Chương 25

Chương 25: Cậu nghĩ tôi sẽ bị lừa lần nữa sao?

Đỗ Cẩm Hi lâm bệnh nặng ở thành phố Vân Tương, khi trở về, anh xuất thần khiến Trần Văn bị sốc, anh ta nghĩ rằng bạn mình chắc đã bị một linh hồn ma quỷ nào đó làm ô nhiễm, Trần Văn còn hỏi thăm một đạo sĩ, muốn giúp Đỗ CẨm Hi trừ tà.

Khi đó Đỗ Cẩm Hi say xỉn suốt ngày, chỉ có rượu mới có thể làm tê liệt cảm xúc của anh, khi say anh sẽ không cần suy nghĩ, cũng không cần nghĩ về bất cứ điều gì về Giang Sơ, khiến anh tạm thời quên đi omega vô tâm đó.

Nhưng mỗi lần sau khi tỉnh rượu, ở một mình trong căn phòng trống, trái tim Đỗ Cẩm Hi như bị móc ra ngoài, chỉ còn lại l*иg ngực trống rỗng, để cho làn gió mát thổi vào.

Sau khi tỉnh dậy, Đỗ Cẩm Hi sẽ cho rằng mình chỉ là nằm mơ, anh chưa từng đến thành phố Vân Tương, cũng chưa từng gặp Giang Sơ, cũng không có cuộc tình tan vỡ khó quên khiến anh mất đi chính mình.

Nhưng những bức ảnh trong camera vẫn còn đó, nhắc nhở anh rằng đó không phải là một giấc mơ.

Anh thậm chí còn không có thời gian để gửi những bức ảnh đó cho Giang Sơ, omega lạnh lùng và đẹp trai đó khiến Đỗ Cẩm Hi mỗi lần nhìn vào đều phải mất tâm trí rất lâu.

Anh kiểm tra camera, cuối cùng tìm thấy bức ảnh của hai người trên núi Thái Sơn, anh đã nhờ anh trai phía sau giúp họ chụp ảnh.

Hai người cách xa nhau nhưng góc áo bị gió thổi chạm nhẹ vào nhau, đây là bức ảnh duy nhất họ chụp cùng nhau trong chuyến đi này.

Đầu ngón tay anh ấn vào phím xóa rất lâu, cho đến khi hai mắt nhức nhối, anh vẫn không cử động.

Anh đã nhập bức ảnh vào album ảnh trên điện thoại di động của mình và đặt nó ở chế độ chỉ hiển thị cho một mình anh thấy.

Từ năm lớp mười hai đến đại học, số lượt xem bức ảnh trong album mà chỉ có anh mới thấy đã tăng từ 0 lên 8.000.

Đỗ Cẩm Hi chưa bao giờ nhắc đến Giang Sơ trước mặt ai, anh đã chôn chặt chàng trai trẻ đó trong lòng, giống như con tàu chìm dưới đáy sông và bị vùi trong bùn, Không biết khi nào sẽ đến, liệu còn có cơ hội nhìn thấy ánh sáng ban ngày lần nữa không.

Anh tưởng mình sẽ không bao giờ có cơ hội mở khóa con tàu, nhưng omega đứng trước mặt anh giờ đây đã khiến trái tim phủ bụi lâu ngày của anh đập chậm lại, khiến anh không thể kiềm chế được bản thân, khiến anh không thể bình tĩnh lại được.

Đỗ Cẩm Hi hít một hơi thật sâu, đôi mắt xuyên thấu nhìn vào omega trước mặt, như muốn nhìn thấu cậu, Giang Sơ dựa vào tường, mái tóc đen mềm mại tung bay trong gió , cố gắng điều khiển l*иg ngực đang lên xuống của mình.

Đỗ Cẩm Hi đè nén cơn đau trong cổ họng, trịnh trọng hỏi: "Không phải cậu đã xóa thông tin liên lạc của tôi và rời đi mà không từ biệt sao?"

Giang Sơ bám chặt vào tường, ngón tay vô thức siết chặt góc áo, vành tai đỏ bừng, có lẽ vì đang đối diện với anh nên sự xấu hổ và bất an của cậu đã đạt đến đỉnh điểm.

"Tại sao bây giờ cậu lại xuất hiện?" Đỗ Cẩm Hi cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: "Cậu cố ý đúng không?"

Đỗ Cẩm Hi tựa hồ đang trong tư thế bình tĩnh làm chủ tình thế, nhưng ít ai biết rằng lòng bàn tay anh đã ướt đẫm mồ hôi, niềm vui đoàn tụ và cơn tức giận đòi trả thù cũng khiến anh căng thẳng không kém.

Anh rất mong chờ câu trả lời của Giang Sơ, trong đôi mắt sâu thẳm của anh tràn ngập hy vọng khó dò, anh hy vọng câu trả lời của Giang Sơ là cố ý, điều đó có nghĩa là Giang Sơ cũng không buông bỏ mối quan hệ này. Căng thẳng trong lời nói lan ra xung quanh hai người, thậm chí không khí còn nóng hơn những nơi khác rất nhiều.

"Tôi..." Câu trả lời của Giang Sơ rõ ràng là không tự tin, đôi mắt tròn sáng đón nhận ánh mắt của Đỗ Cẩm Hi, nhưng trong chốc lát lại né tránh, không dám nhìn vào cảm xúc trong đó, cậu không thể đọc hiểu được.

Cậu đã lấy hết dũng khí gặp lại Đỗ Cẩm Hi, nhưng cậu nhận thấy giọng điệu của Đỗ Cẩm Hi đối với mình đã trở nên cứng rắn và xa lạ, anh không còn là người dịu dàng và chân thành như lúc đó nữa. Anh trông giống như một chàng trai trẻ xa lạ, điều này khiến những xúc tu mà cậu vừa thử khám phá lại rút vào trong vỏ, đưa ra một quyết định khó khăn và do dự.

Alpha đang trong trạng thái xúc động đã quên kiềm chế pheromone của mình, hơi ấm của ánh mặt trời ấm áp như thiêu đốt hiện ra từ sau gáy, trộn lẫn với sức nóng của áng mặt trời trên mặt đất, cả hai không ngừng bủa vây lấy Giang Sơ.

Giang Sơ ở trong bóng tối, nhưng dường như bị nướng dưới ánh nắng gay gắt nhất, cậu cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng yếu, rõ ràng cậu vừa uống một loại thuốc ức chế cực mạnh trước khi ra ngoài, nhưng bây giờ các tuyến sau gáy bắt đầu cựa quậy, pheromone của Giang Sơ đang thấm vào không khí, dần dần hội tụ với pheromone của Alpha.

Ngay khi Giang Sơ do dự vài giây, Đỗ Cẩm Hi tựa hồ đã đọc được tâm tình của cậu, nhẹ nhàng cười lạnh, tự giễu sự ngu ngốc của chính mình, sao anh có thể còn ngây thơ tơ tưởng về Giang Sơ chứ? Chẳng lẽ anh thấy bản thân mình bị lừa chưa đủ sao?

Đỗ Cẩm Hi thu hồi nụ cười trên môi, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, trong phút chốc đã biến thành một Alpha vô nhân đạo, mặt trời sau lưng nóng như thiêu đốt, khiến cậu khó chịu, cậu nghe thấy giọng điệu của anh cũng trở nên cứng rắn hơn.

"Giang Sơ, cậu ra đi một cách không thương tiếc, bây giờ lại xuất hiện ở trước mặt tôi.”, giọng nói của Đỗ Cẩm Hi rất thấp, "Cậu có ý đồ gì? Có phải lại muốn trêu chọc tôi lần nữa hay là…”

Đỗ Cẩm Hi còn chưa nói xong, anh đột nhiên trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn omega trước mặt, những điều muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Khuôn mặt trắng trẻo của Giang Sơ ngày càng đỏ bừng, đôi mắt không còn lạnh lùng nữa mà toát ra một tia mê mẩn, khóe mắt hiện lên một tia đỏ bừng, giống như lần phát tình khi ấy, Giang Sơ dùng hai tay chống lên tường, xuyên qua cổ áo trắng thậm chí có thể nhìn thấy ngực cậu hồng hồng, toàn thân khẽ run lên, giống như một đóa hoa mỏng manh không chịu nổi đau đớn sau khi bị một cơn mưa lớn càn quét.

Nhưng đáng sợ nhất chính là mùi pheromone ngày càng nồng nặc do Giang Sơ phát ra!

Lúc này Đỗ Cẩm Hi mới nhận ra pheromone của mình đã bị thu hút đi, Phermone của hai người họ luôn thu hút lẫn nhau, pheromone lạnh và nóng cùng phá vỡ xiềng xích của cảm xúc, giao nhau và hợp nhất một lần nữa.

Dòng pheromone nóng bỏng của Đỗ Cẩm Hi khiến đôi chân của Giang Sơ mềm nhũn, khiến cậu khó có thể đứng vững.

Từ khi Đỗ Cẩm Hi tạm thời đánh dấu cậu vào mùa hè năm đó, cậu tựa hồ đã phát triển nghiêm túc gắn bó với pheromone đầy ấm áp đó, các chất ức chế thông thường đối với cậu không còn có tác dụng gì nữa, các pheromone của Alpha khác cũng không có phản ứng gì với cậu .

Cậu dường như đã bị chất pheromone này chiếm hữu, chiếm hữu mọi thứ về cậu một cách chuyên chế, khiến cậu chỉ có thể trung thành với duy nhất một chủ nhân.

Ban đầu, Giang Sơ muốn điên cuồng giành lại Đỗ Cẩm Hi, thời kỳ phát tình của Omega hành hạ cậu không ngừng, khiến cậu gần như mất trí, sau này Giang Sơ chỉ có thể dựa vào thuốc ức chế cực mạnh để buộc bản thân rút lui. Bác sĩ đã nhiều lần cảnh báo cậu việc sử dụng các chất ức chế mạnh trong thời gian dài sẽ gây ra những tác dụng phụ không thể lường trước được cho cơ thể.

Giang Sơ chỉ nhướng mày nhỏ giọng nói:“Bác cứ cho toa tiếp đi ạ.”

Nhưng lúc này các tuyến đột nhiên được tiếp xúc với pheromone của Đỗ Cẩm Hi, giống như sóng cuồng đập vào đá trên bờ biển, dung nham phun ra từ núi lửa, niềm đam mê bị kìm nén bấy lâu hoàn toàn mất kiểm soát, pheromone ngủ yên suốt một năm sắp thoát khỏi tầm kiểm soát, như thể đã tìm được đích đến tốt nhất. Các pheromone lạnh lẽo quấn quanh Alpha như một trận lở đất, không hề có ý rút đi trong một thời gian dài.

Bây giờ xem ra tác dụng của việc rút lui dường như hoàn toàn không có hiệu quả, sự gắn bó của cậu với pheromone của anh dường như ngày càng nghiêm trọng, những chất ức chế mạnh mà cậu sử dụng trong năm qua cũng ngày càng ít đi và kém hiệu quả.

Hiệu ứng pheromone của Đỗ Cẩm Hi có một sức hấp dẫn chết người đối với cậu.

Bây giờ Đỗ Cẩm Hi còn sống sờ sờ đứng trước mặt cậu, lượng pheromone điên cuồng trong cơ thể không thể kìm nén được nữa mà giải phóng ra một cách bất chấp, Giang Sơ cảm thấy toàn thân nóng bừng, các tuyến sau lưng cũng nóng bừng. Cổ cậu càng hồng hơn, bị thiêu đốt bởi sự nóng bỏng ấy, bây giờ cậu chỉ có thể dựa người vào tường, thở mạnh một cách bối rối.

Cậu dường như lại phát tình một lần nữa trước mặt Đỗ Cẩm Hi.

Giang Sơ nhíu mày thật chặt, cậu cố gắng đứng dậy để tỏ ra bớt xấu hổ hơn, nhưng giây tiếp theo, một làn sóng đam mê càng mãnh liệt hơn ập đến khiến cậu lập tức ngã xuống.

Cho dù Đỗ Cẩm Hi lại tức giận, phản ứng bản năng vẫn khiến anhđỡ lấy Giang Sơ, đôi bàn tay nóng bỏng ôm lấy eo Giang Sơ, sự tiếp xúc nóng bỏng ngắn ngủi khiến cả hai đều choáng váng.

Nhưng lại vô cùng hòa hợp.

Đỗ Cẩm Hi ôm omega vào lòng, thân hình gầy gò chỉ bằng một tay anh đã có thể ôm được, pheromone mát lạnh không ngừng xộc vào mũi khiến máu anh sôi lên, anh nghiến răng nghiến lợi nói. :”Cậu...! "

Mặt Giang Sơ đỏ bừng, hai tay nắm lấy cổ áo của Đỗ Cẩm Hi, toàn bộ hơi thở nóng hổi mà mình thở ra đều phả vào ngực Đỗ Cẩm Hi, khiến làn da trở nên ngứa ngáy và tê dại rũ xuống người anh, anh nhìn Giang Sơ, cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo.

Đỗ Cẩm Hi buồn bã nghĩ, lại là chiêu trò tương tự.

"Lần này,", ánh mắt anh không thấy rõ cảm xúc, “Lại muốn tôi đánh dấu cậu lần nữa sao? Sau đó sẽ biến mất không dấu vết, để tôi không thể tìm thấy cậu."

Một người không thể hai lần bước vào cùng một dòng sông, cũng như không thể rơi vào cùng một hoàn cảnh tận hai lần.

“Cậu nghĩ,” Đỗ Cẩm Hi trịnh trọng nói: “Tôi sẽ lại bị lừa lần nữa sao?”