Chương 305: Chương 336-338

Chương 336. Đừng nhìn chằm chằm ta

Edit + beta: Iris

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã nghênh đón ngày 23 tháng 12, cũng chính là 23 tháng chạp, đối với mọi người, đây là một ngày đẹp để kết thúc năm cũ, là ngày cúng Ông Táo, các ngự trù của Hành Tinh Cung dậy từ sáng sớm để làm cơm cúng bái Ông Táo.

Tới ngày 24 tháng chạp, tất cả thái giám cung nữ trong cung đều bận lu bù, quét rác, lau cửa sổ, treo đèn l*иg đỏ, cắt tỉa bồn hoa, tuy mọi người bận đến váng đầu, nhưng lại bận rộn một cách vui vẻ. Đám thái giám cung nữ vừa nói vừa cười, bất tri bất giác trôi qua một ngày, hoàng cung rực rỡ hẳn lên.

Mọi người nhìn hoàng cung mới toanh đều mỉm cười vui vẻ, nhưng mà có người lại không cười nổi.

Niệm Hạ thấy Lương Đông ăn cơm chiều ở Hành Tinh Cung trở về, vội vàng lôi người vào phòng, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc con có chia kẹo cho hai đệ đệ không hả?"

Lương Đông vui vẻ gật đầu: "Con có chia rồi."

"Vậy bọn nó có ăn không?"

Tuy rằng sau khi đám Đản Đản nhận kẹo thì không có ăn liền, nhưng Lương Đông nghĩ rằng các đệ đệ nói sẽ ăn thì nhất định sẽ ăn, liền gật đầu với Niệm Hạ: "Có ăn."

"Nếu có ăn thì sao lại không có gì xảy ra?" Niệm Hạ cao giọng, dung mạo thanh tú trở nên dữ tợn vì tức giận, khiến Lương Đông sợ tới mức đỏ bừng hốc mắt.

Nếu là trước kia, Niệm Hạ nhất định sẽ trấn an nó, nhưng bây giờ nàng đang đặc biệt sốt ruột, bởi vì nếu đám Đản Đản không chết thì sẽ không đến phiên con của nàng thượng vị, hơn nữa, Thái Tử cùng Thái Tử Phi còn sắp cử hành đại điển hôn lễ, nếu giải lời nguyền thành công, nàng sẽ mất đi hậu thuẫn, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Niệm Hạ thấy bộ dáng sắp khóc của Lương Đông, trong lòng càng thêm bực bội, liền ôm đứa nhỏ ném lên giường, tức giận nói: "Ngươi khóc cái gì mà khóc? Ngươi tưởng là khóc có thể giải quyết vấn đề sao?"

Lương Đông nhìn hai mắt Niệm Hạ đỏ lên như ác quỷ, rốt cuộc không nhịn được nữa oa một tiếng, sợ hãi khóc lớn.

"Ngươi mau câm miệng lại cho ta, không được khóc ra tiếng." Niệm Hạ vừa giận vừa gấp, sợ có người nghe thấy, vội vàng che miệng mũi Lương Đông lại: "Ngươi còn khóc nữa, ta liền bỏ mặc ngươi."

Tức khắc, Lương Đông không hít thở được, khóc lóc đẩy tay Niệm Hạ ra, nhưng nó chỉ là một đứa trẻ có mấy tuổi, sức lực làm sao lớn được, sắc mặt càng lúc càng trắng bạch, cũng dần dần hít thở không thông.

Đột nhiên, cửa phòng bị người đạp mạnh ra, một cung nữ tiến vào, chính là cung nữ trong tiểu viện bình thường hầu hạ Niệm Hạ và Lương Đông.

Niệm Hạ kinh hãi: "Ai cho ngươi tiến vào?"

Cung nữ thấy Lương Đông bị bịt miệng, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng đi lên đoạt lấy đứa nhỏ: "Lương Đông điện hạ?"

Lương Đông cuối cùng cũng có thể hít thở thông thuận, nhào vào lòng cung nữ như bắt được cọng rơm cứu mạng, khóc đến nấc lên.

Niệm Hạ nhận ra mình đã làm sai, lập tức khôi phục sắc mặt ôn nhu: "Lương Đông, vừa rồi là mẹ không đúng, mẹ không nên trút giận lên người con, ngoan, đến đây đi, để mẹ ôm một cái."

Lương Đông thật sự sợ hãi, không muốn nhìn thấy bộ dáng dữ tợn của Niệm Hạ, úp mặt vào lòng cung nữ, ôm chặt cổ cung nữ không buông.

"Lương Đông." Niệm Hạ có chút sốt ruột kêu.

Cung nữ hừ lạnh: "Niệm Hạ, ngươi ở trong cung nhiều năm, cũng nên biết, dù mgươi có là mẫu thân thân sinh của Lương Đông điện hạ, nhưng địa vị vẫn thấp kém như cũ, chỉ với hành động bịt miệng Lương Đông điện hạ của ngươi vừa rồi cũng đủ xử ngươi tử tội..."

Sắc mặt Niệm Hạ hơi thay đổi: "Vừa rồi ta chỉ là không muốn tiếng khóc của nó quấy rầy đến mọi người nên mới che miệng nó lại..."

"Che miệng lại?" Cung nữ cười lạnh: "Khi ta bước vào lại nhìn thấy ngươi bịt cả miệng lẫn mũi của điện hạ lại, thiếu chút nữa hại Lương Đông điện hạ hít thở không thông mà chết."

Nàng cũng không thèm nhiều lời với Niệm Hạ, ôm Lương Đông rời đi.

"Lương Đông, Lương Đông, con trở lại, mau trở lại bên cạnh mẹ." Niệm Hạ vội vàng đuổi theo, khi đuổi theo ra đến cửa phòng thì ngừng lại, nghĩ thầm, Lương Đông khóc lóc bị đưa tới Hành Tinh Cung cũng tốt, có thể làm Thái Tử càng thương xót nó, gia tăng cảm tình giữa hai phụ tử, mà nàng là mẫu thân của Lương Đông, qua hai ngày nữa, Lương Đông sẽ quên bẵng chuyện hôm nay, trở lại bên cạnh nàng, căn bản không cần phải nóng vội đòi người trở về.

Lương Đông được cung nữ đưa tới Hành Tinh Cung.

Ô Nhược đang ở trong đại điện chơi đùa cùng tụi nhỏ, nghe tiếng trẻ con khóc lập tức đứng dậy đi ra ngoài đại điện, thấy Lương Đông đang khóc thì vội hỏi: "Sao Lương Đông lại khóc?"

Cung nữ không muốn làm Lương Đông nhớ lại chuyện không vui lúc nãy nên cũng không nói ra trước mặt nó.

Ô Nhược đau lòng đi qua ôm đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng nó, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc, ta kêu các đệ đệ chơi với con nha, được không?"

Trước kia cậu đã rất có hảo cảm với đứa nhỏ này, sau khi biết đứa nhỏ này là con trai của đường ca Tuyển Dực, coi như là yêu ai yêu cả đường đi, huống chi nó lớn lên giống Đản Đản như vậy, cậu càng thêm thích đứa nhỏ này, nhìn thấy nó khóc cũng rất đau lòng.

Lương Đông bị Niệm Hạ dọa sợ không nhẹ, cũng bị Niệm Hạ làm tổn thương không nhẹ, căn bản không dỗ nổi, khóc đến nấc cả lên.

Đản Đản ôm Tiểu Tiểu ra ngoài: "Lương Đông ca ca làm sao vậy?"

Lương Đông nhìn thấy các đệ đệ cũng ra đây, vội vàng chôn mặt vào cổ Ô Nhược, tuy nó chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại có ý thức làm ca ca, cảm thấy bản thân là ca ca mà lại khóc lóc trước mặt đệ đệ thì rất mất mặt.

Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm Lương Đông một hồi rồi nói: "Lương Đông ca ca, ngày mai chúng ta xuất cung đi chơi được không?"

Lương Đông tiến cung đã mấy tháng nay, chưa được xuất cung lần nào, vừa nghe có thể xuất cung, tiếng khóc nhỏ đi nhiều.

Ô Nhược thấy lời nói của Tiểu Tiểu làm phân tán lực chú ý của Lương Đông, cũng nói theo: "Lương Đông, ngày mai ta dẫn Tiểu Tiểu và Đản Đản xuất cung đi chơi, con muốn đi không?"

Lương Đông vẫn còn nấc nhẹ.

Ô Nhược lại nói: "Con không muốn đi sao?"

"Muốn." Lương Đông vội vàng nói.

"Muốn đi thì đừng khóc nữa, nếu khóc rồi sinh bệnh, ngày mai sẽ không thể xuất cung được nữa."

Ô Nhược cố ý dọa nó một chút, quả nhiên Lương Đông liền dừng khóc, nhưng vẫn không nhịn được sụt sịt vài cái.

"Trời cũng trễ rồi, chúng ta cùng đi tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai ngủ dậy liền xuất cung đi chơi nha."

Lương Đông chưa từng tắm rửa cùng ai, vẻ mặt mong chờ đi theo Ô Nhược và đám Đản Đản vào phòng tắm.

Thùng gỗ trong phòng tắm cực kỳ lớn, bốn người lớn ngồi vào cũng không thành vấn đề.

Đầu tiên Ô Nhược cởi s@ch y phục của Đản Đản, ném bé vào thùng nước.

Đản Đản trồi lên mặt nước, vui mừng cười khanh khách, giơ tay hất nước về phía Lương Đông và Tiểu Tiểu, làm y phục trên người bọn nó ướt nhẹp.

Tiểu Tiểu chu chu cái miệng nhỏ.

Ô Nhược giúp Tiểu Tiểu cởi y phục, cũng ném bé vào trong nước, hai huynh đệ lập tức chơi đùa.

"Muốn tắm không?" Ô Nhược hỏi Lương Đông.

Lương Đông gật đầu.

Ô Nhược giúp nó cởi y phục: "Có muốn ta cũng ném con vào trong đó không?"

"Muốn."

Ô Nhược ném nó vào trong thùng nước.

Lương Đông vui vẻ cười khanh khách.

Khóe miệng Ô Nhược cong lên, cuối cùng đứa nhỏ này cũng chịu cười.

Cậu cũng cởi y phục trên người ra không còn một mảnh.

Lương Đông nào có nhìn thấy cơ thể của nam tử thành niên bao giờ, không khỏi trừng lớn mắt, ánh mắt ngừng ở bộ phận hùng vĩ của Ô Nhược.

Ô Nhược bị nó nhìn chằm chằm thì có chút xấu hổ, lấy tay hất nước về phía nó: "Đi, đi, đi, đi theo các đệ đệ chơi đi, đừng nhìn chằm chằm ta."

Đản Đản cứng rắn xoay đầu Lương Đông ra chỗ khác nói: "Ca không được nhìn cha, cơ thể của cha chỉ có phụ thân mới được nhìn."

Ô Nhược dở khóc dở cười.

Tiểu Tiểu hất nước lên mặt Lương Đông, lập tức, ba đứa nhỏ bắt đầu chơi hất nước với nhau, chơi đến đặc biệt vui vẻ, trong phòng ngoài phòng đều là tiếng cười của bọn nhỏ, chơi đùa tắm rửa đến gần giờ Hợi mới chịu lên giường nghỉ ngơi.

Ô Nhược đợi sau khi bọn nhỏ ngủ rồi liền gọi cung nữ trong tiểu viện đến, dò hỏi chuyện của Lương Đông, biết được Niệm Hạ đối xử với Lương Đông như vậy, tức khắc đen mặt, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lương Đông ở khu mỹ thực, lúc đó Lương Đông có vẻ như là đang trốn tránh Niệm Hạ, có lẽ lúc ấy Niệm Hạ thỉnh thoảng cũng sẽ đối xử với Lương Đông không tốt.

Cậu quyết định sẽ không bao giờ để Lương Đông về lại tiểu viện đó nữa.

Bọn nhỏ chơi đến khuya, đến sáng hôm sau thì lại không dậy nổi, Hắc Tín đành phải để bọn nhỏ vừa ngủ vừa mặc áo, nhìn thấy bộ dáng mơ mơ màng màng rửa mặt của bọn nhỏ, cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Ăn sáng xong, Ô Nhược và Pi Pi mang theo lễ vật mừng năm mới, rời cung cùng bọn nhỏ, đến vương phủ của Hắc Tuyển Đường vấn an cha mẹ.

Lúc mấy đứa nhỏ vừa gặp nhau, toàn bộ tiểu viện đều náo loạn cả lên, tất cả đều là tiếng kêu oa oa và tiếng cười khanh khách.

Ô Nhược thấy Cức Hi đang bay trên không trung nhìn bọn nhỏ chơi đùa, cười hô: "Cức Hi, làm phiền ngươi mang Tiểu Tiểu đi chơi cùng đám Đản Đản."

"Ừm." Cức Hi bay lại, bế Tiểu Tiểu lên, bay về phía đám Đản Đản.

Ô Nhược cầm lễ vật đi gặp mấy người Ô Tiền Thanh, sau đó chia lễ vật cho bọn họ.

Mấy người Do Yến Văn và Do Yến Võ không nghĩ tới Ô Nhược sẽ tặng bọn họ lễ vật mừng năm mới, vừa bất ngờ vừa vui mừng.

Ô Nhược lén quan sát Tô Bạch Song, có lẽ là bởi vì hiện tại tâm cảnh đã khác, vẻ khắc nghiệt trên mặt đã phai đi rất nhiều, trên người tản ra hơi thở trầm tĩnh nhàn nhạt, tựa như chiếc thuyền nhỏ đã trải qua sóng to gió lớn, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ bên bờ, không còn dáng vẻ khắc nghiệt giống trước kia.

Cậu thừa dịp lực chú ý của mọi người đều không đặt ở trên người cậu, tìm cơ hội rời khỏi đại sảnh, đi đến nơi không có người, triệu hồi Thủ Lao ra.

Thủ Lao hiện thân trước mặt Ô Nhược.

Ô Nhược nhỏ giọng hỏi: "Gần đây ngươi vẫn luôn ở đây, có phát hiện người Do gia có hành động dị thường nào không?"

"Không có, bọn họ có thể ăn thì ăn, có thể ngủ thì ngủ, rất an phận, không có hành vi lén lút nào, những người khác cũng an an phận phận ở trong phủ không ra ngoài, cũng không tiếp xúc với người bên ngoài.

Ô Nhược thoáng an tâm: "Rất tốt, tiếp tục nhìn chằm chằm chỗ này, đúng rồi, Giác Giác đâu?"

Thủ Lao hất cằm: "Ở bên kia."

Ô Nhược nhìn về phía bọn nhỏ đang chơi đùa.

Giác Giác dựa vào phía sau ngọn núi giả chỗ bọn nhỏ đang chơi đùa, nhe răng nhếch miệng với Pi Pi đang ngồi trên núi giả, dường như không phục Pi Pi có thể biến thành hình người.

Pi Pi lười biếng liếc nó một cái, vẫy vẫy tay với Giác Giác đang chơi cùng bọn nhỏ: "Lại đây."

Giác Giác như một con trung khuyển, ngao một tiếng, bổ nhào vào núi giả.

Bọn nhỏ cũng không vì mất đi Giác Giác mà mất hứng, bọn họ lại chạy tới chơi đùa với các sủng vật của Ô Hi.



Ô Nhược còn có rất nhiều chuyện cần làm, ăn trưa xong liền cùng Pi Pi dẫn theo bọn nhỏ rời đi.

Hôm nay bọn nhỏ chơi đến đặc biệt vui vẻ, khi leo lên xe yêu thú vẫn còn chít chít meo meo không ngừng, trở lại hoàng cung vẫn còn phơi phới, tinh thần sáng láng.

Đầu tiên, Ô Nhược đưa Đản Đản và Lương Đông đến phòng ngủ của bọn nhỏ nghỉ trưa, sau đó mang Tiểu Tiểu về phòng cậu.

"Tiểu Tiểu, thế nào?" Vấn đề cậu hỏi cũng chỉ có hai cha con cậu mới hiểu được.

Tiểu Tiểu lắc đầu: "Không nhìn ra cái gì cả."

Ô Nhược lâm vào trầm tư.

Chương 337. Ngươi không mặc gì càng đẹp hơn

Edit + beta: Iria

Niệm Hạ ở trong tiểu viện đợi hai ngày vẫn không thấy Lương Đông về, tới ngày thứ ba là 28 tháng chạp, nàng vẫn không gặp được đứa nhỏ, liền có chút đứng ngồi không yên, đứng dậy đi về phía Hành Tinh Cung, tuy nhiên, lại bị thị vệ chặn lại bên ngoài đại môn.

Nàng vừa sốt ruột vừa tức giận: "Nô tài lớn mật, ta chính là mẫu thân của Lương Đông điện hạ, các ngươi dựa vào cái gì không cho ta vào?"

Thị vệ mặt vô cảm nhìn về phía trước, tựa như không biết có người này tồn tại.

Niệm Hạ chưa từ bỏ ý định, muốn xông vào, vừa đẩy thị vệ ra vừa giận dữ la hét: "Các ngươi còn không cho ta vào, ta sẽ kêu con trai ta trị tội các ngươi."

Thị vệ trực tiếp đẩy người té xuống đất, rút trường kiếm bên hông đặt lên yết hầu nàng: "Dám bước vào Hành Tinh Cung nửa bước, chết — —"

Niệm Hạ sợ tới mức cuống quít bò chạy về tiểu viện, nhưng nàng cũng không hết hy vọng, lại chạy đến bên ngoài Hành Tinh Cung la to: "Lương Đông, mẫu thân tới thăm con, con mau ra đây đi, Lương Đông, mẫu thân tới thăm con, ngươi mau ra đây đây, nếu con còn không ra, ta sẽ bỏ đi."

Trong cung điện không có ai đáp lời nàng.

Niệm Hạ nhìn thấy Phất Thu bưng đĩa trái cây đi về phía đại điện, nôn nóng hô: "Phất Thu, ta là Niệm Hạ, Phất Thu, làm phiền ngươi dẫn Lương Đông ra đây, ta nhớ con trai ta."

Phất Thu giốmg như không nghe thấy tiếng la của nàng, không quay đầu lại, đi thẳng vào trong điện.

Niệm Hạ tức đến phát run: "Tiện nhân, ngươi nhớ mặt ta."

Thị vệ lại lần nữa rút kiếm ra: "Còn ở đây ồn ào, ta sẽ không khách khí nữa."

Niệm Hạ không dám ở lại nữa, không gặp được Lương Đông, nàng cảm thấy đặc biệt hoảng.

Một ngày trôi qua, nàng vẫn không thấy đứa nhỏ về, trong lòng càng ngày càng sợ hãi, mất đi Lương Đông, chẳng khác nào mất đi tất cả.

Một đêm mất ngủ, vừa hừng đông, nàng lại chạy đến tìm Lương Đông, vừa đi đến cửa tiểu cung điện liền thấy hai vị thượng quan của Thượng Công Cục* và Thượng Y Cục dẫn theo hai hàng cung nữ bưng bào phục hoa lệ mới làm, cùng với các loại trang sức tinh mỹ đi qua trước mặt nàng.

*Thượng công cục (尚功局): quản lý các vấn đề về nữ công, sửa chữa và tạo ra đồ đạc hoặc y phục. Cơ cấu gồm: Ti chế (司制); Ti thải (司彩); Ti trân (司珍); Ti kế (司計).

Niệm Hạ tức khắc đứng ngây tại chỗ trừng lớn mắt, vẻ mặt tham lam và tiện đố* nhìn khay vật phẩm trong tay các cung nữ, hận không thể tiến lên đoạt hết tất cả đồ vật mặc lên người mình.

*Tiện đố (羡妒): tiện trong ham mê hư vinh, đố kỵ, ghen ghét

Các cung nữ đều coi như không thấy nàng, đi thẳng về phía Hành Tinh Cung.

Tròng mắt Niệm Hạ xoay chuyển, lập tức trà trộn vào phía sau các cung nữ, muốn nhân cơ hội lẻn vào Hành Tinh cung đi tìm Lương Đông, không ngờ, đôi mắt của thị vệ sắc bén như thần, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng.

Thị vệ dùng kiếm chỉa vào nàng, mặt không cảm xúc nói: "Còn có lần sau, trảm lập quyết!"

Niệm Hạ sợ tới mức nhanh chóng rời đi, không dám tùy tiện tới Hành Tinh Cung nữa.

"Đồ ngu." Bỗng một tiếng nói khinh thường truyền vào tai nàng.

Niệm Hạ cả kinh nhìn xung quanh, một thái giám đang cúi đầu quét đất.

"Ngươi..."

Không đợi nàng nói ra, thái giám lại đè nặng âm thanh, nói: "Chủ tử kêu ngươi chăm sóc cho Lương Đông điện hạ, chứ không phải kêu ngươi gϊếŧ Lương Đông điện hạ, ngươi thì hay rồi, ép đến nỗi Lương Đông điện hạ thà đến Hành Tinh Cung chứ không dám trở lại đây. Hiện giờ hắn còn nhỏ, quên nhanh, nói không chừng qua một thời gian nữa sẽ quên mất mẫu thân là ngươi, đến lúc đó xem ngươi ăn nói thế nào với chủ tử."

Giọng điệu của hắn càng nói càng lãnh lệ, hai chân Niệm Hạ nhũn cả ra: "Ta, ta cũng là vì độc..."

Liên tiếp dùng nhiều thứ như vậy, còn chưa độc chết được đám Đản Đản, nàng tất nhiên sốt ruột.

"Câm miệng! Ngươi đúng là cái đồ ngu xuẩn, quản cái miệng của ngươi cẩn thận đi." Thái giám tức muốn hộc máu ngắt lời nàng.

Niệm Hạ run lên, không dám nói nữa.

"Ngươi trước tiên mau nghĩ cách đón Lương Đông điện hạ về, sau khi ta về cũng sẽ nói chuyện này với chủ tử, để hắn cũng nghĩ cách." Thái giám quét hết rác trên mặt đất liền vội vàng rời đi, không hề chú ý tới có người đi theo phía sau hắn.

Sau khi người của Thượng Y Cục và Thượng Công Cục tiến vào Hành Tinh Cung, trong cung trở nên cực kỳ náo nhiệt, tiếng cười khanh khách của bọn nhỏ truyền tới tiểu viện cách vách, làm cho tiểu viện càng thêm quạnh quẽ.

Giờ Dậu, cuối cùng Hắc Tuyển Dực cũng xử lí xong hết công vụ, trở lại Hành Tinh Cung bồi Ô Nhược và bọn nhỏ ăn tối, tiếp đó là cùng nhau đến phòng tắm tắm nước hoa bưởi, tắm xong người ai cũng thơm ngào ngạt, sau đó cung nữ của Thượng Y Cục giúp bọn họ mặc y phục, đống y phục hết lớp này đến lớp kia tròng lên người, nặng đến sắp thở không nổi.

Ô Nhược lặng lẽ đếm đếm, từ đầu đến chân cậu mặc tổng cộng mười hai lớp y phục, may mà cậu là nam nhân, nếu không còn phải đeo thêm một đống trang sức có thể làm người ta gãy cổ.

Mặc xong, cậu đứng trước gương đồng ngắm nghía bản thân, y phục đẹp đẽ quý giá dài phết đất khiến cậu trông càng thêm quý khí diễm lệ, cậu hài lòng gật gù: "Bộ y phục này làm ta thoạt nhìn càng thêm tuấn tú, ừm, tay nghề của các ngươi thật sự rất khá, làm ta có thêm tự tin mê hoặc Thái Tử nhà các ngươi đến đầu óc choáng váng."

Các cung nữ che miệng cười khẽ.

"Ngươi từ lâu đã mê hoặc ta đến đầu óc choáng váng rồi." Hắc Tuyển Dực cười, xoay người ôm cậu vào lòng, cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Ô Nhược: "Ngươi không mặc gì càng đẹp hơn."

"Cút đi." Ô Nhược tức giận trừng y một cái.

Lúc này, Hắc Tín đi vào nói: "Thái Tử, Thái Tử Phi, Lương Đông điện hạ đang khóc, đòi gặp mẫu thân, lão nô dỗ thế nào cũng không chịu nín."

Dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, qua hai ngày quên đi sợ hãi, tất nhiên sẽ nhớ tới mẹ ruột của mình, cuối cùng thì nó cũng là được Niệm Hạ một tay nuôi lớn.

Ô Nhược nhíu mày.

Hắc Tuyển Dực híp mắt, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Ô Nhược.

Ô Nhược gật đầu: "Ta đi xem Lương Đông."

Cậu đi vào phòng Đản Đản, bảo đám cung nữ mang Đản Đản và Tiểu Tiểu ra ngoài chơi, một lát sau, tiếng khóc trong phòng ngày càng nhỏ đi.

Ô Nhược từ trong phòng đi ra, bảo đám cung nữ thay y phục cho Lương Đông.

Các cung nữ đi vào phòng, nhìn thấy Lương Đông hưng phấn nhảy tới nhảy lui trên giường, đáy mắt hiện lên tia nghi hoặc, lúc trước rõ ràng còn khóc nấc cả lên, tại sao lại nín khóc nhanh như vậy?

Mặc dù trong lòng các nàng có nghi hoặc, nhưng cái nào không phải là chuyện mà các nàng nên hỏi thì các nàng sẽ không hỏi.

Ban đêm, giờ Hợi bốn khắc, Hắc Tuyển Dực phủ thêm áo choàng lông xù màu tím, dẫn đám Ô Nhược rời Hành Tinh Cung.

Niệm Hạ vẫn luôn đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Lương Đông đang được Hắc Tín dắt tay, nàng kích động tiến lên: "Lương Đông, Lương Đông..."

Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược cau mày.

Thị vệ dẫn đường ở đằng trước lập tức tiến lên cản nàng lại.

Niệm Hạ nôn nóng kêu lên: "Lương Đông, mau qua đây với mẫu thân."

Lương Đông nhìn nàng, trong mắt là một mảnh mờ mịt.

Niệm Hạ thấy dáng vẻ của nó như không quen biết mình, càng thêm sốt ruột: "Lương Đông, ta là mẫu thân của con, con mau tới đây..."

Thị vệ dẫn đường đen mặt, đẩy mạnh nàng ngã sang một bên.

Một trong các thị vệ rút trường kiếm, chém về phía Niệm Hạ, làm nàng sợ tới mức liên tục thét chói tai.

Ngay khi thanh kiếm chỉ còn cách cổ nàng khoảng một tấc, cánh tay của thị vệ bị người bắt lấy.

Thị vệ quay đầu, nhìn thấy là Ô Nhược, vội vàng thu kiếm lại.

Ô Nhược nói với Niệm Hạ: "Không muốn chết, thì lăn về tiểu viện đi."

Sở dĩ cậu ngăn thị vệ lại, một là không muốn làm bọn nhỏ bị dọa sợ, hai là cậu sẽ không để Niệm Hạ được chết nhẹ nhàng như vậy.

Niệm Hạ đối diện với ánh mắt lạnh băng của cậu, thân thể run như cầy sấy, cảm thấy người này hiện tại tuy rằng không lấy mạng nàng, nhưng sau này thế nào thì không biết trước được.

"Đi thôi." Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói.

Ô Nhược gật đầu nhẹ, rời đi cùng Hắc Tuyển Dực.

Lương Đông nhìn Niệm Hạ ngã trên đất, ngẩng đầu hỏi Hắc Tín: "Tín bá, vị cung nữ kia là ai a? Sao lại gọi thẳng tên ta?"

Hắc Tín liếc nhìn Niệm Hạ, cười tủm tỉm nói: "Nàng chỉ là một bà điên thôi, Lương Đông điện hạ không cần để ý tới."

"Ừm." Lương Đông ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

"Lương Đông, con..." Niệm Hạ khó có thể tin nhìn nó, đứa nhỏ này vậy mà lại không nhận ra nàng.

Nàng nhìn thấy bộ dáng lại muốn rút kiếm của thị vệ, vội vàng ngậm miệng lại, muốn đi theo sau nhưng lại không dám, mãi đến khi đội ngũ biến mất trước mắt, nàng mới mang vẻ mặt thất hồn lạc phách trở lại tiểu viện, nhìn những món đồ chơi mà Lương Đông từng chơi, dần lấy lại tinh thần, vẻ mặt bị tức giận chiếm lấy, nàng tức giận rào rạt vọt tới trước bàn, hất bay toàn bộ đồ chơi trên bàn xuống đất: "Cái đồ bạch nhãn lang, cùng ta tiến cung, sau khi hưởng thụ vinh hoa phú quý liền ném luôn mẫu thân ta ra sau đầu, đúng là đồ cẩu vong ân phụ nghĩa, phí công nuôi ngươi nhiều năm như vậy, cái đồ bạch nhãn lang nhà ngươi, đồ không có lương tâm, ta dẫm chết ngươi, ta dẫm chết ngươi."

Niệm Hạ phẫn nộ dẫm nát đống đồ chơi dưới đất.

Cung nữ canh giữ ở ngoài cửa nhìn thoáng qua trong phòng, thấy nàng hiện tại không khác gì một người điên, lạnh lùng cong môi, quay đầu lại tiếp tục canh giữ.

Hắc Tuyển Dực mang theo mấy người Ô Nhược đến cung điện của Đế Quân.

Đám Hắc Tuyển Đường đã ở trong điện chờ từ lâu, thấy Hắc Tuyển Dực đến, ồn ào đứng lên: "Đại ca, đại tẩu."

Hắc Tử Nhã lập tức ôm lấy Tiểu Tiểu đang ngồi ở trên vai Hắc Tuyển Dực, vui vẻ nói: "Tiểu Tiểu của chúng ta không chỉ lớn hơn trước, mà còn thêm xinh đẹp nữa nha, sắp làm cho tiểu cô cô u mê con chết mất."

Tiểu Tiểu mặc một thân hoa phục màu tím đen, xinh đẹp như hoa cát cánh, thẹn thùng cười, khiến Hắc Tử Nhã không nhịn được hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ thơm ngào ngạt của bé: "Thật muốn mang con về nhà làm con trai của ta."

Hắc Tuyển Húc hừ nhẹ: "Không sợ đại ca làm thịt tỷ sao."

Đế Hậu cười khẽ: "Canh giờ không còn sớm, không thể để các đại thần đợi lâu."

Hắc Tuyển Dực hỏi: "Đại Linh Sư chưa tới sao?"



Y vừa dứt lời, thái giám bên ngoài liền hô to: "Đại Linh Sư đến."

Y phục của Đại Linh Sư cũng giống với hoàng thất, đều là hoa bào màu tím, nhưng kiểu dáng không giống với hoàng thất, hoa văn và trang sức trên người chủ yếu là xương người, những người khác vừa thấy liền biết thân phận của hắn là Đại Linh Sư.

"Gặp qua Đế Quân, Đế Hậu, chúng ta có thể lên mặt đất rồi." Đại Linh Sư dẫn bọn họ đến Truyền Tống Trận trong điện hiến tế, trực tiếp truyền tống đến từ đường tổ hoàng thất.

Bước ra từ căn phòng lắp đặt Truyền Tống Trận, thái giám lập tức hô lên: "Đế Quân, Đế Hậu, Thái Tử giá lâm..."

Bởi vì Ô Nhược chưa cùng Hắc Tuyển Dực đại hôn, nên thái giám không kêu Thái Tử Phi.

"Đế Hoàng, Đế Hậu, Thái Tử giá lâm..." Một thái giám khác đứng ở cách đó không xa nhìn thấy Đế Quân bọn họ đi tới, cũng cao giọng hô lên, báo cho những người khác biết Đế Quân tới, cứ như vậy lần lượt truyền đi, kéo dài đến sân ngoài quảng trường.

Trên mặt đất vô cùng rét lạnh, trên không trung bông tuyết mịn rơi lả tả, văn võ bá quan đứng ở trên quảng trường không sợ hàn khí, vẫn đứng thẳng tắp trong gió tuyết, nhìn thấy Đế Quân đến, mọi người lần lượt quỳ xuống.

Chương 338

Edit + beta: Iris

"Đế Quân vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế, Đế Hậu thiên tuế, thiên thiên tuế, Thái Tử thiên tuế, thiên thiên tuế..." Toàn bộ quảng trường đều tiếng khấu kiến vang dội của quần thần.

Lần đầu tiên thấy được cảnh tượng hoành tráng như vậy, Ô Nhược liếc mắt nhìn xuống, tất cả mọi người trên quảng trường đều quỳ xuống đất.

Từ cuối quảng trường đến từ đường tổ hoàng thất dài khoảng một dặm, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đại điện to lớn sừng sững trong gió tuyết.

Ở phía trước đại điện là đài hiến tế, có một đoàn tộc nhân hoàng thất mặc trang phục màu tím đen đứng thẳng lưng chờ Đế Quân đến.

Những người có bối phận ngang hàng với Đế Quân hoặc là đám tiểu bối của Đế Quân, khi nhìn thấy Đế Hoàng đi lên dàn tế, bọn họ lập tức khom người hành lễ: "Gặp qua Đế Quân, Đế Hậu..."

Tiếp theo, Đế Quân dẫn theo Đế Hậu và những người khác hành lễ với các tổ tông có bối phận cao hơn.

Hành lễ xong, từng người đứng vào vị trí của mình, chờ mọi người đứng vào vị trí, Đế Quân mới xoay người, uy nghiêm nâng tay lên, nói với văn võ bá quan: "Bình thân."

"Tạ Đế Quân."

Các vị quan chức không hẹn mà cùng đứng dậy nhìn về phía Ô Nhược trên dàn tế.

Rất nhiều đại thần đã sớm nghe về Thái Tử Phi, nhưng chân chính nhìn thấy người thật bằng xương bằng thịt thì là lần đầu tiên, tuấn dung diễm lệ và khí chất xuất chúng làm các vị quan chức cảm thấy hài lòng, đều cảm thấy rất xứng đôi với thái tử điện hạ của bọn họ, đồng thời lại cảm thấy tiếc hận, nghĩ thầm nếu đây là một vị cô nương thì tốt biết bao, nhất định có thể lưu truyền một đoạn giai thoại đến tận mai sau.

Lâu Khuynh Lạc đứng lẫn bên trong đám văn võ bá quan, nghe thấy các đại thần khác nhỏ giọng thảo luận Thái Tử Phi và Thái Tử cực kỳ đăng đối, đáng tiếc không phải là một cô nương, thì trong lòng vừa chua xót vừa hâm mộ đố kỵ, Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược đứng trên dàn tế quả thật rất xứng đôi, ngay cả hắn cũng cảm thấy bọn họ là một cặp trời sinh.

Đế Quân ánh mắt sắc bén nhìn mọi người một lượt: "Năm mới sắp đến..."

Ô Nhược vừa nghe, liền biết Đế Quân sắp trình bày một bài dài thườn thượt, dời ánh mắt từ lưng Đế Quân sang nhìn về phía quảng trường, tuy mặt đất phủ đầy tuyết trắng nhưng vẫn có thể nhìn thấy vài chỗ nhuốm màu máu đỏ, có thể thấy được không lâu trước đó, đã có một trận ác chiến khốc liệt diễn ra trên quảng trường, nhờ vậy mới đổi lấy được hoà bình ngắn ngủi hiện nay.

Lịch Quận Vương đứng dưới dàn tế, nghe Đế Quân sắp phát biểu xong mà xung quanh vẫn an tĩnh, không khỏi nhíu chặt mày.

Đế Quân nói xong, Đại Linh Sư cũng đứng lên, nhưng vừa mở miệng liền nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài từ đường tổ truyền đến, phát ra tiếng nổ vang.

Không biết ai hô một tiếng: "Cựu tộc đánh tới rồi."

Các vị quan chức cau chặt mày, quay đầu lại nhìn thì thấy đám thị vệ đang chật vật chống chọi lại người Cựu tộc, mọi người bắt đầu nghị luận xôn xao.

"Người Cựu tộc cuối cùng cũng đến tận đây."

"Có thể đánh vào tận đây trước buổi hiến tế, chứng tỏ người của bọn họ vẫn rất lợi hại."

"Cũng may Cựu tộc không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nếu không sẽ không chỉ là đánh vào đơn giản như vậy."

"Vậy có tiếp tục hiến tế nữa không?"

Các quan quay lại nhìn dàn tế, thấy đã qua giờ tý bốn khắc, Đại Linh Sư quyết định lược bỏ phần tế tự dài dòng, bắt đầu hiến tế: "Đại điển hiến tế, bắt đầu."

Các đồng tử trên đài hiến tế bắt đầu rải tiền giấy lên không trung, dưới cơn gió to, tiền giấy bay tản ra trong tích tắc, như tuyết trắng, vương vãi khắp mọi ngóc ngách trên quảng trường.

Đế Quân dẫn mọi người xoay người lại, đối mặt với đại điện.

Đại Linh Sư đọc văn tế, mọi người đều nghe không hiểu, bên người hắn còn có mười tiểu linh sư đang nhảy múa, mà ánh nến trên bàn dường như cũng cảm giác được không khí náo nhiệt, ánh nến càng cháy càng sáng, trong lòng người hoàng thất vui vẻ, điều này có nghĩa là điềm lành.

Khi đám người Cựu tộc còn cách các văn võ bá quan khoảng nửa dặm, Đại Linh Sư giao cho Đế Quân ba nén hương đã cháy được một nửa.

"Nhất bái thần minh*, cầu mong các vị thần ban phước cho người Tử Linh Quốc mưa thuận gió hoà, phồn vinh, thịnh vượng..."

*Thần minh (神明): thần ánh sáng.

Đế Quân cầm ba nén hương, hơi khom người, cung kính cúi đầu.

Đám hoàng thất phía sau lại không làm động tác đơn giản như vậy, mà cần phải làm mấy cái động tác hiến tế phức tạp rồi mới khom người nhất bái, vì hàng năm mọi người đều phải tế bái, nên động tác đều rất đồng bộ, không xuất hiện tình trạng có người nhanh hơn hoặc là có người chậm hơn.

Ô Nhược thầm cảm thấy may mắn Hắc Tuyển Dực nhờ Đại Linh Sư dạy cậu động tác tam bái trong hiến tế, nếu không, cậu đứng cũng không được, bái cũng không xong.

Đản Đản và Tiểu Tiểu đứng bên cạnh cậu, vì hai bé không đủ ba tuổi nên đã bỏ bớt động tác hiến tế, trực tiếp khom người nhất bái giống người lớn là được, mấy đứa trẻ chưa đủ ba tuổi khác cũng như thế.

Các vị quan chức dưới đài hiến tế đợi hoàng thất bái thần xong, cũng khom người nhất bái.

"Nhị bái tổ tiên, cầu mong tổ tiên Hắc gia phù hộ hậu bối thành công hóa giải lời nguyền, giúp các bá tánh Tử Linh Quốc có thể nhìn thấy ánh mặt trời..."

Đế Quân lại lần nữa giơ ba nén hương lên, mà động tác nhị bái tổ tiên lại không giống trước đó, Ô Nhược bình tĩnh thực hiện thuần thục các động tác, ngay khi cậu khom người thì thấy ánh nến càng sáng rỡ hơn.

"Tam bái địa phủ thần quan..."

Sau khi tam bái kết thúc, Đại Linh Sư mau chóng cho người đem súc vật đã được làm sẵn rưới máu và rượu lên, sau đó để Đế Quân cắm ba nén hương vào trong lư hương.

Mọi người thấy hương không bị gãy, cũng không bị tắt thì đều vui vẻ mỉm cười.

Đột nhiên, một pháp khí bay đến, cắt đứt ba nén hương, ngay sau đó, toàn bộ ánh nến trên dàn tế đồng loạt tắt đi.

Sắc mặt Đại Linh Sư trầm xuống: "Người Cựu tộc làm thần minh tức giận — —"

Đế Quân thấy Cựu tộc đã bắt đầu đánh nhau với đội ngũ hộ vệ phía sau văn võ bá quan, tức giận nói: "Văn võ bá quan nghe lệnh, gϊếŧ chết không luận tội."

Đám quan võ lập tức rút trường kiếm bên hông, vọt lên.

Đám quan văn ai có thể đánh cũng tham gia đánh nhau, ai không thể đánh thì lập tức núp hoặc chạy về phía trận pháp, nhờ trận pháp truyền tống trở lại thành ngầm.

Hắc Tuyển Dực tức khắc phân phó đám ám vệ hộ tống tất cả đứa nhỏ hồi cung.

Lịch Quận Vương đang đánh nhau với đám Cựu tộc, thấy mười mấy tên ám vệ che chở bọn nhỏ đi về phía sân bên kia, trong lòng cực kỳ nôn nóng, cũng vô cùng kỳ quái, rõ ràng hắn đã phân phó người Võ Huyền Các bất kể sử dụng thủ đoạn gì, cũng phải gϊếŧ chết con trai của Thái Tử vào thời điểm hiến tế, nhưng tại sao bây giờ vẫn chưa thấy người đâu?

Lịch Quận Vương một chưởng đánh bay tên Cựu tộc đang dây dưa với hắn, đi tìm đồng bọn đã trà trộn theo Cựu tộc vào đây, bọn họ đã hẹn trước, chờ ở hậu viện bên phải đài hiến tế.

Khi hắn nhìn thấy đồng bọn của mình, làm bộ đánh nhau với bọn họ, đánh tới nơi không có ai liền dặn dò bọn họ đi gϊếŧ Đản Đản và Tiểu Tiểu, sau đó hỏi người ở lại: "Người Võ Huyền Các đâu?"

Người của hắn kỳ quái nói: "Không phải bọn họ đã trà trộn vào từ đường, trốn dưới dàn tế từ lâu rồi sao?"

"Theo sắp xếp là vậy, ta cũng dặn bọn họ khi hiến tế diễn ra được một nửa, nhân lúc những người khác chưa kịp chuẩn bị, lao ra gϊếŧ chết bọn nhỏ, nhưng bây giờ lại không thấy bóng người nào." Lịch Quận Vương cảm thấy bất an.

"Có thể là chưa trà trộn vào, hoặc là không tìm được cơ hội xuống tay hay không? Hoặc là bọn họ hiện tại còn đang trốn dưới đài hiến tế chưa ra."

"Dựa theo tác phong hung tàn trước đây, bọn họ không phải là hạng người nhát gan, cũng không có khả năng chậm chạp không ra tay." Lịch Quận Vương suy đoán: "Rất có khả năng bọn họ đã gặp bất trắc."

"Vậy làm sao bây giờ?" Người nói chuyện với Lịch Quận Vương có chút lo lắng.

Lịch Quận Vương nhíu mày: "Nếu bọn họ chết rồi thì tốt, sẽ không nói ra chuyện của ta, nhưng nếu không chết mà là bị người của Đế Quân hoặc Thái Tử bắt được, e là phiền toái rồi đây, có thể bọn họ sẽ khai ra chúng ta."

"Người được phái tới hẳn là không biết thân phận của ngươi đúng không? Nếu đã không biết thì không cần phải lo lắng."

"Chỉ mong là vậy." Lịch Quận Vương vẫn không yên tâm: "Ngươi dẫn người âm thầm mai phục, thừa dịp thị vệ bảo hộ bọn nhỏ chưa kịp chuẩn bị, gϊếŧ chết bọn nó."

"Được." Người của Lịch Quận Vương giả vờ đánh một chưởng về phía Lịch Quận Vương, Lịch Quận Vương thuận thế té xuống đất, sau đó dẫn người rời khỏi quảng trường.

Hắc Tuyển Dực đứng trên dàn tế, thu tất cả mọi chuyện dưới quảng trường vào đáy mắt, lạnh lùng cong môi.

"Chúng ta không cần đi xuống hỗ trợ sao?" Ô Nhược nhỏ giọng hỏi.

"Không cần, hiện tại Cựu tộc có những người khác đối phó là được rồi, người mà chúng ta cần ứng phó là người tới sau Cựu tộc, đến lúc đó ngươi cũng phải cẩn thận một chút, bọn họ rất có thể là nhằm vào ngươi."

Hắc Tuyển Dực vốn dĩ định đưa cả Ô Nhược về hoàng cung dưới thành ngầm, nhưng làm vậy chắc chắn sẽ khiến Ô Nhược không vui, hơn nữa bảo hộ quá mức cũng không phải chuyện tốt, với lại Ô Nhược cũng không phải kẻ yếu, cậu có năng lực đối phó bất kỳ một tên Cựu tộc nào.

Ô Nhược lại trông ánh mắt về phía quảng trường, hầu hết Cựu tộc xông vào quảng trường đều không phải người thường, nhưng cũng chỉ là một vài thuật sư cấp thấp, Cựu tộc lợi hại hơn còn chưa tiến vào.

Trong gió đêm nổi lên, không khí toàn là mùi máu tanh nồng nặc, xen lẫn với gió tuyết lạnh lẽo, làm cho người ta hơi khó chịu.

Đây là lần đầu tiên Ô Nhược nhìn thấy hoàng thất và Cựu tộc chân chính đánh nhau, cũng không khác gì các quốc gia khác đi đánh chiếm lãnh thổ là mấy, mọi người nếu không phải trọng thương thì cũng là chết.

Thị vệ và người Cựu tộc đã chết, sẽ bị triệu hồi lên để tiếp tục đánh nhau, mà người bị thương cũng không khá hơn là bao, cho dù chỉ còn lại một giọt máu, kết cục còn tàn tạ hơn những người đã chết đi, bởi vì hậu đại tiên nhân Tử Linh tộc biết Huyết Bạo Phá, chỉ cần trên người dính máu, thân thể rất có khả năng sẽ nổ mạnh bất cứ lúc nào, khiến người ta cực kỳ sợ hãi.

Nhưng hậu đại tiên nhân Tử Linh tộc sử dụng chiêu này cũng không dễ dàng gì, bởi vì một khi mất khống chế thì sẽ khiến cho cả người của mình cũng bị nổ chết.

Hắc Tuyển Dực chau mày: "Cẩn thận, đừng để trên người bị dính máu, nếu bị dính máu, lập tức xé y phục đi."

Ô Nhược hỏi lại y: "Vậy còn ngươi, nếu ngươi bị dính máu thì có sao không?"

Hắc Tuyển Dực lắc đầu: "Sẽ không sao đâu, ta và các thuật sư cấp cao có thể hút máu vào hoặc xóa nó đi, đối phương không thể sử dụng chiêu này với ta, đồng thời, ta dùng chiêu này với người có linh lực cấp cao cũng không có tác dụng gì, nhưng nếu có pháp khí đặc thù cũng có thể chống đỡ Huyết Bạo Phá."

"Ngươi có thể hút máu vào hoặc xóa nó đi, vậy ta cũng có thể, ngươi đừng quên, ta có thể học năng lực của ngươi."

Hắc Tuyển Dực cong môi: "Quên mất ngươi có thể học tất cả các huyền thuật, vậy lát nữa ngươi đừng đi xuống, xem ta dùng huyền thuật này đối phó với những người khác."

"Được."

Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng nổ vang, tiếng vang lớn liên tiếp nhau, mọi người đều nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một đám đông cưỡi yêu thú xông vào, thấy ai không phải là người Cựu tộc thì đều gϊếŧ hết.

°°°°°°°°°°

Lời editor: mấy nay đi chích mũi 4, bị hành sốt nên không dịch kịp

Đăng: 24/7/2022