Chương 19

Long Trạm không biết lo lắng của Miêu Ngạo, cậu chỉ nghe thấy thú hóa giả cấp C mới có thể vào giáp máy thực hành, mơ hồ có chút không vui.

Quy định này không phải đang nhắm vào mình sao?

Ai nghĩ ra cái quy định quái đản này vậy, quá đáng quá!

“Không lẽ không có cách nào khác sao?”

Miêu Ngạo lắc đầu: “Không có.”

“Chậc!” Long Trạm âm thầm không vui.

Miêu Ngạo an ủi: “Cậu còn đỡm có một thân bản lĩnh vững chắc, dù không biết sử dụng cơ giáp cũng không sao, mình thì không như vậy, tinh thần lực dừng ở cấp F không lên không xuống, có thể phải ở lớp F cho đến khi tốt nghiệp. Nếu cậu thật sự nghiên cứu ra được thứ có thể thăng cấp tinh thần lực thì tốt biết mấy.”

Long Trạm không phải không nghĩ đến việc đưa cho Miêu Ngạo một viên đá năng lượng, nhưng bây giờ mà lấy ra thì quá nguy hiểm, vẫn là đợi đến khi cuộc đấu giá nổi tiếng, tìm lý do, Miêu Ngạo có được một viên đá năng lượng, coi như bữa ăn trả ơn, thêm nữa thì không có.

Long Trạm không phải là người vô tình, với một người đã sống không biết bao nhiêu năm như cậu thì bạn bè là điều quá xa vời.

“Cậu biết gần đây có cuộc đấu giá nào không?”

---

Cuối tuần.

Trường Lan Trạch cho học sinh đã học một tuần nghỉ phép.

Khi cổng quân trường mở, Long Trạm đeo ba lô lên lưng, theo dòng người ra khỏi trường.

Trước đó, cậu đã quan sát, trường quân đội Lan Trạch không hổ danh là trường quân đội số một, các con đường gần đó đều là cửa hàng, nhưng những cửa hàng này không phải là mục tiêu lần này của cậu.

Long Trạm đi một vòng tìm được bến tàu cơ khí, bỏ hai đồng tinh tệ vào túi của robot, ngồi lên xe buýt máy bay, đi đến trạm tiếp theo.

Nơi này còn một đoạn đường nữa mới đến trung tâm, tuy không phồn hoa bằng trung tâm nhưng cũng không kém.

Long Trạm theo bản đồ trên quang não, tìm đến một cửa hàng đấu giá trông có vẻ bình thường nhưng có khá nhiều người ra vào, cửa hàng đấu giá Tinh Nguyên trên tinh cầu chủ, danh tiếng rất lớn, cửa hàng này cũng rất uy tín.

Đây là thông tin mà Long Trạm hỏi được từ Miêu Ngạo, một cư dân gốc của tinh cầu chủ.

Cửa hàng này tuy nhìn bề ngoài bình thường, nhưng có thể đứng vững trên tinh cầu chủ đắt đỏ, có hậu thuẫn mạnh mẽ, ít nhất không phải là cửa hàng chỉ kinh doanh một thời gian rồi đóng cửa.

Nếu giao dịch lần này thành công và đạt đến mức độ hài lòng, có thể cậu sẽ giao dịch lâu dài với cửa hàng này.

Có một đối tác đáng tin cậy và uy tín, hơn cả mọi thứ.

Long Trạm rẽ vào một con hẻm không người, cải trang rồi mới đi đến cửa hàng đấu giá.

Hiện tại mình không có quyền thế, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Long Trạm bước vào cửa hàng đấu giá bị cuốn hút bởi nội thất trang trí trước mắt, bên ngoài trông bình thường, không ngờ bên trong lại trang hoàng lộng lẫy, các kiến trúc chạm trổ cổ kính đan xen với công nghệ, tạo cảm giác như đang ở trong một sân đình cổ xưa và một thế giới công nghệ cao cùng tồn tại.

Trên đầu, đèn chùm pha lê khổng lồ chiếu sáng cả phòng khách, nhiều nhân viên mặc đồng phục ôm sát người di chuyển trong sảnh, cũng có những nhân viên mặt mỉm cười đưa khách mời lên lầu hai, tầng trên là khu đấu giá của Tinh Nguyên.

Có lẽ vì Long Trạm đứng ở cửa quá lâu, một nhân viên đang đón khách phát hiện sự hiện diện của cậu, chủ động bước tới.

“Quý khách cần...”

Nhân viên còn chưa nói hết câu, Long Trạm đã ngắt lời: “Anh bạn, tôi muốn bán một thứ, có thể đưa tôi đến gặp quản lý của các anh được không?”

“Được chứ, mời bên này.”

Long Trạm theo nhân viên bước vào cửa bên tay phải của sảnh, bên trong còn có một phòng khách nhỏ, chắc là nơi đón khách của Tinh Nguyên.

Nhân viên rót cho Long Trạm một ly nước trái cây, đi mời quản lý tới.

Long Trạm cầm ly nước nhấp một ngụm, trái cây thời kỳ tinh cầu là trái cây công nghệ tổng hợp, uống vào có vị lạ, lâu dần cũng quen với vị này.

Lúc này, cửa phòng khách mở ra, nhân viên vừa rồi dẫn theo một người đàn ông trung niên bước vào, từ cách ăn mặc và khí thế, có lẽ là người quản lý cửa hàng đấu giá này.

“Chào cậu, tôi là quản lý ở đây, tên là Hà Ba. Cậu muốn bán thứ gì?”

Long Trạm đặt viên đá pha lê lên bàn lót một lớp vải nhung tối màu, dưới ánh đèn sáng phía trên chiếu vào, cả viên pha lê tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ, lấp lánh.