Chương 12

“Đừng gọi tao là anh, mẹ tao chỉ sinh một mình tao thôi. Còn mẹ mày không phải giỏi lắm sao? Sao lại sinh ra một thằng vô dụng như mày chứ?”

Miêu Ngạo vốn nói rất nhiều, khi nhìn thấy Miêu Vũ, như con gà bị bóp cổ, cúi đầu không dám nói một lời nào.

Sau khi dạy dỗ Miêu Ngạo, ánh mắt của Miêu Vũ nhìn sang Long Trạm, nhìn cậu như một món đồ vật. Ánh mắt đầy soi mói của hắn ta khiến Long Trạm cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

“Đồ vô dụng có phải có sự hấp dẫn đặc biệt, một thằng vô dụng tìm một thằng vô dụng khác để chơi à?”

Miêu Ngạo cúi đầu, ngẩng lên nhìn Miêu Vũ.

“Ánh mắt mày là sao, có ý kiến gì với lời tao nói hay gì?” Miêu Vũ vừa nói vừa giơ tay định đánh người, Miêu Ngạo chỉ biết nhắm mắt chịu đựng. Dù sao ở nhà đã quen bị đánh, nếu chống cự chỉ càng bị đánh thê thảm hơn, chi bằng bỏ cuộc ngay từ đầu.

Đột nhiên, có người đứng chắn trước mặt hắn ta, Miêu Ngạo sững sờ, bóng lưng trước mắt không rộng nhưng khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy.

“Đừng có mà quá đáng.” Long Trạm nhắc nhở.

“Long Trạm, cậu tự lượng sức mình đi. Miêu Vũ không chỉ là một kẻ hóa thú cấp B mà còn là người thừa kế của gia tộc Bá Tước. Cậu nghĩ mày đánh nổi cậu ta sao?” Alisu đi đến, giở giọng nịnh bợ.

Miêu Vũ không bất ngờ trước sự nịnh bợ của Alisu, ngược lại còn bình thản chấp nhận.

Lan Trạch coi võ nghệ làm vinh, kẻ mạnh sẽ được tôn trọng.

Hóa thú cấp cao áp đảo tự nhiên với hóa thú cấp thấp. Hoặc là chi phối người khác, hoặc bị người khác chi phối. Như Alisu cúi đầu trước Miêu Vũ, chỉ là một góc nhỏ của trường Lan Trạch.

Miêu Vũ hoàn toàn coi thường Long Trạm, không coi cậu ra gì.

Đáng lẽ hắn ta định làm vậy, nhưng nhìn thấy Long Trạm bảo vệ thằng em cùng cha khác mẹ vô dụng sau lưng mình, lại thấy khó chịu.

Miêu Vũ bất ngờ ra tay với Long Trạm.

Long Trạm theo phản xạ tránh né, tay Miêu Vũ đập xuống bàn cơ khí, ngay sau đó, ánh sáng xanh lóe lên, màn hình đen ngòm.

Miêu Vũ ngạc nhiên trước phản ứng của Long Trạm, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.

Long Trạm nhìn thấy trạng thái trước khi hóa thú của Miêu Vũ giống hệt như Miêu Vũ khi đánh nhau với Alisu. Người này sắp hóa thú rồi.

Long Trạm gãi gãi trán ngứa ngáy, sẵn sàng chiến đấu.

Muốn đánh nhau, Long Trạm chưa bao giờ sợ, thậm chí còn có chút hưng phấn khi có thể thách thức kẻ hóa thú mạnh hơn Alisu.

Miêu Ngạo bất ngờ lao ra: “Anh, đừng làm hại bạn em, cậu ấy không phải hóa thú giả, cậu ấy sẽ chết đó.”

Miêu Vũ hất Miêu Ngạo bám vào tay mình ra, ánh mắt đầy chán ghét.

“Ai cho mày đυ.ng vào tao hả, cút xa ra!”

Miêu Ngạo bị hất ra xa, đầu đập vào bàn cơ khí, ngay lập tức sưng đỏ, vết thương rỉ máu. Cậu ấy dường như đã quen với việc chịu đựng, chỉ hơi nhăn mặt, khó khăn bò dậy.

Long Trạm đến đỡ cậu ấy dậy, thả lỏng cổ áo quân phục.

“Muốn đánh nhau tao sẵn sàng, lợi dụng ưu thế của mình bắt nạt kẻ yếu, mày nghĩ vậy là giỏi lắm sao?”

“Tao dạy dỗ đứa em không nghe lời, liên quan gì đến mày?”

“Xin lỗi, tao chỉ thấy mày bắt nạt bạn học của tao thôi.”

“Muốn giúp nó trả thù chứ gì? Lại đây!”

Hai bên khí thế dữ dội, chỉ thiếu một chút nữa là nổ tung.

Lúc này, cửa vang lên giọng lạnh lùng nghiêm nghị.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Xung quanh hít một hơi khí lạnh.

“Trời ơi, Thái tử điện hạ đến à?”

“Thiếu tế tư cũng đến nữa!”

“Kỳ lạ, không phải điện hạ đang ở lớp A cách chúng ta một tầng sao, sao lại đến lớp F?”

...

Lớp A có tài nguyên vượt trội hơn các lớp khác, từ đồng phục quân sự cũng có thể nhận ra rõ ràng, các lớp khác đều màu đen, chỉ riêng lớp A là màu trắng.

Lớp A thuộc lớp ưu tú nhất, hầu hết những người tốt nghiệp từ lớp A đều có quân chức, ít nhất là thiếu tá, không như người khác, vào quân đội chỉ có thể bắt đầu từ binh nhất.

Đó là lý do nhiều người chen chúc muốn vào lớp A.

Hôm nay, Snuo mặc quân phục trắng, tôn lên đôi vai rộng và đôi chân dài, mái tóc xanh thẳm như biển kéo dài đến thắt lưng bị dây leo trắng ngọc như tuyết quấn quanh. Dây leo không chỉ buộc tóc Snuo mà còn quấn qua vành tai dính sát vào da, như những viên ngọc lục bảo, tỏa sáng lấp lánh.

Vừa xuất hiện đã là tâm điểm, khiến Long Trạm sững sờ tại chỗ.