Chương 22

Kình Thiên cao gần ba mươi mét, toàn thân làm từ đá đen kim loại sáng lấp lánh, ngay cả người dẫn đấu giá đứng trước nó cũng không che được vẻ uy vũ bá đạo của nó.

Đáng tiếc Long Trạm không có tinh thần lực, không thể điều khiển cơ giáp, nếu không cậu đã sớm đấu giá rồi.

Kình Thiên chỉ là vật phẩm khởi đầu, cuối cùng bị một người mua với giá ba trăm vạn.

Long Trạm phát hiện không ít người mê đồ cổ từ Trái Đất cổ, giá còn cao hơn cơ giáp không biết bao nhiêu lần.

Nếu có thời gian, cậu rất muốn đến Trái Đất cổ xem thử.

Nơi trước kia mình ngủ còn ở đó không, những bảo vật đó chỉ cần lấy một cái đủ cho mình ăn mấy chục năm rồi.

Long Trạm đã tra qua, Trái Đất cổ vào đầu kỷ Nguyên Mới chịu một thảm họa lớn, sinh vật trên Trái Đất biến mất hai phần ba trong một đêm, phần còn lại theo thời gian gia nhập Liên Bang, không ít thương nhân từ Trái Đất mang theo văn vật từ Trái Đất, cũng chính là đồ gốm sứ hiện đang được đấu giá.

Những thứ này Long Trạm không hứng thú, cậu chỉ muốn đấu giá một vật duy nhất là mảnh vảy rồng kia thôi.

“Vật phẩm thứ hai mươi lăm, theo giám định của chuyên gia, đây là một mảnh vảy rơi ra từ thân của một con rồng đã sống năm trăm năm. Mọi người đều biết, Long Tộc đã biến mất gần ba trăm năm, mảnh vảy này được các lính đánh thuê phát hiện trong một di tích cổ trên một hành tinh hoang, có giá trị sưu tầm nhất định. Giá khởi điểm ba ngàn tinh tệ.”

Vảy rồng đích thực có giá trị sưu tầm, nhưng giá không cao như mọi người tưởng.

Long Tộc thần bí mạnh mẽ, nhưng họ đã biến mất ba trăm năm, một mảnh vảy rồng mang về cũng không có tác dụng gì, người đấu giá rất ít.

Long Trạm chờ thời cơ đến, cầm bảng đấu giá lên: “Một trăm vạn.”

Bản thân không có nổi một vạn, có thể gọi ra một trăm vạn đã đủ đau lòng rồi, may mắn có thể khấu trừ từ việc đấu giá viên đá năng lượng.

Tuy nhiên, muốn tìm hiểu tại sao Long Tộc lại biến mất ba trăm năm, sự đau lòng này cũng đáng giá.

Hơn nữa Long Trạm không thể chịu được việc đồ của Long Tộc bị người khác mang ra đấu giá, có cảm giác thỏ chết cáo thương, thật đáng buồn.

Tất cả đều im lặng, nhìn về phía Long Trạm.

Biện pháp bảo mật của Tinh Nguyên làm rất tốt, Long Trạm có thể thấy người bên ngoài, nhưng người bên ngoài không thể thấy được chỗ của Long Trạm, nên cậu có thể yên tâm đấu giá.

Một trăm vạn nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng đấu giá một mảnh vảy rồng thì quá đắt, những người khác không khỏi buông bảng đấu giá xuống.

“Năm trăm vạn!”

Phòng đối diện đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông.

Ban đầu một trăm vạn có thể mua được thứ này, đột nhiên tăng lên năm trăm vạn, sao có thể không khiến Long Trạm tức giận chứ.

Lúc này, căn phòng đối diện được mở ra, phòng sáng lên, chỉ thấy trong phòng có một nam một nữ.

Người vừa lên tiếng chính là chàng trai đó.

Long Trạm không quen biết hai người, nhưng có người nhận ra.

“Đó không phải là thiếu gia của gia tộc Venus sao, thảo nào mở miệng là năm trăm vạn.”

Long Trạm nghe ngóng, nhà Venus thuộc bảy đại trưởng lão, trong đế quốc quyền lực tập trung, địa vị của bảy đại trưởng lão chỉ sau tế tư và nguyên soái, hậu bối của họ tự nhiên có thể nghênh ngang trong đế quốc, cũng không thiếu tiền.

Có nên đấu giá tiếp không?

Long Trạm suy nghĩ một lúc, lên tiếng: “Năm trăm vạn lẻ một ngàn.”

Phía dưới xì xào bàn tán.

Venus Augustus bên phòng đối diện tái mặt, vốn tưởng rằng mình đã lộ danh tính, đối phương sẽ nể mặt, không ngờ đối phương hoàn toàn không để tâm, thậm chí còn tát vào mặt mình.

“Sáu trăm vạn!”

“Sáu trăm vạn lẻ một ngàn.”

“Bảy trăm vạn!”

“Bảy trăm vạn lẻ một ngàn.”

“Tám trăm vạn!” Venus Augustus nghiến răng nghiến lợi.

“Tám trăm vạn lẻ một ngàn.” Long Trạm tiếp tục theo sau.