Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phép Tắc Thượng Vị

Chương 47

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giản Đông Thần sửa sang lại quần áo do bị Giang Dĩ Nhu làm rối loạn, khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc gợi lên một nụ cười châm biếm.

“À! Giang tiểu thư lại muốn đính hôn?”.

Giang Dĩ Nhu cắn cánh môi, nước mắt lưng tròng nhìn Giản Đông Thần.

“Đông Thần, chuyện năm đó em đã giải thích với anh rất nhiều lần, đều là do em bị ép buộc! Giống như lần đính hôn này cũng là em thân bất do kỷ! Em ở Giang gia mang loại thân phận xấu hổ này, rất nhiều chuyện căn bản em không thể làm chủ được!”

Giang Dĩ Nhu dần dần kích động, âm thanh nâng lên, đến cả cơ thể cũng run rẩy theo, sự đáng thương nhu nhược dù là ai nhìn thấy cũng sẽ thương tiếc vô cùng.

Chỉ tiếc, Giản Đông Thần đã không còn phản ứng gì với bộ dạng này của cô ta.

Hắn cười lạnh một tiếng, “Bất đắc dĩ? Nhưng tôi nhớ rõ năm đó Giang tiểu thư cô không phải nói như vậy.”.

Giản Đông Thần kéo ghế ra ngồi xuống, nếu Giang Dĩ Nhu đã cất công từ xa đến đây, vậy thì hôm nay dứt khoát nói rõ ràng mọi chuyện luôn.

“Tôi nhớ rõ Giang tiểu thư nói. Cô là con gái của Giang gia, chỉ có thể gả cho nam nhân môn đăng hộ đối, Giản Thị xuống dốc căn bản không xứng với cô, như thế nào? Giang tiểu thư đều đã quên rồi sao?”.

Khuôn mặt Giang Dĩ Nhu lúc đỏ lúc trắng, chuyện đã qua lâu như thế, cô ta đã quên bản thân khi đó nói như thế nào, còn Giản Đông Thần sao có thể nhớ rõ ràng như vậy?

“Đông Thần, không phải như thế, em khi đó chỉ là. Chỉ là.”.

Giang Dĩ Nhu lắp bắp không biết phải giải thích như thế nào, nhưng thật ra lời nói tiếp theo của Giản Đông Thần đã trực tiếp giải thích giúp cô ta.

“Chỉ là vì muốn vứt bỏ vị hôn phu nghèo túng như tôi đây, nên mới nói thẳng như vậy?”

Giang Dĩ Nhu nghẹn lời, thừa nhận cũng không phải, không thừa nhận cũng không phải, cô ta lại tiếp tục giả trang bộ dáng khóc lóc thê thảm.

“Đông Thần, những lời em nói lúc đó hoàn toàn là trái với tấm lòng của mình, anh còn nhớ rõ đến vậy, chứng tỏ trong lòng anh vẫn còn có em mà, đúng không? Đúng rồi, anh còn thường xuyên đổi các dạng nữ nhân để khıêυ khí©h em, anh nhất định vẫn còn để ý đến em mà, đúng không?”

Giang Dĩ Nhu vừa nói vừa muốn đi kéo tay của Giản Đông Thần, nhưng bị Giản Đông Thần lạnh lùng đẩy ra.

Giản Đông Thần thừa nhận, mới đầu trong lòng hắn là sự không cam lòng, thậm chí muốn dùng phương thức thường xuyên đổi nữ nhân để chứng minh chính mình đã không còn là kẻ thất bại khi bị Giang Dĩ Nhu một chân đá văng.

Dần dần, phương thức này tựa hồ đã thành thói quen, nó chuyển từ việc muốn chứng minh với Giang Dĩ Nhu, thành việc muốn nói với cả tập đoàn Giang thị, rằng hắn Giản Đông Thần đã trở lại.

Nếu nói hắn còn để ý Giang Dĩ Nhu, vậy thì sao mỗi lần nghe nói cô ta cùng nam nhân nào đó kéo tay chụp hình, trong lòng hắn lại không hề có bất kỳ sự khó chịu thống khổ nào? Ngược lại, hắn chỉ cảm thấy khinh thường cùng buồn cười.

Nếu thích và để ý một người, chẳng phải là khi nhìn thấy cô ấy và nam nhân khác ở bên nhau, thì phải sinh ra thống khổ và ghen ghét hay sao?

Giống như ngày đó khi thấy Nhiễm Nhất Bạch và….

Giản Đông Thần bỗng nhiên cảm thấy căng thằng, hắn đen mặt đứng dậy.

“Giang Dĩ Nhu, sau khi tôi nhận rõ cô là dạng nữ nhân gì, thì đã sớm không có bất kỳ tình cảm nào với cô nữa rồi, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có, nếu cuộc hẹn ăn tối mấy lần trước đã khiến cô hiểu lầm, vậy thì thật xin lỗi, chúc cô có buổi đính hôn hạnh phúc.”

“Đông Thần! Đông Thần!”.

Giang Dĩ Nhu cuống quít chạy đến trước mặt Giản Đông Thần, ngăn ở cửa.

Cô ta lau nước mắt nơi khóe mắt, lộ ra một nụ cười khiến người khác động lòng.

“Vậy thì, Đông Thần, một khi đã như vậy, em đây đã hết hy vọng, về sau em sẽ không hề quấn lấy anh nữa, em sẽ một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình. Anh chờ em một chút, em có món đồ này tặng cho anh.”.

Giang Dĩ Nhu lấy một chai rượu vang đỏ từ trong túi xách.

“Đông Thần, anh còn nhớ rõ cái này không?”.

Giản Đông Thần nhìn bình rượu vang đỏ kia, ánh mắt hơi hơi chợt lóe.

Giang Dĩ Nhu mặt đầy hoài niệm nói, “Là năm đó, khi chúng ta vừa mới đính hôn, anh đã tặng em bình rượu này, lúc ấy chúng ta đã hẹn nhau khi kết hôn thì sẽ cùng mở ra uống, nhưng là, chỉ sợ về sau sẽ không bao giờ có cơ hội này.”

Giang Dĩ Nhu khẽ thở dài, biểu tình tràn đầy tiếc nuối. Cô ta dùng dụng cụ mở nút gỗ ở trên chai, đổ chất lỏng trong bình ra hai cái ly, sau đó đưa cho Giản Đông Thần một ly.

“Hôm nay em mang đến bình rượu này, vốn là có hai mục đích. Nếu chúng ta hợp lại, rượu này coi như chúc mừng, nếu chúng ta không có khả năng, coi như là từ biệt.”.

Giang Dĩ Nhu ngửa đầu uống xuống, trong hốc mắt vẫn còn ngập nước.

“Đông Thần, ngay đến cả ly rượu từ biệt này mà anh cũng không thể uống cùng em sao? Coi như là …lời chúc phúc cho buổi đính hôn sắp tới của em đi!”

Giản Đông Thần nhìn ly rượu vang đỏ trên tay, trầm mặc chớp mắt một cái, ngửa đầu uống.

“Vậy chúc Giang tiểu thư tiền đồ như gấm, hôn nhân hạnh phúc, tạm biệt.”.

Giang Dĩ Nhu nhìn chằm chằm Giản Đông Thần uống xong ly rượu vang đỏ, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng do âm mưu đã thực hiện được.

Giản Đông Thần buông ly, lướt qua Giang Dĩ Nhu đi ra mở cửa.

Cửa đã bị khóa từ bên ngoài, mở không ra.

Sắc mặt Giản Đông Thần ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Giang Dĩ Nhu, cô làm cái gì?”.

Giang Dĩ Nhu ánh mắt mê ly, sắc mặt có chút mất tự nhiên ửng hồng, cô ta câu lấy cổ của Giản Đông Thần, khinh thanh tế ngữ nói, “Đông Thần, hãy tha thứ cho em khi phải dùng phương pháp này để giữ anh lại, cho tới nay, dù em có dụ dỗ anh như thế nào thì anh cũng không dao động, em thật sự không còn biện pháp nào khác, em không thể gả cho lão nam nhân kia, chỉ có anh, em chỉ muốn gả cho anh mà thôi!”

Giang Dĩ Nhu nhắm hai mắt hướng môi đến gần Giản Đông Thần, thân thể không ngừng cọ xát với người hắn.

Giản Đông Thần bỗng nhiên nổi lên sự chán ghét, hung hăng đẩy Giang Dĩ Nhu ra.

Nhưng lúc này trong cơ thể hắn đột nhiên nổi lên một cơn nhiệt lượng muốn bốc cháy toàn thân, dươиɠ ѵậŧ dưới lớp quần tây bị kí©h thí©ɧ đến mức dựng đứng, cơ hồ muốn xé toạc quần.

Giang Dĩ Nhu nhìn cái lều trại cao cao nơi quần của Giản Đông Thần, trong miệng là một trận cơ khát khó nhịn, hạ thân lập tức ướŧ áŧ.

Cô ta lập tức cởi váy áo trên người của chính mình, bên trong không có cả áo ngực và qυầи ɭóŧ, thân mình trần trụi lại lần nữa quấn lấy Giản Đông Thần.

“Đông Thần, không cần khắc chế, loại thuốc này là em tìm được từ Brazil, anh càng khắc chế thì càng khó chịu, nào, thao em đi, chúng ta cùng sinh một đứa bé xinh đẹp nhé?”

Giản Đông Thần thở hổn hển đẩy tay Giang Dĩ Nhu ra, hắn chống tay lên bàn, vùng trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, cả người nóng bức khó chịu, hắn xả lỏng cà vạt, lắc lắc đầu.

Thân hình trắng bóng trước mắt của Giang Dĩ Nhu nhưng đang chồng lên nhau, dần dần biến thành một dáng người một khuôn mặt động lòng người trong lòng hắn.

“Cô.”.

Giản Đông Thần vươn một ngón tay, sờ nhẹ lên khuôn mặt của Giang Dĩ Nhu, ánh mắt xuất hiện một tia ôn nhu hiếm thấy.

Sự khắc chế trong người Giang Dĩ Nhu không cao như Giản Đông Thần, cô ta cũng uống rượu vang đỏ có trộn loại thuốc này, du͙© vọиɠ của cô ta so với Giản Đông Thần còn mạnh hơn.

Cô ta vội vàng muốn thoát đi tây trang trên người Giản Đông Thần, hai chân không ngừng nâng đến bên cạnh người Giản Đông Thần, hy vọng Giản Đông Thần có thể nâng hai đùi của mình lên, dùng căn côn ŧᏂịŧ to kinh người kia của hắn hung hăng cắm vào trong cô ta.

“Đông Thần, mau. Em chịu không nổi. Mau làm em! Làm em đi!”.

“A ha ~~” Giang Dĩ Nhu chỉ mới nói mấy lời liền cảm thấy muốn lêи đỉиɦ rồi, cô ta ngửa đầu liền bắt đầu rêи ɾỉ.

Giản Đông Thần ngửi mùi nước hoa nồng đậm trên người Giang Dĩ Nhu, lập tức tỉnh táo lại.

Đây không phải là cô ấy.

Hắn chịu đựng cảm giác như bị hàng ngàn hàng vạn con sâu gặm ngứa cực kỳ khó chịu, hung hăng đẩy ngã Giang Dĩ Nhu lăn ra đất, rồi sau đó bước nhanh lên lầu hai của biệt thự, lại phát hiện cửa lầu hai cũng đã bị khóa lại.

Hắn dùng sức tông mạnh vào cửa nhưng không có kết quả, chỉ có thể xuống lại phía dưới, dùng sức để mở cửa sổ ở lầu một.

Giang Dĩ Nhu bị té trẹo cổ chân, không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Giản Đông Thần dùng ghế điên cuồng đập cửa sổ.

Cửa kính pha lê trong biệt thự tuy không có chức năng chống đạn, nhưng cũng vô cùng kiên cố. Giản Đông Thần phải đập chục phát, mới thấy xuất hiện vết nứt trên cửa kính.

“Đông Thần. Đông Thần.”.

Giang Dĩ Nhu vừa khó chịu lại vừa đau lòng.

Đã tới bước này rồi, mà Giản Đông Thần cũng không muốn chạm vào cô ta!.

Cơn ngứa ngáy từ trong xương cốt khiến Giang Dĩ Nhu chịu không nổi mà đem ngón tay cắm vào hạ thể, liều mạng quấy loạn, trong miệng còn luôn kêu tên Giản Đông Thần.

Giản Đông Thần nhìn thoáng qua bộ dáng dâʍ đãиɠ đầy ghê tởm của Giang Dĩ Nhu trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy chính mình đã từng mù mắt quá thể, vậy mà có thể thích loại nữ nhân đê tiện như thế này!

Cửa kính cuối cùng đã bị đập vỡ, Giản Đông Thần chịu đựng du͙© vọиɠ, dẫm lên mảnh vỡ trên đất, rời đi từ phía sau biệt thự, hắn không muốn đứng ở đây dù chỉ một giây đồng hồ!.

Giản Đông Thần đi rồi, du͙© vọиɠ của Giang Dĩ Nhu cũng đạt tới cực điểm, cô ta cao giọng rêи ɾỉ tự an ủi, nhưng dù vậy vẫn không thể giảm bớt hiệu lực của thuốc.

Trong sự yên tĩnh nơi khu biệt thự, lặng lẽ xuất hiện một người đẩy xe với thân ảnh gầy yếu, từ bóng dáng mà nhìn, thì là một người đàn ông.

Người đó cúi mình, trên đầu đội mũ của người làm vườn, trên xe đẩy còn có một ít cỏ xanh vừa mới cắt tỉa.

Hắn vốn là nhân viên cây cảnh trong khách sạn, bị hấp dẫn tới đây do tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân, sau khi tới nơi, vậy mà phát hiện cửa sau của biệt thự như bị đá tung ra, vì thế hắn thuận lợi tiến vào phía bên trong.

Xuyên qua cửa kính, bàn tay đang đẩy xe của người làm vườn buông lỏng khiến chiếc xe ngã trên mặt đất, đôi tay nhăn nheo run lên vài cái.

Giang Dĩ Nhu mê mang mở mắt ra, nhìn thấy cửa kính bên ngoài hình như xuất hiện một bóng dáng mơ hồ.

“Đông Thần. Đông Thần anh đã trở lại, em biết mà…anh vẫn là luyến tiếc em. Ân a. Tới, mau tới thao em đi.”.

Giang Dĩ Nhu tách ra hai chân, đem hạ thể nhắm ngay trước mắt nam nhân kia, bắt đầu lớn tiếng kêu dâʍ đãиɠ, mời mọc hắn ta tới.

Người làm vườn không nhịn được mà nuốt ngụm nước miếng, đôi tay không tự chủ mà đè lên đũng quần của chính mình.

Một trận gió nhẹ đánh úp tới, thổi rớt cái mũ trên đầu hắn ta, lộ ra một khuôn mặt dãi nắng dầm mưa, với vài đạo nếp nhăn hằn trên đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »