núi, sông, qua bảy tám tuổi là khỏe mạnh rồi."

Tô Dĩnh: "..."

Tô Dĩnh nắm chặt tay không dám buông, thử hỏi tiếp: "Vậy vừa rồi ông thở dài là vì..."

Lưu lão đầu: "Haiz, ta thở dài cho bản thân ta, em trai cháu không sao lớn, sau này ta không được ăn gà mái già nhà cháu nữa!"

Tô Dĩnh: "..."

Ông biến đi có được không!

Đồ lão già này, dọa chết lão nương rồi!

Tô Dĩnh cố nhịn không đánh lão già này một trận, không ngừng tự nhủ, đây là lão thần y, lão thần y, tay nghề cao, tay nghề cao, sau này còn cần đến ông ta, đánh chết rồi thì không sống lại được...

Phù, cuối cùng cũng đè nén được cơn giận trong lòng.

Tô Dĩnh giả vờ cười: "Vậy ông nhìn xem sau này em trai cháu cần chú ý gì không? Đứa trẻ này từ nhỏ đã yếu, hay bị bệnh."

Lưu lão đầu vuốt vuốt cằm không có râu, nói: "Nếu có điều kiện, nên ăn chút hạt óc chó, táo đỏ gì đó, cuối năm có thể đến xem lại một lần, nếu không có vấn đề gì lớn, sau này mỗi khi đổi mùa đến bắt mạch một lần là được."

Tô Dĩnh nghe rõ rồi, em trai cô thật sự không sao cả, đây đúng là tin vui lớn! Tuy không hiểu vì sao kiếp trước em trai cô không qua nổi, nhưng hiện tại không sao rồi. A Di Đà Phật, cảm tạ Quan Thế Âm Bồ Tát từ bi vô lượng, đa tạ ông trời phù hộ!

Tô Dĩnh cũng không để ý đến Lưu lão đầu vừa rồi làm bộ làm tịch, vui vẻ nói: "Được, ông cứ ăn gà trước đi, cháu đưa em trai về nhà trước."

"À đúng rồi, ông có thể khám bệnh phụ khoa không?" Tô Dĩnh chợt nhớ đến mẹ cô, Lưu Lan Hương. Tuy bây giờ nhìn mẹ không có vấn đề gì lớn nhưng cô nhớ kiếp trước mẹ chịu nhiều đau đớn, bệnh tật tìm đến khắp người.

Tô Dĩnh lại luyên thuyên kể tình trạng sức khỏe của mẹ mình, như đau lưng, mỏi gối hay ho khan vv.

Lưu lão đầu nghĩ một lát rồi đáp: "Phải chú ý giữ ấm, tìm cách ăn nhiều thịt trứng, chỉ ăn rau không thì không được đâu, nghe tình trạng cháu kể chắc không sao, lần sau đến khám lại cho em trai thì dẫn bà ấy đến xem cùng cũng được."

Lần này Tô Dĩnh thật sự yên tâm rồi, cô nói: "Được, lần sau nếu không có gà, cháu sẽ mang lương thực đến cho ông!"

Lưu lão đầu nghe xong, không ngại ngùng gì mà cười đầy mong đợi: "He he."

Ra khỏi túp lều của lão thần y, Tô Dĩnh tràn đầy sức sống, vừa đi vừa hát líu lo lên núi.

Lúc này, Tô Dụ trong lòng cô khẽ mở mắt ra.