Chương 47: Thí sinh truyền kỳ

...

Trong lòng Tạ Linh Nhai, Liễu linh đồng và Thương Lục thần đều là rễ cây thành tinh, căn bản không nghĩ tới việc còn có thể sinh trưởng thêm. Nhưng lúc này lại nghĩ, cây khô gặp mùa xuân còn sống lại, huống hồ chúng nó vẫn “sống”.

Hơn nữa nhắc tới Thương Lục thần, Tạ Linh Nhai lại như nghĩ tới gì đó, kéo mặt trăng giấy trên vai Thi Trường Huyền.

Mặt trăng giấy vốn đang che kín Thương Lục thần được gỡ ra, trên đầu Thương Lục thần không có nảy mầm, có điều Thương Lục thần vừa nhìn thấy Liễu linh đồng, liền ở bên tai Thi Trường Huyền líu lo không nghỉ “Xem nó đắc ý kìa, vui đến nảy mầm luôn…”

“…” Thi Trường Huyền nghĩ nghĩ, nói, “Có thể là bị sinh khí kích phát, sinh cơ nơi này tản ra từ dưới tàng cây, Bùi Tiểu Sơn nhờ vào đó mà dưỡng thân thể, lại treo Liễu linh đồng ở trên cây, nên liền… nảy mầm.”

Quỷ vương ghét Bùi Tiểu Sơn, không kể lại với gã quá nhiều, khi đó Bùi Tiểu Sơn vốn không thèm để ý tới Liễu linh đồng, chỉ nghĩ Tạ Linh Nhai làm rơi nó, sau đó lấy về, tiện tay đặt trên cái cây bên cạnh.

“Thế này… thế này thì làm sao, có ảnh hưởng gì không?” Tạ Linh Nhai cẩn thận từng li từng tí một vươn tay chạm vào cái mầm xanh biếc kia, “Chẳng lẽ sau này tôi còn phải tưới nước cho nó à.”

Thi Trường Huyền cũng chưa từng gặp qua tình huống như thế, có điều anh dựa theo lý luận suy đoán, “Hẳn là chuyện tốt, sinh khí dồi dào, âm khí liền thấp.”

Việc này lại coi như trong họa được phúc, Liễu linh đồng vốn là sinh hồn và gốc liễu tế luyện mà thành, còn ở cùng Bùi Tiểu Sơn lâu như vậy, buổi tối lúc Tạ Linh Nhai mơ thấy nó, luôn là dáng vẻ vừa âm trầm vừa ảm đạm. Bây giờ sinh khí trên người cũng không thấp hơn bao nhiêu so với mộc linh bẩm sinh là Thương Lục thần —— nảy cả mầm luôn rồi.

Tạ Linh Nhai đặt Liễu linh đồng tới bên tai, hỏi “Bé cưng, em cảm thấy thế nào?”

“Em, em vẫn ổn, ” giọng Liễu linh đồng rất bình thường, “Chỉ là sợ thôi.”

Thế nhưng bây giờ thấy Bùi Tiểu Sơn rốt cuộc cũng bị bắt, nó liền không sợ nữa, thậm chí còn rất vui vẻ.

“Vậy thì tốt.” Tạ Linh Nhai thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi treo Liễu linh đồng lại, “Giờ liên lạc với đạo hiệp đi.”

Quỷ vương bốn phương ngươi xem ta, ta xem ngươi, hỏi “À… pháp sư, vậy bọn ta thì sao?”

Bùi Tiểu Sơn khống chế bọn họ để làm việc thay, hiện giờ lại bị Tạ Linh Nhai chinh phạt, không biết Tạ Linh Nhai muốn sắp xếp như thế nào.

“Mấy người trả lại một ngàn binh mã trước đó đã nuốt của tôi đi.” Tạ Linh Nhai thấy Thi Trường Huyền đã đi gọi điện thoại, mới nói, “Tôi sẽ không hạn chế mấy người, tôi cũng chẳng nuôi quỷ vương làm gì. Nhưng trước hết mấy người cần phải giúp tôi trong coi Bùi Tiểu Sơn, còn có đám âm hồn bên ngoài, bây giờ Bùi Tiểu Sơn không khống chế được bọn nó, đừng để bọn nó chạy, đến khi mọi chuyện bàn giao xong…”

Chuyện lớn trong lòng Tạ Linh Nhai đã giải quyết xong, nói nói, chợt đổ ập ra phía sau.

Thi Trường Huyền đúng lúc ngồi xuống, một tay đón lấy Tạ Linh Nhai.

Những người khác đều vây tới, “Sao vậy?”

Bọn họ lo lắng Tạ Linh Nhai không ổn, lúc nãy Tạ Linh Nhai đối địch, vừa bị ngã rồi vừa thỉnh thần thông tổ sư gia, còn vẽ nhiều bùa như vậy, sắc mặt cực kì khó coi.

Thi Trường Huyền sờ sờ cổ và mạch đập của Tạ Linh Nhai, “Không có gì, quá mệt mỏi thôi.”

Tạ Linh Nhai vừa ngủ, liền ngủ cả một thời gian dài, lúc xuống núi đều là Thi Trường Huyền cõng y về, lại ngồi tàu hỏa, trở về thành phố Nữu Dương.

Trên đường cũng có người hỏi Thi Trường Huyền có cần giúp một tay hay không, chính anh cũng một thân đầy thương tích, nhưng lại bị Thi Trường Huyền cự tuyệt. Thương Lục thần vẫn luôn ở bên tai Thi Trường Huyền lải nhải, kêu anh thừa dịp Tạ Linh Nhai đang ngủ ngắt đi cái mầm trên đầu Liễu linh đồng, cũng bị Thi Trường Huyền cự tuyệt.



Tạ Linh Nhai mơ một giấc mộng dài, đầu tiên là mơ thấy Liễu linh đồng, vành đen dưới mắt nó nhạt hơn nhiều, chỉ còn màu xanh nhàn nhạt, cảm giác cũng không còn tối tăm nữa, ngược lại bừng bừng sức sống, thậm chí còn lộ ra một nụ cười ngượng ngùng với Tạ Linh Nhai.

“Liễu linh đồng của chúng ta càng ngày càng đáng yêu nà.” Tạ Linh Nhai khen.

Liễu linh đồng ôm chân Tạ Linh Nhai, ngẩng đầu nhìn y, còn nghiêm túc đáp “Bởi vì em hấp thu sinh khí, còn có công đức giải cứu mấy vạn âm hồn nữa…”

Tạ Linh Nhai sờ sờ trên đầu nó, còn muốn nói thêm, Liễu linh đồng lại quay đầu nhìn nhìn, chạy mất tăm.

Tiếp đó Vương Vũ Tập liền xuất hiện, Tạ Linh Nhai vừa thấy liền nghĩ, ôi mịa, báo mộng còn có trùng lịch nữa hả, vội vàng nói “Cậu, vụ án xong xuôi rồi chứ?”

“Đang kiểm kê âm hồn, Bùi Tiểu Sơn cũng đã tróc nã quy án. Còn vụ án ở dương gian, cậu xem thử, cũng ổn thỏa rồi.” Vương Vũ Tập hài lòng, “Tiểu Nhai, xon làm rất khá, hơn nữa còn lĩnh ngộ được tâm ấn.”

“Cậu, lần đó là cậu cố ý truyền tâm ấn sao?” Tạ Linh Nhai bừng tỉnh, “Tại sao không nói thẳng ạ.”

Vương Vũ Tập lại cười nói “Cậu chỉ điểm quá nhiều, cũng không khắc sâu như con tự mình lĩnh ngộ.”

“Được rồi…” Tạ Linh Nhai lại nói vài câu với Vương Vũ Tập, Vương Vũ Tập phải chạy về xử lý công vụ, bảo Tạ Linh Nhai nghỉ ngơi thật tốt.

Tạ Linh Nhai cũng cảm thấy cả người uể oải, tinh thần có loại cảm giác khô cạn, chìm chìm nổi nổi tê liệt trong bóng tối không biết bao lâu, mới chậm rãi mở mắt ra trong tiếng kêu của Hải Quan Triều.

Quá lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, phút chốc ánh sáng kí©h thí©ɧ Tạ Linh Nhai nheo cả mắt, quay đầu đi, chỉ cảm thấy cả người đau đớn như bị cục đá lăn qua, chắc là di chứng do dùng phép quá độ.

Theo đó mà đến, chính là cảm giác đói bụng cồn cào và khát nước, “Đói quá.”

Y nhìn nhìn, hình như mình đã trở về Bão Dương quan, Hải Quan Triều đang nắm cổ tay y, mấy người Thi Trường Huyền, Trương Đạo Đình, tiểu Lượng đều ở bên giường trông coi.

Thấy Tạ Linh Nhai tỉnh dậy, mọi người đều vui vẻ, tiểu Lượng lập tức lảo đảo chạy ra ngoài lấy đồ ăn cho y.

Tạ Linh Nhai được đỡ dậy uống một ly nước, “Sao thế, sao đều ở đây vậy, tôi không sao đúng không?”

Dáng vẻ bọn họ như thế làm y cảm thấy cứ như mình mắc bệnh nặng gì đó vậy.

Trương Đạo Đình đổ mồ hôi “Tạ sư huynh à, cậu ngủ tròn hai ngày, chúng tôi đẩy miệng cậu ra đút thuốc, sức khỏe thì không có nguy hiểm, nhưng mà, nhưng mà còn nửa tiếng đồng hồ nữa thôi là thi thạc sĩ vòng hai bắt đầu rồi…”

“Phụt!” Phân nửa ngụm nước còn trong miệng Tạ Linh Nhai đều phun ra ngoài, “Sao tôi lại ngủ lâu như vậy! Mau mau mau đỡ tôi dậy, tôi phải đi thi!”

Tạ Linh Nhai vừa kêu gào đau đớn vừa đứng dậy, vốn tưởng rằng còn kịp thi vòng hai, ai biết tỉnh lại sau giấc ngủ chỉ còn nửa tiếng đồng hồ, chẳng trách tất cả mọi người đều ở đây kêu y.

Tiểu Lượng bưng bát cháo vào, “Trước tiên ăn một chút gì đi, phải thi một hồi lâu đó.”

“Vừa đi vừa ăn.” Tạ Linh Nhai cảm thấy không còn kịp rồi, trong lòng lại mắng mỏ Bùi Tiểu Sơn, hại y bây giờ chật vật như vậy.

“Cậu như vầy có thể thi được sao?” Thi Trường Huyền nói ra nghi vấn trong lòng mọi người, chỉ có điều ai cũng biết Tạ Linh Nhai đã chuẩn bị rất lâu, cho nên bọn họ thật sự không dám nói.

“Thi được hay không thì tôi cũng phải đi, tôi đã là lần thi thứ hai rồi.” Quyết tâm muốn đi thi của Tạ Linh Nhai không ai ngăn cản nổi, được nâng lên xe taxi.

Thi Trường Huyền và Hải Quan Triều cùng đưa y đến trường, cầm dụng cụ thi cử cùng với bánh mì cho y, vừa gấp rút lên đường vừa ăn.

Tài xế vừa thấy thế, hỏi “Đến bệnh viện sao?”

“Đến học viện Thước Đông!” Tạ Linh Nhai nói rằng, “Bác tài ơi nhờ bác chạy nhanh nhất có thể nhé, cháu bị muộn thi rồi.”

Tài xế vừa lái xe vừa nhìn Tạ Linh Nhai từ trong gương chiếu hậu, tướng mạo cậu nhóc này rất tốt, nhưng mà sắc mặt tái nhợt, đôi môi cũng không có màu máu, đi đường cũng phải nhờ người nâng, trên vai hình như còn có băng vải, ông không khỏi nói “Bị thương mà còn đi thi hả, thật kiên cường. Cậu bị ngã à?”

Vai Tạ Linh Nhai là ngã bị thương, tay là bị bất hóa cốt siết ra, còn có một ít trầy da, va chạm ở những chỗ khác, đều là sau khi trở về kiểm tra mới phát hiện. Lúc đó ở trong núi không hề chú ý tới.

Bao gồm cả Thi Trường Huyền, trên người cũng mang theo rất nhiều thương tích.

“Không có, đánh nhau với người ta.” Tạ Linh Nhai ăn như rồng cuốn, tranh thủ đáp một câu.

Tài xế “…”

Tài xế một đường lao tới học viện Thước Đông, lúc này cách thời gian thi viết chỉ có 3 phút, Hải Quan Triều và Thi Trường Huyền đỡ Tạ Linh Nhai tới cửa, bảo vệ cửa cũng giật mình.

“Em, em đến thi, bạn của em có thể đưa em vào không? Em bị thương.” Tạ Linh Nhai lấy ra giấy báo danh thi.

Bảo vệ cũng bối rối, hình như cũng chưa ai nói bị thương không được tham gia thi, nhưng nhìn dáng vẻ Tạ Linh Nhai bước đi cũng không nổi, làm trong lòng hắn ta hơi sợ.

“Xin anh đó, em chỉ đi không nổi, trên người bị thương thôi, do ngã.” Tạ Linh Nhai năn nỉ.

“Được rồi.” Bảo vệ đỡ lấy y, “Tôi dìu cậu vào là được.”

“Cảm ơn.” Tạ Linh Nhai quay đầu làm dấu OK với hai người, “Chờ tôi nha.”

Hai người Thi Trường Huyền vừa cạn lời vừa căng thẳng, thở dài một hơi.

Lúc Tạ Linh Nhai được dìu vào phòng thi, dọa các giáo viên và thí sinh hết cả hồn, đây là thân tàn chí kiên cỡ nào, đi cũng đi không nổi mà còn muốn đến thi?

“Bạn này…” Thầy giám khảo đánh giá Tạ Linh Nhai từ trên xuống dưới, “Được không đó?”

“Được ạ!” Tạ Linh Nhai chậm rãi lấy bút ra, hiện tại ngay cả giơ tay y cũng không cách nào giơ quá nhanh.

Cũng may đã ngủ hai ngày, tinh thần đã khôi phục hơn phân nửa, có thể làm bài, chỉ là viết hơi chậm một chút, cổ tay y bị bất hóa cốt bóp mạnh quá, hai ngày nay Hải Quan Triều đắp thuốc nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.

“Khụ khụ.” Lúc Tạ Linh Nhai làm bài vẫn luôn ho khan, l*иg ngực không thoải mái lắm, dẫn đến thầy giám khảo vẫn luôn hồi hộp theo dõi y, chỉ sợ y té xỉu tại chỗ.

Cũng may Tạ Linh Nhai tiếp tục kiên trì, tham gia tiếp vòng vấn đáp thứ hai.

Diện tích phòng thi vòng hai rất lớn, Tạ Linh Nhai ngồi ở ngoài phòng học, lúc đến phiên mình liền đỡ tường chậm rãi đi vào.

Mấy giám khảo trong phòng vốn đang nói chuyện phiếm, thảo luận về thí sinh vừa nãy, dần dần âm thanh liền nhỏ xuống, nhìn thí sinh chậm rãi vịn tường tiến vào…

Các giáo viên chấm thi “…?”

“Chào các thầy cô, em tên Tạ Linh Nhai, tốt nghiệp đại học cũng ở Thước Đông…” Lúc Tạ Linh Nhai tự giới thiệu mình còn nhét thêm một câu, “Lúc trước em làm việc tốt giúp người, dẫn đến bị thương, cho nên hành động không tiện lắm, chứ không phải tàn tật đâu.”

Lúc này giáo viên chủ khảo mới thở phào nhẹ nhõm, “Làm việc tốt giúp người à, người trẻ tuổi không tệ, vừa nãy em thật dọa chúng tôi.”

Mọi người cười ha ha, “Đúng vậy, đột nhiên đỡ tường đi vào, còn tưởng rằng em tới lộn chỗ. Em cũng không dễ dàng, trước khi thi bị thương mà còn kiên trì đến thi.”

“Vâng, không có gì, em vẫn có thể làm bài được.” Tạ Linh Nhai đáp.

Mọi người lại khen y kiên cường, còn hỏi một chút là làm việc tốt thế nào, Tạ Linh Nhai chỉ nói là bắt trộm.

Tiếp đó chính là chính thức vấn đáp, giáo viên chủ khảo thấy mặt mũi Tạ Linh Nhai ưa nhìn, lại do làm việc tốt nên bị thương, điểm ấn tượng đã cao, sau khi hỏi mấy vấn đề, trả lời cũng đều không tệ, cuối cùng hỏi một câu chuyên ngành không quá khó.

Tạ Linh Nhai mở miệng muốn đáp, lại cảm thấy l*иg ngực dâng lên cảm giác uất nghẹn, y cau mày “Em cho là…”

Các giáo viên chấm thi chỉ thấy người trẻ tuổi ấy vừa mở miệng, trong miệng liền trào ra một luồng máu đen, vừa nói chuyện vừa hộc máu, tức khắc tất cả đều hỗn độn.

“… Từ từ.” Tạ Linh Nhai cũng phát hiện, y quay đầu oa một tiếng phun sạch máu ra, chỉ cảm thấy l*иg ngực nhẹ nhõm hơn nhiều.

Các giáo viên chấm thi:!!!

Tạ Linh Nhai lại đứng dậy, cấp tốc trả lời câu hỏi, “Suy nghĩ của em về vấn đề này như sau…”

Các giáo viên chấm thi “………”



“Thầy à, em thật sự không sao, à mà, câu trả lời cuối cùng của em mọi người đều nghe rõ chứ?” Tạ Linh Nhai bị Hải Quan Triều kéo lên trên xe, vẫn còn quay đầu nói chuyện với giám khảo.

Giám khảo đổ cả mồ hôi, “Nghe rõ nghe rõ, cậu bạn à em nhanh đi bệnh viện đi!”

“Cám ơn thầy.” Tạ Linh Nhai dứt lời liền bị Hải Quan Triều nhét vào trong xe, hai người họ vẫn luôn chờ Tạ Linh Nhai ở bên ngoài không đi.

Giám khảo lau mồ hôi, lòng vẫn còn sợ hãi xoay người.

Tạ Linh Nhai vừa trả lời liền bắt đầu hộc máu, tất cả giám khảo đều bị doạ mất hồn, ba chân bốn cẳng muốn đưa Tạ Linh Nhai đi bệnh viện. Tạ Linh Nhai kiên trì đáp xong, ngăn cũng ngăn không được, còn luôn nói mình không sao.

Lúc họ ra khỏi phòng thi, các giáo viên, thí sinh gặp phải dọc theo đường đi đều mang vẻ mặt khϊếp sợ, thấy trên ngực thí sinh này toàn là máu, khóe miệng cũng dính vết máu, còn tưởng rằng phát sinh huyết án gì.

Trên xe taxi.

Thi Trường Huyền dùng khăn giấy ướt lau sạch vết máu trên cằm Tạ Linh Nhai dưới ánh mắt sợ hãi của tài xế, còn trên áo thì khỏi cần nghĩ, chỉ có thể về giặt.

Hải Quan Triều “Phun máu bầm ra là chuyện tốt, không có gì đáng ngại.”

“Biết mà, tôi phun xong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.” Tạ Linh Nhai lại dùng nước khoáng súc miệng, trong miệng đầy mùi máu tanh.

“Chỉ có điều dọa mấy giáo viên hết hồn, lúc cậu hộc máu còn chưa thi xong hả?” Hải Quan Triều hỏi.

Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút, đáp “Tôi đang trả lời câu cuối cùng, nói nói liền nôn ra máu, làm tôi sốt ruột muốn chết, sợ giáo viên không cho tôi thi nữa, nhanh chóng phun sạch sẽ rồi trả lời tiếp. Cũng may là coi như đã thi xong.”

Hải Quan Triều, Thi Trường Huyền “…”

Tài xế taxi phía trước cũng không khỏi thốt lên “Cậu bạn à, cậu thật liều mạng!”

Tuy không biết bị thương thế nào, thế nhưng phun ra máu mà lại chỉ sợ không cho thi này thì đã làm người ta rất bội phục rồi, ông nhất định phải về kể lại cho thằng con trai không thích học hành nghe câu chuyện này mới được!

_

Sau khi Tạ Linh Nhai trở về, cũng lấy được liên hệ với đạo hiệp, lần này y đi đầu bắt được Bùi Tiểu Sơn, Đô Công ấn và Tam Ngũ Trảm Tà hùng kiếm cũng hoàn hảo không chút tổn hại trở lại viện bảo tàng, bên tỉnh thành đặc biệt phái người đến an ủi.

Tiền thưởng thì nhất định là sẽ cho một khoản, Tạ Linh Nhai đã thương lượng với đạo hiệp, có thể trực tiếp đổi thành kim thân cho y, còn về việc đặt làm kim thân thì đạo hiệp tỉnh khẳng định có mối đáng tin.

Mặt khác còn tượng thần Tát Tổ trong núi, y cũng đã mời về, sau khi dọn dẹp tạm thời đặt ở trong phòng bên hông. Ngày sau có tiền rồi lại xây một cái điện thờ phụ đặt vào.

Triệu đạo trưởng đến từ đạo hiệp tỉnh trò chuyện với Tạ Linh Nhai xong, liền hỏi “Tôi nghe nói, tiểu Tạ cậu… đang thi thạc sĩ à?”

Tạ Linh Nhai gật đầu nói “Đúng vậy, hôm trước mới vừa thi vòng hai.”

Triệu đạo trưởng thăm dò “Có hứng thú chuyển chuyên ngành không? Chúng tôi cũng có hợp tác với ngành tôn giáo học học viện Thước Đông, nếu như cậu bằng lòng, có thể chuyển nguyện vọng thành tôn giáo học.”

“A? Không cần đâu, cháu học tài vụ rất tốt mà.” Tạ Linh Nhai sững sờ.

“Ý của tôi là…” Triệu đạo trưởng nở nụ cười, hỏi, “Cậu có suy xét việc xuất gia không?”

Tạ Linh Nhai “…”

Triệu đạo trưởng “Cậu xuất gia ngay tại Bão Dương quan cũng không thành vấn đề, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ rồi, vẫn có thể dùng thân phận cá nhân gia nhập đạo hiệp tỉnh…”

Tạ Linh Nhai lập tức hiểu ra, “Cảm ơn, cảm ơn, thế nhưng cái này… vẫn thôi đi, cháu ở đạo quan hỗ trợ là bởi vì nguyện vọng của trưởng bối, còn bản thân cháu có mục tiêu khác.”

Triệu đạo trưởng lộ rõ vẻ thất vọng trên mặt, “Được rồi, thật đáng tiếc.”

Lúc Tạ Linh Nhai đánh Bùi Tiểu Sơn cũng không chỉ có mỗi y và Thi Trường Huyền ở đó, mà còn có mấy đạo sĩ khác, trải qua mấy ngày, biểu hiện của Tạ Linh Nhai đã truyền khắp trong đạo hiệp tỉnh, còn có xu thế khuếch tán ra ngoài.

Ở trong nghề, Tạ Linh Nhai xem như là một trận thành danh, tất cả mọi người đều đang hỏi thăm lai lịch cụ thể của người trẻ tuổi này. Không ngờ một thành phố Nữu Dương nho nhỏ mà còn ngọa hổ tàng long!

Đối với đạo hiệp tỉnh mà nói, một nhân tài như vậy, nếu có thể chính thức xuất gia, đương nhiên là không thể tốt hơn.

Hôm nay Triệu đạo trưởng tới đây cũng là gánh vác nhiệm vụ thăm dò suy nghĩ của Tạ Linh Nhai, rất tiếc là dường như tạm thời Tạ Linh Nhai không muốn xuất gia. Triệu đạo trưởng nghĩ đến ý của lãnh đạo, cũng không tiếp tục khuyên, dù sao thì người cũng ở nơi này, quan hệ mọi người còn rất tốt, nói không chừng sau này y còn có thể thay đổi suy nghĩ.

Với lại con trai Thi đạo trưởng của đạo hiệp không phải có quan hệ không tệ với tiểu Tạ sao, không chừng có thể khuyên giúp một chút.

Việc này cũng dẫn tới sau này thường thường có nhân sĩ đạo giáo quảng cáo với Tạ Linh Nhai: muốn tìm hiểu phúc lợi xuất gia một chút không?

Mặt khác, chuyện này đã được công bố chính thức, giải thích là di vật văn hóa đều đã được đoạt về, một người trẻ tuổi đang lúc thi thạc sĩ giúp đỡ khống chế kẻ xấu, sau đó kẻ xấu sợ tội tự sát.

Về phần tiền thưởng, người trẻ tuổi này quyên góp hết cả.

—— Nói như vậy cũng không sai, kỳ thực chính là cho Bão Dương quan, dùng để đúc kim thân cho Tam Thanh.



Trong lúc tình thế tốt đẹp, Trương Tam miếu Thành Hoàng Nữu Dương chợt tới gặp Tạ Linh Nhai.

“Tạ lão sư, tôi phụng mệnh đến báo với ngài, các âm hồn đã kiểm kê xong xuôi, may là có quỷ vương bốn phương giúp đỡ, không xảy ra sai lầm.” Trương Tam nói, “Chỉ là, lúc Bùi Tiểu Sơn một đường chạy trốn, để ngăn cản truy binh mà dẫn ra không ít âʍ ѵậŧ, bây giờ tán loạn khắp nơi, làm cho các đồng nghiệp Thước Sơn sứt đầu mẻ trán.”

Chuyện này Tạ Linh Nhai cũng biết, rất nhiều đạo sĩ trên đường truy đuổi bị âʍ ѵậŧ như sơn mị du hồn ngáng chân, lúc y ở trên xe lửa cũng gặp phải một sơn mị. Bao gồm cả rất nhiều minh sai khi đó không chiêu tới được, cũng là vì đều đã đi bắt âʍ ѵậŧ.

“Thế nào, hắn thả ra nhiều vậy sao, còn chưa tóm sạch à?” Tạ Linh Nhai đang uống canh bổ, vừa uống vừa nói, “Công vụ của mấy anh vốn đã rất bộn bề, tôi thấy vẫn nên chung sức hợp tác với dương gian đi, để đạo hiệp các nơi cũng ra tay giúp đỡ.”

Từ xưa đến nay cõi âm luôn bận rộn, luôn phải tìm người làm minh sai ở nhân gian.

Trương Tam nhìn Tạ Linh Nhai, ngượng ngùng nói “Chính là đạo lý này, muốn mời ngài đi nói giúp…”

Với đạo hiệp tỉnh á hả?

A, không đúng, Tạ Linh Nhai hiểu rõ, “Nói với cậu của tôi đúng không?”

Chắc là quan chức dưới đó cảm thấy quá bận quá mệt mỏi, hi vọng tìm một chút giúp đỡ, lại không dám nói với thủ trưởng vô cùng chăm chỉ mới vừa được bổ nhiệm.

Trương Tam liên tục gật đầu.

“Được, lúc sau tôi sẽ dâng hương nhắc chuyện này với cậu tôi. Tôi cũng sẽ nói với đạo hiệp tỉnh về chuyện này, hàng yêu phục ma vốn cũng là việc nằm trong phận sự của các đạo sĩ mà.”

Lúc này Trương Tam mới ngàn ân vạn tạ rời đi.

Tạ Linh Nhai biết các âm hồn đã đưa tới địa phủ, liền chính thức gọi quỷ vương bốn phương về. Bốn tên này thật sự là không dễ nuôi, mỗi ngày còn phải cung phụng đồ nhắm rượu, cũng không biết khi đó Bùi Tiểu Sơn lang bạt kỳ hồ làm sao mà nuôi nổi.

Lúc Tạ Linh Nhai đang muốn niệm chú, chợt nhìn thấy một quỷ vương dùng đôi mắt đỏ ngầu xoay vòng đánh giá xung quanh gian phòng mình, nhận ra đây là quỷ vương gặp phải đầu tiên, là cái tên bắt lấy Liễu linh đồng, liền nói “Nhìn cái gì đó, tìm Liễu linh đồng à?”

Quỷ vương ngượng ngùng nở nụ cười, lắc đầu “Bản vương với nó tốt xấu cũng có duyên nhất thời. Sắp chia tay rồi, sao pháp sư không lấy ra cho ta nhìn thêm vài lần.”

“Ha ha ha ha…” Tạ Linh Nhai ngoài cười nhưng trong không cười ha ha vài tiếng, cấp tốc nghiêm mặt lại, “Không cho!”

Quỷ vương “…”

Dưới ánh mắt u oán của quỷ vương, Tạ Linh Nhai đưa bọn họ đi.



Lại nói một bên khác, sau khi tin tức chính thức được đăng lên, các giáo viên chấm thi của học viện Thước Đông nhìn thấy, thế mới biết thí sinh hộc máu mà họ gặp được lúc thi vòng hai chính là người trẻ tuổi trong tin tức, y nói làm việc tốt giúp người, kỳ thực chính là hỗ trợ mang di sản văn hóa về.

Vốn dĩ thành tích thi của Tạ Linh Nhai cũng không tệ, lại thêm việc này, bản thân y cũng tốt nghiệp khoa chính quy Thước Đông, nghĩ cũng khỏi cần nghĩ, đương nhiên là phải tuyển rồi, chuyện nên xem xét bây giờ chỉ là cấp cho học bổng bậc nào thôi.

Bây giờ vẫn chưa công bố thành tích thi vòng hai, Tạ Linh Nhai cũng không biết quyết định của trường học, thế nhưng lúc thầy giáo của y gọi điện thoại đến hỏi thăm tình trạng, Tạ Linh Nhai có hỏi về kết quả thi của mình, thầy giáo liền tiết lộ với y là hi vọng được tuyển rất lớn.

Tạ Linh Nhai vừa nghe liền biết là có thể nắm chắc.

Y hí ha hí hửng nhấn vào wechat, vào group bạn học dạo một vòng, năm nay trừ y ra thì chắc là cũng còn những người khác tái chiến, có điều quãng thời gian trước y vừa dưỡng thương lại vừa bận rộn liên hệ với đạo hiệp, thỉnh tượng thần về, không rảnh quan tâm đến người khác.

Tạ Linh Nhai đang muốn hỏi mọi người thi thế nào, lại thấy một bạn học trong nhóm nói “Đúng rồi, tụi mày có nghe nói không, hôm bữa khoa chúng ta thi thạc sĩ vòng hai, có một đàn anh, lúc vấn đáp bởi vì đề bài quá khó mà hộc máu tại chỗ…”

Bạn học B “Ôi phắc, có thật không?”

Bạn học A “Chính xác trăm phần trăm luôn, không biết là ai, nghe nói các thầy cô chấm thi đều sợ hãi, phải dìu ra.”

Bạn học C “Má ơi, ngày đó tao thi xong đi ra cũng có nghe, nói là có người hộc máu đi ra ngoài, hóa ra là khó quá nên hộc máu à?”

Tạ Linh Nhai “???”