Chương 4

Khi Linh Lan ngoảnh lại đằng sau, ánh mắt cô chợt chạm vào một bóng đen lớn, hình người đang đứng trước mặt cô. Một hình ảnh mờ nhạt hiện ra, và cô có cảm giác như mình đang nhìn thấy một đàn ông, với hình dáng cao lớn và bóng bảy, đang đứng trước mặt cô.

Trái tim Linh Lan đập loạn nhịp trong lòng ngực, cô cảm thấy lo lắng, tay chân run rẩy, dần dần lui về sau. Với bóng đen đứng đó, mọi thứ trong hang động dường như trở nên rối ren và đáng sợ hơn bao giờ hết. Sự bí ẩn và đáng sợ của người đàn ông này khiến cô không thể nào kiềm chế được sự lo sợ:

- Anh là ai?

Giọng nói của cô run run, phản ánh sự bất an trong tâm trí. Bóng đen không đưa ra câu trả lời ngay lập tức, tạo ra một khoảnh khắc căng thẳng và im lặng giữa hai người. Rồi, cuối cùng, giọng nói của hắn vang lên từ trong bóng tối, âm thanh lạnh lùng và khắc nghiệt:

- Tôi vừa cứu cô một mạng đó, cô không cảm ơn còn chất vấn tôi à?

Linh Lan cảm thấy một cảm xúc kỳ lạ tràn ngập trong lòng. Sự ngạc nhiên và sợ hãi lan tỏa trong cô khi cô nhận ra rằng người đàn ông bí ẩn này thực sự đã cứu mạng cô. Tuy nhiên, sự bất an vẫn còn đọng lại, và cô không biết liệu người này có phải là một người bạn hay một kẻ thù, vậy nên, cô vẫn im lặng.

Sau một khoảng không im ắng, bóng đen lại cất giọng:

- Đi sâu hơn nữa, sẽ có bảo vật giúp cô tu luyện, không còn nguy hiểm nữa nên cô không phải lo, chúng ta sau này sẽ gặp lại nhau!

Sau lời nói cuối cùng của bóng đen, anh ta bất ngờ biến mất, chỉ còn lại Linh Lan đang đứng đó, vẫn đang mơ hồ và bối rối trước những gì vừa xảy ra. Cảm xúc lạ lẫm và sự tò mò vẫn còn đọng lại trong tâm trí của cô, nhưng cũng có sự an tâm khi người đó nói về sự an toàn và một cơ hội để tu luyện.

Một lúc sau, Linh Lan lấy lại bình tĩnh và quyết định nghe theo lời của bóng đen. Cô tiến về phía cuối hang động, trải qua những góc khuất và bóng tối, cho đến khi cô nhìn thấy một bức tường đá cuối cùng. Trên bức tường đá, có một chiếc rương cổ được đặt trên một phiến đá được mài nhẵn nhụi tuyệt đẹp.

Linh Lan đặt tay lên nắp rương, cảm nhận sự rung động trong lòng ngực. Cô nhẹ nhàng mở ra và bất ngờ với những gì mình thấy. Trong rương, có một túi nhỏ đan dược được làm từ những loại thảo dược hiếm (ta gọi nó là "Bí Ngô Linh"), được chế tạo đặc biệt để giúp người tu luyện tăng cường sức mạnh và khả năng tu luyện. Một quyển bí kíp công pháp, một lọ tiên dược giúp trị thương, một chiếc nhẫn lục bảo, chiếc nhẫn này cô đã nghe nói nó có thể tạo ra một không gian lưu trữ tiện lợi, cho phép Linh Lan lưu giữ đồ vật, bí kíp, và đan dược tu tiên, cô đã từng nhìn thấy phụ thân cô có một cái na ná cái này, chỉ là chiếc nhẫn này đẹp hơn. Bất chợt, một giọt máu ở tay cô, nơi vết thương tạo thành khi nãy cô vấp ngã, rơi vào trên chiếc nhẫn, nó tan biến rất mau, như thể chiếc nhẫn đã hấp thụ giọt máu đó, Linh Lan không nghĩ nhiều, đeo nó lên tay, tiếp tục xem xét nốt đồ đạc trong hộp.

Cuối cùng, cô tìm thấy một vòng tay ngọc lấp lánh, phản phất màu sắc lung linh, trông nó rất đẹp, nhưng Linh Lan không biết vòng tay có tác dụng gì, chỉ lặng lẽ đeo vào tay.

Linh Lan không thể tin vào may mắn mà mình gặp phải. Cô bắt đầu đắm chìm trong sự hồi hộp và hạnh phúc...