Chương 6

Tô Dĩnh không đoán được những suy nghĩ trong lòng của cậu em 7 tuổi nhưng đại khái cũng chỉ có mấy chuyện đó thôi.

Tô Dĩnh vừa múc canh khoai lang vừa cố ý nghiêm mặt dọa: "Đừng có mà lén lút đi lên núi sau, trời lạnh rồi, thú dữ đều đã bị kí©h thí©ɧ, nếu em dám chạy theo Lư Đản mà đi lung tung, mẹ không đánh em thì chị cũng đánh!"

Tâm tư nhỏ bé của Tô Mậu bị lật tẩy nhưng trước mặt chị cả thì anh thực sự không dám cứng cỏi, cả làng đứa trẻ nào mà dữ hơn chị cả chứ! Đó là người dám dùng đá đánh trong các cuộc ẩu đả!

Tô Mậu làm nũng kéo vạt áo rách của Tô Dĩnh: "Chị à~ Em chỉ đi buổi sáng thôi, anh Lư Đản đã nói với em rồi, cây hạt dẻ trên núi phía sau sắp chín rồi, người khác còn chưa biết đâu! Phải nhanh chóng đi hái thôi! Chậm thì sẽ thuộc về người khác mất!"

Sao Tô Dĩnh không biết em hai lo lắng lương thực trong nhà không đủ ăn, nhưng cô không thể nói đừng lo lắng, tối nay làng sẽ chia lương thực, cô không giải thích được tại sao cô lại biết chuyện này! Đại đội trưởng còn không biết mà cô lại biết, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây rắc rối!

Tô Dĩnh liếc mắt: "Em im lặng đi, mẹ không khỏe, em không có việc gì thì đi nhặt củi dưới chân núi đi, chuyện lương thực không cần lo, chị sẽ nghĩ cách. Đừng có kéo áo chị, kéo rách rồi không phải tốn tiền vá sao!"

Quần áo của Tô Dĩnh là do Lưu Lan Hương mặc thừa lại, vá chằng vá đυ.p, đã mặc hơn chục năm rồi, khi giặt đồ cũng không dám dùng sức, sợ vải bị rách, Tô Mậu không lớn cũng không nhỏ, tay chân không có nhẹ nhàng, thực sự có thể kéo rách, đây không phải là Tô Dĩnh nói dối để lừa em trai.

Tô Mậu thấy chị cả nghiêm túc lên cũng không dám cằn nhằn nữa, sợ bị đánh, chị cả đánh đau lắm, đành ngoan ngoãn giúp lấy bát đũa.

Người ta nói trẻ con ba tuổi có thể nhìn thấy tính cách về sau, Tô Dĩnh từ nhỏ đã dữ, lớn lên mới thành bà lão mạnh mẽ.

Nói Tô Dĩnh mạnh mẽ, không phải là cô ngang ngược mà là cô không chịu thiệt.

Cái gì của người khác cô không nhớ nhưng chỉ cần là của cô thì không ai có thể cướp đi.

Thực ra tính cách này hình thành cũng có lý do lịch sử.

Tô lão tam và Lưu Lan Hương hai vợ chồng đều thật thà, thật thà đến mức đáng nể, không phàn nàn còn cần cù chịu khó.

Nếu không phải mùa Thu thu hoạch người ta tìm cách lười biếng, Tô lão tam có thể đã bị mệt chết sao?

Người lớn trong nhà quá thật thà, con cái muốn không bị bắt nạt thì phải có người dám đứng ra.

Tô Dĩnh chính là người đứng ra cho các em, trong làng ai dám bắt nạt mấy em trai của cô, kể cả Lư Đản con nhà chú hai thì Tô Dĩnh nhất quyết không bỏ qua, phải xin lỗi.

Nếu không muốn xin lỗi thì đánh cho phục rồi mới xin lỗi.

Vì thế danh tiếng của Tô Dĩnh trong làng có chút thị phi, ai cũng nói cô cứng đầu, không giống một cô gái chút nào.

Nhưng Tô Dĩnh trước kia không quan tâm những lời đàm tiếu không đáng kể đó, bây giờ sống lại một lần nữa lại càng không quan tâm.

Danh tiếng gì chứ, sống sao cho thoải mái mới là quan trọng nhất.

Tô Dĩnh đã nghĩ rồi, đời này cô không những phải phát triển theo hướng mạnh mẽ mà còn phải phát triển sớm.

Để sau này nếu cô có cách kiếm tiền, không bị người ta gây rắc rối, chuyện nhỏ như hạt cát cũng bị họ lôi ra nói này nói nọ, mất công đôi co với họ.